Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Ngày Đầu Tiên Đ...

2025-01-10 22:07:06

Dịch/beta : Cá Lóc Xanh

Giang Tần ăn uống ngon lành, thấy Phó Thiếu Đao không động đũa, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn một cái.

“Làm sao lại không ăn?”

Phó Thiếu Đao nhíu mày nhìn cô, “Giang Tần, thật ra cô không cần phải…”

Chưa kịp nói hết câu, một miếng thịt kho đã được cô gắp đến bên miệng, mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn tràn đến mũi.

Giang Tần đưa miếng thịt kho đến môi anh, nhẹ nhàng nói, “Há miệng nào.”

Phó Thiếu Đao đành mở miệng ra, ăn miếng thịt kho tàu đó.

Ở phía đối diện, đôi mắt màu hạnh nhân to tròn của Giang Tần ánh lên, vừa long lanh vừa ấm áp, nhìn anh đầy thân thiện, “Khi thắng đường hơi cháy một chút, có thể sẽ hơi đắng, nhưng tôi nghĩ mùi vị cũng ổn, không ảnh hưởng lắm đâu.”

Lần đầu tiên làm món thịt kho, Giang Tần còn vụng về hơn, đến mức thịt bị cháy đen, may mà chỉ có cô ăn nên cũng không sao.

Lần này cô ấy đã cẩn thận hơn, những vẫn làm hỏng một chút.

“Thích không, thích thì lần sau tôi làm cho anh ăn nữa.”

Phó Thiếu Đao không trả lời, thực ra anh cũng không biết phải nói gì.

Dạo gần đây, mọi thay đổi của Giang Tần anh đều thấy rõ, đã ăn cơm cô nấu hai bữa rồi.

Phó Thiếu Đao dần dần có cảm giác cô thật sự muốn thay đổi, muốn ở lại đây sinh sống.

Nhưng anh lại không dám hoàn toàn tin tưởng, bởi vì người phụ nữ này tính tình rất thất thường.

Có thể những ngày này tâm trạng tốt, cô đồng ý ở lại. Đợi một thời gian tâm trạng xấu, cô lại có thể đòi rời đi.

Khi làm thủ tục đăng ký kết hôn trước đây, thái độ của cô cũng rất tốt, nhưng vừa đến đây, mọi thứ đều thay đổi.

Phó Thiếu Đao với tâm trạng phức tạp tiếp tục ăn cơm.

Giang Tần ngồi ở đối diện không chú ý đến sắc mặt của anh ta, bắt đầu nói về ý định của mình.

“Tôi muốn đi xới đất vào ngày mai.”

Giang Tần vừa nói ra, Phó Thiếu Đao suýt chút nữa bị nghẹn cơm.

Uống vội một ngụm nước, anh ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.

“Cô nói cái gì? Cô muốn đi xới đất sao?”

“Ừm.” Giang Tần gật đầu, “Tôi đã ở đây lâu thế rồi, cứ ở nhà mãi không phải cách. Hơn nữa, người ta cứ nói này nói nọ sau lưng cũng không hay.”

Đây là lý do mà Giang Tần đã nghĩ ra từ sớm.

Phó Thiếu Đao nghe xong, ngạc nhiên hỏi: “Cô nghĩ kỹ chưa? Cuốc đất rất mệt, chỉ sợ cô không chịu nổi.”

Giang Tần mím môi, giờ không phải vấn đề cô có muốn hay không, mà là cô bắt buộc phải làm.

“Tôi biết là rất mệt, nhưng các nữ đồng chí khác làm được, tôi cũng làm được. Chị Xuân Bình ở nhà bên cạnh ngày nào cũng đi xới đất. Dù sao tôi cũng đã quyết định ở lại đây, sớm muộn cũng phải đi làm, vậy chi bằng bắt đầu từ ngày mai.”

Phó Thiếu Đao sau một lúc không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lát sau, anh nói, “Được thôi, nếu cô thực sự muốn đi thì cứ đi. Nhưng phải hứa với tôi một điều, đừng gây rắc rối cho mọi người.”

Giang Tần hiểu rõ mối bận tâm của anh ấy, lo lắng cô ấy sẽ lại như trước, không làm được liền làm loạn.

Cô vội vàng vỗ ngực đảm bảo, “Tôi sẽ lao động nghiêm túc, tuyệt đối không gây phiền hà cho mọi người, anh cứ yên tâm.”

Phó Thiếu Đao nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp, không nói thêm cái gì nữa.

Ăn cơm xong, Phó Thiếu Đao đưa cho Giang Tần một đôi găng tay bảo hộ, “Ngày mai khi xuống đồng nhớ đeo vào, nếu không tay cô sẽ bị phồng rộp.”

Giang Tần nhận lấy đôi găng, nghĩ rằng anh vẫn quan tâm như trước, còn biết nhắc cô phải bảo vệ đôi tay.

“Một lát nữa tôi sẽ nói với chị Xuân Bình, ngày mai khi đi làm chị ấy sẽ dẫn cô theo. Khi đó cô chỉ cần đi theo chị ấy, đừng chạy lung tung.”

“Ừ, yên tâm đi, tôi nhớ kỹ rồi.”

“Cẩn thận chút, đừng để bị thương.”

Phó Thiếu Đao lại dặn dò một câu.

Giang Tần vừa gật đầu vừa nhanh nhẹn thu dọn hộp cơm, Phó Thiếu Đao giúp cô dọn dẹp xong.

