Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Cổ Bị Cháy Nắng...

2025-01-10 22:07:06

Dịch/ beta: Cá Lóc Xanh

Trưa đến, một số người về nhà nấu cơm, số còn lại thì đi ăn ở nhà ăn tập thể.

Giang Tần rất khâm phục Hạ Xuân Bình, một đồng chí nữ đã làm việc vất vả cả buổi sáng mà vẫn còn đủ sức về nhà nấu cơm.

Hơn nữa trên lưng chị ấy còn địu thêm đứa con gái ba tuổi.

“Chị Xuân Bình, để cái cuốc cho em, em giúp chị mang.”

“Không nặng đâu, chị cầm quen rồi.” Hạ Xuân Bình tuy cũng mệt nhưng trông vẫn khỏe mạnh hơn Giang Tần nhiều.

“À đúng rồi, buổi sáng quen chưa? Có mệt không?”

“Vẫn ổn, tôi vẫn có thể kiên trì.”

Lúc này, Giang Tần đi loạng choạng nhưng trong lòng vẫn đầy tự tin.

Khi gần đến cổng nhà, Giang Tần thấy cửa sân mở, một bóng dáng cao ráo từ bên trong bước ra.

Phó Thiếu Đao đi thẳng đến trước mặt Giang Tần, lấy cái cuốc từ trong tay cô.

Không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, Giang Tần ngạc nhiên không nói nên lời.

“Sao anh lại đến đây?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, tôi qua xem thế nào.”

Phó Thiếu Đao nói một cách hời hợt.

Thực tế, anh muốn kiểm tra xem cô có giữ lời hứa và làm việc nghiêm túc hay không.

Buổi sáng anh đã đi đến tổng trường chính, sau khi giải quyết công việc, đã gần đến giờ nghỉ trưa,.

Anh trong lòng không yên tâm, về nhà xem thử tình hình thế nào.

Vừa về đến nhà, Giang Tần cũng mới tan làm trở về.

Có Phó Thiếu Đao giúp cầm cuốc, cuối cùng Giang Tần có thể tháo găng tay bảo hộ ra.

Tay cô đã bị mồ hôi làm trắng bệch, nhưng may mắn là có găng tay bảo vệ, không bị phồng rộp.

“Có mệt không?”

Nghe anh hỏi, mặt Giang Tần lập tức xịu xuống, “Mệt lắm, mệt chết đi được. Cứ lặp đi lặp lại một động tác, đến mức tôi không thẳng nổi lưng nữa.”

Cô nghĩ anh sẽ an ủi vài câu, nhưng nào ngờ Phó Thiếu Đao lại nói, “Buổi chiều sẽ còn mệt hơn, vài ngày nữa cô sẽ trải qua một giai đoạn mệt mỏi, nhưng có một điều, dù mệt cũng không được nổi giận.”

Thì ra từ đầu đến cuối, anh chỉ lo cô sẽ gây chuyện, làm phiền mọi người, chứ chẳng mảy may quan tâm đến việc cô mệt nhọc thế nào.

Giang Tần thấy khó chịu, bĩu môi, “Tôi sẽ không đâu, anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ kiên trì.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào sân, Phó Thiếu Đao dựng cái cuốc ở góc sân rồi nói, “Cô đi rửa mặt đi, tôi sẽ đến nhà ăn lấy cơm trưa về, hôm nay ăn tạm chút nhé.”

“Được, anh đi đi.”

Giang Tần vui vẻ đồng ý.

Mệt mỏi rã rời, cô chẳng còn chút sức nào để nấu cơm trưa hay thậm chí đi đến nhà ăn.

Có người nguyện ý giúp mình lấy đồ ăn, đúng là chuyện tốt mà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Tần vừa vào nhà đã nằm dài ra giường, không muốn động đậy chút nào.

Trước khi nằm xuống, cô vẫn rất tự tin, nhưng khi vừa nằm xuống, cảm giác mệt mỏi ập đến không ngừng.

Từ trước đến nay cô ấy chưa từng làm việc đồng áng, lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hệ thống, nếu không làm nhiệm vụ thì sẽ thế nào? Ta mệt quá rồi, không muốn làm nữa.”

Nằm một lúc, cô ấy bắt đầu gọi hệ thống.

Lần này hệ thống phản hồi nhanh chóng.

[Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cả hai chúng ta đều bị xóa sổ. Hu hu hu, kí chủ tuyệt đối không được bỏ cuộc.]

Hệ thống biến thành một đứa trẻ mếu máo, nức nở giải thích.

Sẽ bị xóa sổ à.

Giang Tần nằm duỗi người trên giường, ngay lập tức từ bỏ ý định không làm nhiệm vụ.

Cuộc sống vẫn rất tươi đẹp, cô chưa muốn chết, hơn nữa, cô còn muốn trở về năm 2028.

Giang Tần nằm xuống một lúc lâu, cuối cùng cố hết sức đứng dậy khỏi giường, múc một chậu nước để rửa mặt.

Phơi nắng cả buổi sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bản thân có bị rám nắng không.

Mặc kệ thế nào, cô cầm xà phòng, tạo bọt rồi rửa mặt và cổ.

Vừa chạm vào sau cổ, cơn đau nhói khiến Giang Tần lập tức buông tay.

Tại sao phía sau cổ lại đau như vậy?

