Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ
Hệ Thống Đơn Gi...
2025-01-10 22:07:06
Phản ứng của Giang Tần khiến Phó Thiếu Đao không cảm thấy ngạc nhiên.
Sau một tháng chịu đựng bao nhiêu trò rắc rối từ cô, giờ đây dù cô có làm gì anh cũng không còn thấy lạ nữa.
"Thôi thì cô đợi một chút, tôi đi tìm cái gì cho cô ăn."
Nói xong câu này, chính Phó Thiếu Đao cũng ngây cả người.
Đối diện với người phụ nữ vừa sáng nay còn gây ầm ĩ, anh thật sự chẳng cần phải quan tâm đến cô như vậy.
Nhưng lời đã nói ra,anh vẫn quyết định rời khỏi phòng.
Còn lại Giang Tần và Chu Đông Dương, cả hai chỉ biết nhìn nhau.
Cứ đứng như vậy cũng không phải cách hay, Giang Tần chủ động tìm đề tài: “Đồng chí Chu, anh và tôi… à, Phó Thiếu Đao là bạn tốt, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc cho anh ấy.”
Giang Tần vốn muốn nói “chồng tôi”, nhưng những lời này chưa nói khỏi miệng, cô ấy đột nhiên ý thức được thời đại này dường như không được gọi như vậy, nên vội chuyển sang gọi cả họ tên.
May thay, trong mắt Chu Đông Dương, quan hệ của cô và Phó Thiếu Đao vốn đang rất căng thẳng, nên gọi tên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là, thái độ của Giang Tần thay đổi đến một trăm tám mươi độ, quả thực hù chết người rồi.
“Không cần cô cảm ơn tôi, cô mau chóng ly hôn với anh ta đi, còn tốt hơn nhiều.”
Chu Đông Dương cộc lốc nói, không hề nể mặt Giang Tần.
Giang Tần cũng không tức giận.
Nguyên chủ đã gây rối đến như vậy, hình tượng xấu đã ăn sâu vào lòng mọi người. Muốn thay đổi cách nhìn của họ về mình không phải chuyện một sớm một chiều.
“Chúng tôi sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ sống tốt bên nhau.”
Giang Tần mỉm cười nói.
Chu Đông Dương trông như thấy ma, “Ý cô là, cô định bám riết lấy Phó Thiếu Đao? Anh ta đã bị cô hại đến thế nào rồi, mà cô vẫn không buông tha anh ấy sao?”
“Không phải vậy… làm sao nói nhỉ, chính là…”
Giang Tần đang loay hoay tìm từ thì tiếng bước chân ngoài cửa đột ngột vang lên, là Phó Thiếu Đao đã trở về.
Phó Thiếu Đao không biết vừa mới ở đâu đem về hai quả trứng luộc, đi đến trước mặt Giang Tần, đem hai quả trứng gà luộc vào trong tay cô ấy.
“Tôi xin ở bên bếp, mang về ăn đi.”
Giang Tần cầm hai quả trứng luộc trong tay, lòng bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.
Thì ra anh ra ngoài là để giúp cô tìm trứng.
Trứng ở đây rất quý, vậy mà anh đã xin hẳn hai quả cho cô, nghĩ đến đây, Giang Tần cảm thấy hai quả trứng trong tay nặng trĩu.
Cô cầm đèn dầu, đi về nhà trong ánh sáng mờ ảo.
Chỉ trong chưa đầy một ngày, Giang Tần đã có chút hiểu biết về Phó Thiếu Đao.
Càng hiểu, Giang Tần càng cảm thấy nguyên chủ thật sự có phúc mà không biết hưởng.
Phó Thiếu Đao không chỉ có ngoại hình nổi bật, mà nhân phẩm cũng rất tốt, một người chồng tuyệt vời như vậy mà nguyên chủ lại không cần.
Kiếp trước cô độc thân suốt 28 năm, nếu gặp được một người đàn ông chất lượng thế này, cô đã sớm lấy làm chồng rồi..
Lắc đầu, Giang Tần nhét trứng vào túi, chuẩn bị về nhà đun ít nước nóng để hâm lại trứng.
