Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Phó Thiếu Đao B...

2025-01-10 22:07:06

Phó Thiếu Đao nhanh chóng quay đi, lặng lẽ đi sang một bên để lấy găng tay bảo hộ cho Giang Tần.

Thời gian không còn nhiều nữa, nên đi ra đồng thôi.

Khi đi ra sân lấy công cụ lao động, Giang Tần phát hiện Phó Thiếu Đao cũng đang cầm một cái cuốc.

“Anh cũng đi làm đồng?”

“Ừ, công việc buổi sáng đều xong rồi, buổi chiều cùng xuống đồng làm việc.”

Nói xong, Phó Thiếu đao đón lấy cái cuốc từ tay Giang Tần, cầm hai cái cùng lúc rồi đi lên phía trước.

Phó Thiếu đao cao ráo, nhìn sơ cũng tầm một mét tám lăm, vai rộng eo thon, dáng người cực kỳ chuẩn.

Nhiều năm quân ngũ đã tạo nên một thân hình vạm vỡ cho anh, xách hai cái cuốc cũng chẳng chút khó khăn, một bước dài là đã vượt lên phía trước.

Giang Tần phải chạy theo mới kịp với bước chân anh.

Phó Thiếu Đao liếc nhìn phía sau một cái, sau đó bước chân chậm lại, Giang Tần cuối cùng cũng bắt kịp.

Khi đến bờ ruộng lúa mì, Giang Tần lấy lại cuốc từ tay Phó Thiếu Đao, đồng thời nói: "Tối nay về nhà ăn cơm nhé, tôi nấu."

Thấy Phó Thiếu Đao có vẻ muốn từ chối, Giang Tần vội nói thêm, "Tôi nấu món ngon, nhất định phải về đấy."

Nói xong cô cầm cuốc chạy đi, không cho anh cơ hội từ chối.

Buổi chiều hôm đó, Giang Tần làm việc đến kiệt sức, cố gắng lắm mới cuốc xong được một mảnh nhỏ.

Một ngày chỉ cuốc được từng này, như thế này thì năm ngày mới cuốc được năm mảnh, còn lâu mới đủ một mẫu ruộng.

Đây rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi.

"Hệ thống, nếu không muốn bị tiêu diệt, ngày mai phải cho tôi một viên thuốc tăng cường thể lực.”

Nhân lúc nghỉ ngơi, Giang Tần gọi hệ thống trong đầu.

Lần này hệ thống phản ứng rất nhanh, gần như ngay lúc cô gọi nó đã trả lời.

[Ở đây. Nhưng mà có chút khó khăn…]

"Không có nhưng gì hết, không thấy hôm nay tôi chỉ cuốc được có một chút thôi à? Thế này thì sao hoàn thành nhiệm vụ được?"

Hệ thống im lặng một lát, [Được rồi, hệ thống này sẽ cố gắng hết sức.]

"Không phải cố gắng, là nhất định phải làm được. Không làm được thì cùng nhau bị xóa sổ đi, mệt rồi."

Giang Tần ngồi phịch xuống giữa bờ ruộng.

Một số người đang thua cược đột nhiên trở nên phấn khích.

"Nhìn kìa, vợ đội trưởng Phó cuối cùng cũng không chịu nổi rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi đã nói rồi, cô ta không có khả năng chịu đựng đâu.”

“Muốn cược lần nữa không…”

Câu nói còn chưa dứt, Giang Tần ngồi đó bất ngờ đứng dậy, vừa cuốc đất vừa lườm họ một cái.

Rất nhàm chán, mấy người này.

Giang Tần thầm phàn nàn trong lòng, tay không ngừng làm việc.

Khi cô đang cúi đầu chuyên tâm cuốc đất, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân.

Giang Tần ngẩng đầu lên, thấy rõ người đứng trước mặt là Tôn Tiểu Ni.

Cô gái này có bệnh hay quên nhỉ.

Hôm qua vừa mới bị dạy cho một bài học, hôm nay lại quên rồi, còn dám chạy đến trước mặt cô.

Giang Tần đứng thẳng lên, ánh mắt lạnh lùng..

“Đừng cản trở tôi làm việc.”

Tôn Tiểu Ni chống nạnh, bực bội nói: "Giang Tần, cái mũ trên đầu cô lấy từ đâu ra? Có phải cô đã lấy trộm cái mũ mới đan của tôi không?"

"Tôi trộm mũ của cô?"

Giang Tần suýt bật cười vì tức, "Cái mũ cô đội rồi, cho không tôi còn không cần, tôi lại còn đi trộm? Tôn Tiểu Ni cô nghĩ gì thế, đầu óc cô bé như hạt vừng à?"

“Giang Tần, cô đừng có quá đáng!” Tôn Tiểu Ny đã rất tức giận không chịu nổi nữa.

Giang Tần chẳng buồn để ý đến cô ta, thời gian của cô quý giá, không thể lãng phí được.

Giang Tần cúi xuống tiếp tục cuốc đất, mới vung cuốc được hai cái, Tôn Tiểu Ni đột nhiên lao tới chụp lấy tay cô, cố giật cái mũ trên đầu cô.

“Cô có bệnh hả!”

Giang Tần thật sự tức giận, đẩy mạnh một cái, sức lực của cô giờ đây mạnh hơn nhiều so với trước, Tôn Tiểu Ni lập tức bị đẩy ngã ra đất.