Giang Tần mang theo túi vải, vẫy tay chào anh ấy, xoay người rời đi.

Phó Thiếu Đao nhìn cô ấy đi xa, khuôn mặt âm trầm.

Giang Tần bước ra khỏi ký túc xá đơn, mâý người gần đó nói chú ý đến cô ấy, đều rất ngạc nhiên.

Tưởng cô ấy đến đây để gây rắc tối, không nghờ lại yên tĩnh như vậy, thật sự chỉ là đơn thuần mang cơm đến.

Vợ đội trưởng Phó đột nhiên thay đổi rồi?

Giang Tần xem như không thấy ánh mắt tò mò của họ, trong lòng cô hiện giờ chỉ toàn nghĩ về chuyện xới đất vào ngày mai.

Về đến nhà, Giang Tần đặt đôi găng tay bảo hộ lên bàn, sau đó vào không gian riêng tắm rửa.

Trong không gian có phòng tắm, cũng có nước ấm, tắm thuận tiện hơn.

Giang Tần nhanh chóng tắm xong, nghĩ đến việc mai phải ra đồng làm, cô cố gắng ngủ sớm để lấy sức.

Sáng hôm sau khi trời vừa sáng, Giang Tần đã thức dậy.

Ở trong không gian ăn sáng xong, Giang Tần đi ra ngoài thay mặc quần áo, đeo găng tay lao động vào rồi đi tìm Hạ Xuân Bình.

Chuyện Giang Tần muốn đi xới đất, tối qua Phó Thiếu Đao đã dặn dò Hạ Xuân Bình, mặc dù vậy, khi thấy Giang Tần đeo găng tay bảo hộ xuất hiện trước mặt, Hạ Xuân Bình vẫn ngạc nhiên không thôi.

Giang Tần thật sự muốn đi làm đồng, thật khó tin.

Vì đã được Phó Thiếu Đao dặn trước, Hạ Xuân Bình đã chuẩn bị dụng cụ sẵn, đưa cho Giang Tần một cái cuốc.

“Làm ruộng rất mệt, hôm nay là ngày đầu cô ra đồng, đừng làm nhanh quá, cứ từ từ thích nghi đã. Lát nữa cô cứ xem tôi làm thế nào, rồi làm theo như vậy là được. Thật ra làm ruộng không khó, chỉ là hơi tốn sức thôi.”

“Vâng, được rồi.”

Giang Tần xuất phát với tinh thần dâng trào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáng nay, cô lại nhận được một viên tăng cường thể lực.

Sau khi uống vào, Giang Tần cảm thấy tràn đầy sức sống.

Khi mọi người đi làm ruộng đều nhìn thấy Giang Tần, đều nghĩ bản thân nhìn nhầm rồi.

Cô tiểu thư hay làm mình làm mẩy này, sao có thể cùng họ đi làm ruộng được?

“Sẽ không phải mới làm liền kêu cha kêu mẹ chứ.”

“Chưa chắc đâu, tôi nghĩ cô ấy không trụ được quá nửa tiếng.”

“Nửa tiếng? Anh cũng đánh giá cô ta quá, tôi cược mười phút.”

Mọi người thi nhau đặt cược xem Giang Tần sẽ bỏ cuộc sau bao lâu.

Ở phía bên kia, Giang Tần nhìn những người đang cá cược, mỉm cười khẽ.

Rất tốt, các người hôm nay thua rồi!

Lúc bắt đầu làm, Giang Tần đi sau Hạ Xuân Bình, bắt chước từng động tác của cô ấy.

Không mất bao lâu, Giang Tần đã nắm được các bước cơ bản của việc làm ruộng.

Sau đó cô ấy bắt đầu làm việc một mình.

Hạ Xuân Bình nhắc cô làm chậm lại, nhưng Giang Tần không dám quá chậm.

Cô vừa hỏi thử Hạ Xuân Bình, và biết rằng hai người thạo việc phải mất hai ngày mới làm xong một mẫu đất.

Một người mới như cô mà phải làm xong một mẫu trong năm ngày, nghe có vẻ như một nhiệm vụ bất khả thi.

Mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, một tiếng trôi qua…

Những người đặt cược đều chết lặng rồi.

Căn bản không cần phân thắng bại, bọn họ đều thua rồi.

Ai cũng không ngờ đến, Giang Tần thực sự có thể làm lâu như vậy, thực sự như một kỳ tích.

Có lẽ do tác dụng của thuốc tăng thể lực, cuốc đất sau một tiếng, Giang Tần mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Đang là tháng bảy, mặt trời chói chang trên cao, thêm vào đó là công việc thể lực cường độ cao, chẳng bao lâu sau Giang Tần đã đẫm mồ hôi, cô liên tục lấy khăn tay ra lau.

Cô cố gắng chịu đựng cho hết buổi sáng, gần như kiệt sức.

Cô ấy kéo lê cái cuốc, cô bước đi nặng nề.

“Đoán cô ấy không kiên trì được bao lâu, còn đánh cược không, lần này tôi cược chiều nay cô ấy không đến.”

“Vậy còn đánh cược gì, chắc chắn mọi người đều chọn cái này.”

Có người nói nhỏ sau lưng.

Giang Tần mệt muốn chết, không buồn để ý đến họ.

Mấy người này đúng là rảnh rỗi quá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ

Số ký tự: 0