Đợi đến khi về nhà, cô cầm đèn dầu vào bếp, nhưng khi nhìn thấy cái bếp lớn và cái nồi sắt to trên đó, cô lập tức từ bỏ ý định.
Cô vốn dĩ rất ít khi nấu nướng tại nhà, chỉ miễn cưỡng dùng bếp ga để nấu ăn, chứ loại bếp đun củi này thực sự làm khó cô.
Cái bếp lò lớn như thế này thì phải nấu thế nào đây chứ.
Nhìn xuống phía dưới có một cái hốc lò, bên trong là một lớp tro đen sì còn sót lại từ những lần đốt trước, Giang Tần nhớ lại lúc đi qua sân có thấy một đống củi chất đống, chắc là dùng để đốt lửa.
Thôi kệ, mai rồi tính vậy, giờ cô ấy đói đến mức chẳng còn sức nữa rồi.
Giang Tần từ trong bếp đi ra, quay lại phòng ngủ, đặt đèn dầu lên bàn rồi nhanh chóng lấy trứng ra bóc vỏ, bắt đầu ăn.
Ăn hai quả trứng xong, cơn đói dịu đi không ít, Giang Tần thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ợ một cái dài.
Trứng hơi khô, cô muốn uống nước nhưng nhìn vào ấm trên bàn thì thấy trống không, chẳng còn chút nước nào.
Cô lại nhìn chiếc cốc sứ tráng men bên cạnh, chỉ còn chút nước ở đáy.
Có vẻ từ lúc nguyên chủ quyết định ly hôn, cô ấy không thèm nấu nước nữa, chỉ tập trung chuẩn bị về lại Bắc Kinh.
Uống chút nước còn sót lại cũng đỡ khát phần nào.
Giang Tần nghĩ đến việc đun nước, chắc cũng phải dùng đến cái nồi lớn trong bếp kia.
Thôi đành tạm vậy, mai làm luôn thể.
Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ Giang Tần lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Một mình ở trong phòng, xung quanh vắng vẻ lạnh lẽo, không có tivi, không có máy tính, lại càng không có điện thoại, chán quá trời.
Không có việc gì làm, Giang Tần quyết định tìm một cái gương soi.
Xuyên qua đây cũng lâu rồi mà cô còn chưa biết mình trông ra sao.
Hy vọng là không quá xấu, nhất định phải nằm trong phạm vi cô ấy chấp nhận được.
Thật ra, cô hơi lo lắng. Nguyên chủ là ép hôn bằng cách chơi trò lấy ơn báo ơn, ép buộc Phó Thiếu Đao phải cưới, có khi nào trông xấu lắm không nhỉ?
Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Giang Tần cũng thấy được một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay ở đầu giường trong một chiếc hộp sắt.
Cô nhanh chóng cầm lên, soi dưới ánh đèn dầu.
Nhìn rõ khuôn mặt trong gương, Giang Tần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên chủ trông không tệ chút nào, trong thời đại này có thể coi là rất xinh đẹp rồi.
Các nữ đồng chí ở nông trường phải lao động ngoài đồng dưới nắng gió mỗi ngày, da dẻ bị phơi đen sạm và thô ráp.
Nguyên chủ được chiều chuộng ở nhà, không làm việc gì nặng, lại đến đây còn gây chuyện mỗi ngày, không bước ra đồng bao giờ, nên làn da vừa trắng lại vừa mịn màng.
Ngoài làn da đẹp, ngũ quan của cô ấy cũng rất tinh tế, đôi mắt hạnh to tròn, dưới mắt còn có bọng mỡ, cười lên trông vô cùng ngọt ngào, giống hệt nữ chính thanh thuần trong các tiểu thuyết.
Có khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp như thế mà vẫn khiến mọi người ở Đông An nông trường ghét bỏ, đủ để thấy nguyên chủ gây chuyện đến mức nào.
Giang Tần hài lòng đặt gương xuống.
Nhưng rồi cô nhận ra, dường như lại chẳng còn việc gì để làm.
Nhàn đến vô sự, Giang Tần bắt đầu thử gọi hệ thống.
Suýt nữa thì quên mất, cô có hệ thống đấy chứ.