Cô cầm gương nhỏ cố nhìn ra phía sau, nhưng vì góc độ khó nên không thấy được.

Vừa hay lúc đó, cửa phòng mở, Phó Thiếu Đao đã lấy cơm về.

Giang Tần vội vàng ngoắc tay gọi anh ấy lại, “Mau giúp tôi xem thử, sau gáy đau quá, không biết tại sao lại như vậy.”

Phó Thiếu Đao lập tức bước tới, đứng sau lưng Giang Tần và vén vài lọn tóc trên cổ cô ra.

Thấy tình hình trên cổ nhìn thấy mà giật mình, làn da trắng trẻo trên cổ đã bị nắng gắt thiêu đốt cả buổi sáng, giờ đây đỏ rực và sưng phồng.

Phó Thiếu Đao chưa từng thấy ai chỉ mới phơi nắng một buổi sáng mà bị cháy nắng nặng như vậy.

Thấy anh ấy nãy giờ không nói gì, Giang Tần lo lắng, “Rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

“Bị cháy nắng rồi. Đợi một chút, tôi đi tìm thuốc giúp cô, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

Nói xong, Phó Thiếu Đao vào phòng ngủ, tìm trong ngăn kéo một lúc, rồi cầm tuýp thuốc mỡ bước ra.

“Cô đứng yên, để tôi giúp cô bôi thuốc.”

Giang Tần lúc này chỉ muốn khóc ròng, rốt cuộc cô đã làm gì nên tội mà phải chịu đựng cuộc sống khổ sở ở thời đại này.

Thoa thuốc mỡ làm mát lên cổ, cảm giác đau đớn trong nháy mắt bớt đi không ít.

Sau khi bôi thuốc mỡ, Phó Thiếu Đao đặt nó bên cạnh chậu rửa mặt.

“Buổi tối nhớ cũng bôi nữa.”

Anh ấy dặn dò.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Tần không hiểu tại sao mình lại có một cơn giận không tên, tức giận nói: “Tôi tự mình không nhìn thấy, làm sao mà bôi thuốc được.”

Trong giây lát, Phó Thiếu Đao im lặng.

Vài giây trôi qua, anh ấy nói: “Buổi tối, tôi đến giúp cô.”

Giang Tần đột nhiên cảm thấy mình thật vô lý, cô đang làm nhiệm vụ, mà chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, sao lại có thể giận anh như vậy.

Khi quay lại định nói gì đó, Phó Thiếu Đao đã vào trong, đang để hộp cơm lên bàn.

Giang Tần chỉ có thể tiếp tục rửa mặt, rửa mặt xong, thoa một ít kem dưỡng da còn sót lại từ nguyên chủ.

Thoa lên mình cảm thấy thơm tho, lúc này cô ấy mới hài lòng cất kem dưỡng da đi.

Có lẽ do quá mệt, lúc ăn cơm, Giang Tần lần đầu tiên cảm thấy đồ ăn ở căn tin cũng khá ngon.

Cô ăn rất nhanh, nhìn đồng hồ, còn một lúc nữa mới phải làm việc.

“Tôi nằm một lúc, đến giờ gọi tôi.”

Đồng hồ móng ngựa không có chức năng báo thức, Giang Tần mơ màng dặn Phó Thiếu Đao một câu rồi lập tức ngủ thiếp đi.

Nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, khuôn mặt trắng nõn của cô đã bị ánh nắng làm đỏ bừng.

Mặc dù bây giờ chưa đến mức nặng nề như phần gáy, nhưng sau vài ngày, có lẽ sẽ bị cháy nắng.

Phó Thiếu Đao đứng đó một lúc, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Giấc ngủ này, Giang Tần ngủ rất sâu, không mơ một giấc mơ nào.

Khi cô ấy bị đánh thức, toàn thân đều gào thét không muốn đứng dậy.

Nhưng rất nhanh cô nhớ ra mình phải đi làm, đành phải buộc mình tỉnh lại.

Mở mắt, Giang Tần lập tức thấy Phó Thiếu Đao đang đứng bên giường.

“Tới giờ rồi?”

Cô ấy vội vàng leo xuống giường.

“Cái này cho cô.”

Khi Giang Tần xuống giường, Phó Thiếu Đao đưa cho cô một chiếc mũ có vành rộng.

Đội chiếc mũ rơm, Giang Tần ngạc nhiên vui mừng, “Cái này ở đâu ra?”

Chiếc mũ trông rất mới, không giống như mũ đã qua sử dụng, mà như mới được làm xong.

“Vừa đúng lúc đội có một ít rơm lúa mì còn sót lại từ năm ngoái, tôi liền làm một cái mới. Cô chưa bao giờ làm việc đồng áng, tốt nhất nên đội mũ, nếu không phơi nắng sẽ lại bị cháy nắng.”

“Phó Thiếu Đao, cảm ơn anh.”

Giang Tần chân thành cảm ơn anh ấy.

Cô thực sự rất thích chiếc mũ này, có nó rồi, cô không còn lo lắng mặt mình bị cháy nắng nữa.

Giang Tần đội mũ lên đầu, vừa vặn với kích cỡ của cô.

Cô tay giữ vành mũ, ngẩng đầu mỉm cười với Phó Thiếu Đao.

Nụ cười dễ thương của cô gái, khiến Phó Thiếu Đao có chút bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0