Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Giang Tần Thay...

2025-01-10 22:07:06

Rồi anh cúi đầu nhìn Tôn Tiểu Ni, "Bây giờ hãy nói xem chuyện đánh nhau vừa rồi là như thế nào."

Ánh mắt của Phó Thiếu Đao sắc bén, đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Sự chột dạ gần như hiện rõ trên mặt Tôn Tiểu Ni, cô ta vội vàng đứng dậy, cười gượng: "Bọn tôi chỉ đẩy nhau qua lại thôi, chắc chị dâu không cố ý đâu."

Nghe cô ta gọi một tiếng "chị dâu", trong lòng mọi người đều khinh thường.

Quả là người biết gió chiều nào theo chiều đó, vừa rồi đâu phải nói thế này, giờ thấy đội trưởng Phó đứng về phía vợ mình thì lập tức đổi giọng.

Phó Thiếu Đao không nhìn cô ta nữa mà quay sang Giang Tần.

"Cô nói xem, vừa rồi là thế nào?"

Giang Tần trông rất tủi thân, "Là cô ta lên đẩy tôi trước, tôi phản kháng lại nên mới lỡ đẩy ngã cô ta. Tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi."

Nói xong câu cuối, Giang Tần bất chợt có chút hối hận, không biết thời này có từ "tự vệ chính đáng" hay không, vừa rồi cô buột miệng nói ra.

May mà Phó Thiếu Đao không có biểu hiện gì kỳ lạ, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

"Tôn Tiểu Ni, có phải như vậy không?"

Phó Thiêu Đao lại hỏi Tôn Tiểu Ny.

“Không, không phải…”

Tôn Tiểu Ny định phủ nhận.

Đúng lúc đó, một phụ nữ trẻ từ trong đám đông bước ra, lên tiếng: "Đội trưởng Phó, tôi nhìn thấy toàn bộ quá trình xung đột giữa hai người họ, quả thật là Tôn Tiểu Ni ra tay đẩy người trước."

Giang Tần nhận ra người nói là Ngô Đan, cô hàng xóm ở bên trái nhà mình, người thường ngày hay ngồi sau xe đạp của chồng đi làm và hai lần chẳng buồn nhìn mình.

Giang Tần không ngờ Ngô Đan lại đứng ra làm chứng cho mình.

"Ngô Đan, cô đừng có mà nói bậy!" Tôn Tiểu Ni giận dữ.

Ngô Đan liếc cô ta một cái rồi lại hướng về mọi người, "Tôi nói hoàn toàn là sự thật. Lúc làm việc tôi đứng chếch phía đối diện, thấy rõ mọi chuyện xảy ra, tất cả đều không liên quan gì đến vợ đội trưởng Phó."

Mọi người nghe xong chuyện đúng như lời Giang Tần nói, không phải lỗi của cô, liền chuyển ánh mắt nhìn Tôn Tiểu Ni với cái nhìn khác.

Tôn Tiểu Ny không muốn thừa nhận, nhưng sự thật ngay trước mắt, cô ta dù muốn chối cãi cũng không chối cãi được.

"Xin lỗi, đội trưởng," Tôn Tiểu Ni cúi đầu, vừa xấu hổ vừa tủi thân, mắt đỏ lên, nói lời xin lỗi.

Phó Thiếu Đao vẫn lạnh lùng, không chút lay chuyển, "Tôn Tiểu Ni, việc cô làm tổn thương là Giang Tần, nếu có xin lỗi thì nên xin lỗi cô ấy."

Lúc này, nước mắt Tôn Tiểu Ni rơi xuống, cô cúi đầu lí nhí, "Chị dâu, xin lỗi."

Giang Tần đưa ngón út ngoáy ngoáy tai, "Cô nói gì thế, nhỏ như tiếng muỗi, tôi nghe không rõ."

"Chị dâu, xin lỗi!" Lần này Tôn Tiểu Ni run rẩy đôi môi, lớn tiếng nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Biết là có lỗi rồi thì sau này đừng làm mấy việc có lỗi với người khác nữa. Con gái còn trẻ mà sao tâm địa lại xấu như vậy."

Tôn Tiểu Ni bị lời của Giang Tần nói đến mức không dám ngẩng đầu, trước mặt mọi người thật sự mất mặt, khóc đến nức nở.

“Được rồi,mọi người giải tán, về làm việc đi," có người hô lớn, mọi người liền tản ra về chỗ của mình.

“Cảm ơn.”

Giang Tần lặng lẽ kéo vạt áo Phó Thiếu Đao, lòng cảm kích thật sự.

Cô không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ mình, điều này khiến cô thấy rất cảm động.

“Làm việc chăm chỉ đi.”

"Làm việc cho tốt đi," Phó Thiếu Đao không nói gì thêm, quay người đi.

Giang Tần bĩu môi nhìn bóng lưng anh, thật là không biết ý, quá lạnh lùng.

Lúc này trời đã dần tối, không bao lâu sau, đến giờ tan làm.

Tan làm, Giang Tần đuổi theo Ngô Đan đang chuẩn bị về nhà.

"Đồng chí Ngô Đan, cảm ơn chị nhé, cảm ơn chị đã đứng ra làm chứng giúp tôi."

Bị cô cảm ơn, Ngô Đan có chút ngại ngùng, dạo gần đây cô ấy nghe chị Xuân Bình nói rằng Giang Tần thay đổi rất nhiều, không ngờ là thật.

“Không có gì, chúng ta đều là hàng xóm,có việc gì nên giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa, rõ ràng là Tôn Tiểu Ni đã làm sai."

Giang Tần cười híp mắt đi bên cạnh cô, dùng tay kia của mình nắm lấy cánh tay cô, “Dù thế nào đi nữa, cũng phải cảm ơn cô. Nếu sau này gặp khó khăn gì hãy nói với tôi, nhất định đừng khách sáo.”

Ngô Đan gật đầu, trước thái độ thân thiện của Giang Tần, không biết phải nói gì.

Cô ngước lên, thấy chồng mình đang đợi phía trước với chiếc xe đạp.

“Vậy tôi đi trước đây, chồng tôi đang đợi tôi.”

Giang Tần buông tay cô, cười vẫy tay, "Đi nhanh đi, đừng để người ta phải đợi."

Nhìn Ngô Đan ngồi sau xe đạp rời đi, Giang Tần có chút ghen tị.

Bất chợt, cô nghĩ đến Phó Thiếu Đao cũng có xe đạp, không biết ngày mai có thể nhờ anh chở mình về nhà không. Cô mệt quá, không muốn đi bộ nữa.

Nghĩ đến đây, Giang Tần đang định quay đầu lại thì đột nhiên thấy một bóng dáng lướt qua bên cạnh. Giây tiếp theo, chiếc cuốc trên tay cô đã bị lấy đi.

Nhìn kỹ lại, nhận ra người đó là Phó Thiếu Đao, Giang Tần vội vã tiến lại gần anh.

"Anh nhìn phía trước đi, có thấy Ngô Đan không?"

Phó Thiếu Đao nhíu mày nhìn cô, "Có chuyện gì sao?"”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Người ta có chồng chở về nhà bằng xe đạp đấy, anh cũng có xe đạp mà, ngày mai chúng ta cùng đi xe về nhà nhé."

Giang Tần chớp mắt, nhìn anh đầy mong đợi.

"Không được." Phó Thiếu Đao từ chối ngay không cần nghĩ, "Có mấy ai đi xe đạp đâu, trường hợp của Ngô Đan là đặc biệt, sức khỏe cô ấy yếu nên La Bảo Dân mới đạp xe chở về."

La Bảo Dân là chồng của Ngô Đan.

"Thật ra sức khỏe em cũng không được tốt lắm," Giang Tần nói dối mà mặt không biến sắc.

Phó Thiếu Đao suýt bật cười vì cô. Sức khỏe cô mạnh như trâu, ai không tốt chứ cô thì không.

Bộ dáng ăn vạ này rõ ràng là chỉ muốn lười biếng.

Phó Thiếu Đao không vạch trần lời nói dối của cô nhưng cũng chẳng nói thêm lời nào.

Lúc này, anh lại đang nghĩ đến một điều.

Tại sao rõ ràng là cùng một người, nhưng Giang Tần giở trò nhõng nhẽo thế này lại khiến người ta không thể ghét, mà ngược lại... còn có chút đáng yêu.

Lắc đầu, đem bỏ cái suy nghĩ này đi, Phó Thiếu Đao nhanh chóng đi về phía trước.

Giang Tần theo sau, mặt xị xuống vì bị từ chối thẳng thừng.

Hừ, đồ ki bo.

Về đến nhà, sau khi đặt cuốc xuống trong sân, Phó Thiếu Đao vào trong nhà.

Khi Giang Tần bước vào, anh đã nhanh chóng chuẩn bị sẵn nước và để trên giá rửa mặt.

“Rửa mặt đi.”

Tâm trạng Giang Tần dịu lại đôi chút, ít ra anh cũng biết quan tâm.

Vẻ bực dọc của cô không qua mắt được Phó Thiếu Đao, nhưng anh không để ý đến những xúc cảm nhỏ nhặt của cô, mà nhanh chóng đi vào bếp nhóm lửa.

Giang Tần định một lát nữa sẽ nấu ăn nên tranh thủ rửa mặt trước.

Dùng nước lạnh rửa mặt xong, đặc biệt thoải mái.

Làm việc suốt ngày, quần áo ướt đẫm mồ hôi, Giang Tần rửa mặt xong liền muốn vào phòng thay bộ đồ khác.

Nhìn vào bếp thấy Phó Thiếu Đao đang nhóm lửa, chắc một lúc nữa sẽ không vào đây, cô liền vào phòng trong để thay đồ.

Khi thay đồ được nửa chừng, Giang Tần vừa kéo áo lên thì đột nhiên nghe tiếng ngoài cửa phòng, "Giang Tần, cô để que nhóm lửa ở đâu..."

Giọng nói bỗng ngưng bặt, ngay lúc đó, tiếng hét của Giang Tần vang lên.

“A—”

Cô nhìn thấy Phó Thiếu Đao đứng ở cửa, mặt anh lập tức đỏ lên và quay phắt lưng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0