"Hệ thống, hệ thống, có ở đó không?"
Gọi vài lần, hệ thống hoàn toàn không phản hồi.
Giang Tần thất vọng rồi.
Hệ thống của người ta thì biết trò chuyện, giải khuây, thậm chí có thể trêu đùa, còn hệ thống của cô thì chẳng giao tiếp gì, chỉ biết đưa ra nhiệm vụ.
Hết sức đơn giản thô sơ mà.
Giang Tần nằm dài trên giường, nhớ lại nhiệm vụ hệ thống đã giao.
Hệ thống Nông Trường Vui Vẻ.
Nhiệm vụ tân thủ: Sử dụng nhà bếp để nấu một bữa ăn có thể ăn được và nhận được sự khen ngợi của Phó Thiếu Đao. Giới hạn thời gian: hai ngày. Phần thưởng: chưa rõ.
Ở đây không có dụng cụ nấu ăn nào khác, chỉ có cái nồi sắt lớn trong bếp, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cô bắt buộc phải học cách dùng nó để nấu ăn.
Là món ăn có thể ăn được và phải được khen ngợi, có nghĩa là phải nấu cho ngon lành đây mà.
Cái này cũng khó rồi.
Đời trước cô ấy bận rộn học tập làm việc, hiếm khi bản thân nấu cơm, trình độ nấu ăn không tốt lắm.
Nhưng muốn nấu ăn ngon, cố gắng học thì chắc cũng học được, Giang Tần khá tự tin vào khả năng học hỏi của mình.
Dù vậy, hệ thống chỉ cho hai ngày, muốn làm ngon trong vòng năm ngày, thời gian hơi gấp.
Quan trọng là còn phải khiến Phó Thiếu Đao thấy ngon miệng.
Giang Tần gác tay sau đầu, nằm trên giường, nghĩ rằng đây mới là nhiệm vụ đầu tiên mà đã khó rồi, các nhiệm vụ sau chắc chắn còn chẳng dễ dàng.
Cô lật người, bắt đầu nhớ nhung căn hộ sang trọng của mình.
Không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống có thể đưa cô trở lại không đây.
Sau một tháng chịu đựng bao nhiêu trò rắc rối từ cô, giờ đây dù cô có làm gì anh cũng không còn thấy lạ nữa.
"Thôi thì cô đợi một chút, tôi đi tìm cái gì cho cô ăn."
Nói xong câu này, chính Phó Thiếu Đao cũng ngây cả người.
Đối diện với người phụ nữ vừa sáng nay còn gây ầm ĩ, anh thật sự chẳng cần phải quan tâm đến cô như vậy.
Nhưng lời đã nói ra,anh vẫn quyết định rời khỏi phòng.
Còn lại Giang Tần và Chu Đông Dương, cả hai chỉ biết nhìn nhau.
Cứ đứng như vậy cũng không phải cách hay, Giang Tần chủ động tìm đề tài: “Đồng chí Chu, anh và tôi… à, Phó Thiếu Đao là bạn tốt, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc cho anh ấy.”
Giang Tần vốn muốn nói “chồng tôi”, nhưng những lời này chưa nói khỏi miệng, cô ấy đột nhiên ý thức được thời đại này dường như không được gọi như vậy, nên vội chuyển sang gọi cả họ tên.
May thay, trong mắt Chu Đông Dương, quan hệ của cô và Phó Thiếu Đao vốn đang rất căng thẳng, nên gọi tên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là, thái độ của Giang Tần thay đổi đến một trăm tám mươi độ, quả thực hù chết người rồi.
“Không cần cô cảm ơn tôi, cô mau chóng ly hôn với anh ta đi, còn tốt hơn nhiều.”
Chu Đông Dương cộc lốc nói, không hề nể mặt Giang Tần.
Giang Tần cũng không tức giận.
Nguyên chủ đã gây rối đến như vậy, hình tượng xấu đã ăn sâu vào lòng mọi người. Muốn thay đổi cách nhìn của họ về mình không phải chuyện một sớm một chiều.
“Chúng tôi sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ sống tốt bên nhau.”
Giang Tần mỉm cười nói.