“A, đánh người rồi! Muốn đánh chết người rồi!”

Vừa ngã xuống đất, Tôn Tiểu Ni lập tức bắt đầu khóc rống lên.

“Tránh ra, đừng cản trở tôi cuốc đất.”

Bản thân biết sức lực của mình, Giang Tần căn bản không dùng hết sức, Tôn Tiểu Ny cũng không bị thương.

Tôn Tiểu Ny là đang cố ý.

Cảnh ồn ào giữa hai người thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nghe thấy tiếng khóc của Tôn Tiểu Ni, mọi người bắt đầu tụ lại.

Thấy dáng vẻ của hai người, phần lớn mọi người đều đứng về phía Tôn Tiểu Ny.

Có người bắt đầu xì xào: "Vợ đội trưởng vừa yên ắng được mấy ngày mà đã lại gây chuyện rồi, chắc chắn là cô ta đang bắt nạt Tôn Tiểu Ni. Tôi bảo sao cô ta lại ra đồng làm việc, hóa ra là để gây chuyện ở chỗ khác."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không chỉ một người nói thế, giọng nói của họ không nhỏ, tất cả đều lọt vào tai Giang Tần.

"Các người đều không biết rõ sự tình, vậy mà cứ đứng đây nói bậy? Chính cô ta vu oan tôi ăn trộm mũ của cô ta trước, cũng là cô ta động tay trước," Giang Tần tức đến nghẹn lời.

Cái Tôn Tiểu Ni này đúng là quá giỏi bịa đặt, đảo lộn trắng đen.

"Rõ ràng là cô ăn trộm mũ của tôi, còn dám chối, lại còn đánh người nữa," Tôn Tiểu Ni dai dẳng không buông, "Ái da, chân tôi không cử động được rồi!"

Tôn Tiểu Ny la lên.

Người vây quanh ngày càng nhiều, họ bao vây chặt lấy Giang Tần và Tôn Tiểu Ni.

Một lát sau, Hạ Xuân Bình đứng bên cạnh Giang Tần, lên tiếng giải thích giúp cô, "Lúc bắt đầu làm buổi chiều, vợ đội trưởng Phó đã đội cái mũ cỏ này rồi, tôi có thể làm chứng."

Tôn Tiểu Ni vừa khóc vừa nói: "Mũ của tôi bị mất từ sáng, là cô ta ăn trộm rồi đem đội vào buổi chiều!"

Lần này Hạ Xuân Bình cũng không dám chắc, vì cô ấy không nhìn thấy chuyện xảy ra vào buổi sáng. Hơn nữa, ngày trước Giang Tần làm nhiều chuyện quả thực khá khác người.

Nhưng dạo gần đây, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trong lòng Hạ Xuân Bình thực sự không tin Giang Tần lại đi ăn trộm mũ.

Cô đang định tiếp tục biện minh cho Giang Tần thì đám đông đột nhiên mở ra một lối đi, Phó Thiếu Đao từ ngoài bước vào.

Anh đi vài bước đến bên cạnh Giang Tần, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tôn Tiểu Ni đang ngồi dưới đất.

"Tôn Tiểu Ni, cô nói cái mũ là bị Giang Tần ăn trộm? Có bằng chứng không?"

Vừa thấy anh xuất hiện, giọng của Tôn Tiểu Ni lập tức nhỏ đi.

Phó Thiếu Đao là đội trưởng của đội bảy nông trường Đông An, bình thường anh ít nói và luôn làm việc rất nghiêm túc. Mọi người trong đội bảy đều rất nể phục anh, còn mấy cô gái như Tôn Tiểu Ni thì có phần sợ anh.

Trước đây Tôn Tiểu Ni dám lớn tiếng với Giang Tần là vì nghĩ rằng Giang Tần và Phó Thiếu Đao không hòa hợp, lại còn đang làm thủ tục ly hôn, Tôn Tiểu Ni cho rằng anh sẽ không bận tâm đến chuyện của Giang Tần.

Giờ thấy Phó Thiếu Đao tới đây, cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Bằng chứng... bằng chứng chính là cái mũ trên đầu Giang Tần. Trước giờ chưa từng thấy cô ta đội, mà cô ta cũng đâu biết đan, sao đúng lúc mũ của tôi mất thì cô ta lại đội mũ?"

Tôn Tiểu Ni nói nhỏ dần, nhưng sắc mặt vẫn không cam chịu.

Xung quanh mọi người xì xào bàn tán, ai nấy đều đợi xem Giang Tần bị Phó Thiếu Đao xử lý ra sao.

Thế nhưng, đợi mãi, cuối cùng điều họ nghe được chỉ là một câu nói của Phó Thiếu Đao: "Cái mũ của Giang Tần là tôi đan cho cô ấy."

Không khí bỗng chốc im phăng phắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đầy vẻ kinh ngạc.

Tôn Tiểu Ny há to miệng, dáng vẻ không thể tin được.

Bên cạnh, Hạ Xuân Bình nhìn Phó Thiếu Đao rồi lại nhìn Giang Tần, sau đó nở nụ cười với vẻ đã hiểu ra.

"Tôi thấy Giang Tần ra nắng nhiều quá, trưa nay đã đan mũ cho cô ấy, nên tôi có thể chứng minh, cô ấy không hề lấy cắp mũ của ai cả." Phó Thiếu Đao nghiêm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0