Chu Đông Dương trông như thấy ma, “Ý cô là, cô định bám riết lấy Phó Thiếu Đao? Anh ta đã bị cô hại đến thế nào rồi, mà cô vẫn không buông tha anh ấy sao?”
“Không phải vậy… làm sao nói nhỉ, chính là…”
Giang Tần đang loay hoay tìm từ thì tiếng bước chân ngoài cửa đột ngột vang lên, là Phó Thiếu Đao đã trở về.
Phó Thiếu Đao không biết vừa mới ở đâu đem về hai quả trứng luộc, đi đến trước mặt Giang Tần, đem hai quả trứng gà luộc vào trong tay cô ấy.
“Tôi xin ở bên bếp, mang về ăn đi.”
Giang Tần cầm hai quả trứng luộc trong tay, lòng bỗng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.
Thì ra anh ra ngoài là để giúp cô tìm trứng.
Trứng ở đây rất quý, vậy mà anh đã xin hẳn hai quả cho cô, nghĩ đến đây, Giang Tần cảm thấy hai quả trứng trong tay nặng trĩu.
Cô cầm đèn dầu, đi về nhà trong ánh sáng mờ ảo.
Chỉ trong chưa đầy một ngày, Giang Tần đã có chút hiểu biết về Phó Thiếu Đao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng hiểu, Giang Tần càng cảm thấy nguyên chủ thật sự có phúc mà không biết hưởng.
Phó Thiếu Đao không chỉ có ngoại hình nổi bật, mà nhân phẩm cũng rất tốt, một người chồng tuyệt vời như vậy mà nguyên chủ lại không cần.
Kiếp trước cô độc thân suốt 28 năm, nếu gặp được một người đàn ông chất lượng thế này, cô đã sớm lấy làm chồng rồi..
Lắc đầu, Giang Tần nhét trứng vào túi, chuẩn bị về nhà đun ít nước nóng để hâm lại trứng.
Đợi đến khi về nhà, cô cầm đèn dầu vào bếp, nhưng khi nhìn thấy cái bếp lớn và cái nồi sắt to trên đó, cô lập tức từ bỏ ý định.
Cô vốn dĩ rất ít khi nấu nướng tại nhà, chỉ miễn cưỡng dùng bếp ga để nấu ăn, chứ loại bếp đun củi này thực sự làm khó cô.
Cái bếp lò lớn như thế này thì phải nấu thế nào đây chứ.
Nhìn xuống phía dưới có một cái hốc lò, bên trong là một lớp tro đen sì còn sót lại từ những lần đốt trước, Giang Tần nhớ lại lúc đi qua sân có thấy một đống củi chất đống, chắc là dùng để đốt lửa.
Thôi kệ, mai rồi tính vậy, giờ cô ấy đói đến mức chẳng còn sức nữa rồi.
Giang Tần từ trong bếp đi ra, quay lại phòng ngủ, đặt đèn dầu lên bàn rồi nhanh chóng lấy trứng ra bóc vỏ, bắt đầu ăn.
Ăn hai quả trứng xong, cơn đói dịu đi không ít, Giang Tần thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ợ một cái dài.
Trứng hơi khô, cô muốn uống nước nhưng nhìn vào ấm trên bàn thì thấy trống không, chẳng còn chút nước nào.
Cô lại nhìn chiếc cốc sứ tráng men bên cạnh, chỉ còn chút nước ở đáy.
Có vẻ từ lúc nguyên chủ quyết định ly hôn, cô ấy không thèm nấu nước nữa, chỉ tập trung chuẩn bị về lại Bắc Kinh.
Uống chút nước còn sót lại cũng đỡ khát phần nào.
Giang Tần nghĩ đến việc đun nước, chắc cũng phải dùng đến cái nồi lớn trong bếp kia.
Thôi đành tạm vậy, mai làm luôn thể.
Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ Giang Tần lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Một mình ở trong phòng, xung quanh vắng vẻ lạnh lẽo, không có tivi, không có máy tính, lại càng không có điện thoại, chán quá trời.
Không có việc gì làm, Giang Tần quyết định tìm một cái gương soi.
Xuyên qua đây cũng lâu rồi mà cô còn chưa biết mình trông ra sao.
Hy vọng là không quá xấu, nhất định phải nằm trong phạm vi cô ấy chấp nhận được.
Thật ra, cô hơi lo lắng. Nguyên chủ là ép hôn bằng cách chơi trò lấy ơn báo ơn, ép buộc Phó Thiếu Đao phải cưới, có khi nào trông xấu lắm không nhỉ?
Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Giang Tần cũng thấy được một chiếc gương nhỏ bằng lòng bàn tay ở đầu giường trong một chiếc hộp sắt.
Cô nhanh chóng cầm lên, soi dưới ánh đèn dầu.
Nhìn rõ khuôn mặt trong gương, Giang Tần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên chủ trông không tệ chút nào, trong thời đại này có thể coi là rất xinh đẹp rồi.
Các nữ đồng chí ở nông trường phải lao động ngoài đồng dưới nắng gió mỗi ngày, da dẻ bị phơi đen sạm và thô ráp.
Nguyên chủ được chiều chuộng ở nhà, không làm việc gì nặng, lại đến đây còn gây chuyện mỗi ngày, không bước ra đồng bao giờ, nên làn da vừa trắng lại vừa mịn màng.
Ngoài làn da đẹp, ngũ quan của cô ấy cũng rất tinh tế, đôi mắt hạnh to tròn, dưới mắt còn có bọng mỡ, cười lên trông vô cùng ngọt ngào, giống hệt nữ chính thanh thuần trong các tiểu thuyết.
Có khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp như thế mà vẫn khiến mọi người ở Đông An nông trường ghét bỏ, đủ để thấy nguyên chủ gây chuyện đến mức nào.
Giang Tần hài lòng đặt gương xuống.
Nhưng rồi cô nhận ra, dường như lại chẳng còn việc gì để làm.
Nhàn đến vô sự, Giang Tần bắt đầu thử gọi hệ thống.
Suýt nữa thì quên mất, cô có hệ thống đấy chứ.
"Hệ thống, hệ thống, có ở đó không?"
Gọi vài lần, hệ thống hoàn toàn không phản hồi.
Giang Tần thất vọng rồi.
Hệ thống của người ta thì biết trò chuyện, giải khuây, thậm chí có thể trêu đùa, còn hệ thống của cô thì chẳng giao tiếp gì, chỉ biết đưa ra nhiệm vụ.
Hết sức đơn giản thô sơ mà.
Giang Tần nằm dài trên giường, nhớ lại nhiệm vụ hệ thống đã giao.
Hệ thống Nông Trường Vui Vẻ.
Nhiệm vụ tân thủ: Sử dụng nhà bếp để nấu một bữa ăn có thể ăn được và nhận được sự khen ngợi của Phó Thiếu Đao. Giới hạn thời gian: hai ngày. Phần thưởng: chưa rõ.
Ở đây không có dụng cụ nấu ăn nào khác, chỉ có cái nồi sắt lớn trong bếp, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cô bắt buộc phải học cách dùng nó để nấu ăn.
Là món ăn có thể ăn được và phải được khen ngợi, có nghĩa là phải nấu cho ngon lành đây mà.
Cái này cũng khó rồi.
Đời trước cô ấy bận rộn học tập làm việc, hiếm khi bản thân nấu cơm, trình độ nấu ăn không tốt lắm.
Nhưng muốn nấu ăn ngon, cố gắng học thì chắc cũng học được, Giang Tần khá tự tin vào khả năng học hỏi của mình.
Dù vậy, hệ thống chỉ cho hai ngày, muốn làm ngon trong vòng năm ngày, thời gian hơi gấp.
Quan trọng là còn phải khiến Phó Thiếu Đao thấy ngon miệng.
Giang Tần gác tay sau đầu, nằm trên giường, nghĩ rằng đây mới là nhiệm vụ đầu tiên mà đã khó rồi, các nhiệm vụ sau chắc chắn còn chẳng dễ dàng.
Cô lật người, bắt đầu nhớ nhung căn hộ sang trọng của mình.
Không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống có thể đưa cô trở lại không đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro