Tiểu Kiều Tức Năm 70: Ta Mang Theo Không Gian Nuôi Anh Chàng Thô Lỗ
Làm Nhiệm Vụ Tâ...
2025-01-10 22:07:06
Giang Tần từng nghĩ, nếu cô xuyên không qua đây, phải chăng có nghĩa là cô ở thế giới kia đã chết.
Có lẽ do làm việc quá sức mà đột tử, hoặc cũng có thể là vì lý do nào khác.
Các tiểu thuyết thời đại này mà cô từng đọc hầu hết đều theo mô-típ này, nếu không, hệ thống đã không thể nào ràng buộc cô được.
Giang Tần có chút lo lắng.
Nếu thực sự không thể quay lại, ba mẹ và em gái chắc chắn sẽ nghĩ cô đã chết, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, Giang Tần cảm thấy nặng nề, khó chịu cả nửa ngày.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Giang Tần trùng xuống, cảm giác buồn bã kéo dài một hồi lâu.
Rồi không biết có phải do quá mệt mỏi khi xuyên không hay không, chẳng bao lâu sau, cô lại ngủ thiếp đi.
Lần này ngủ đến tận khi trời sáng hẳn.
Khi Giang Tần thức dậy, cô phát hiện các hàng xóm bên cạnh đã đi làm từ lâu.
Nơi đây là một nông trường, công việc chính là khai phá vùng Bắc Đại Hoang, nên việc trồng trọt đương nhiên được đặt lên hàng đầu.
Mọi người vác cuốc, xách thùng nước, các chị em thì buộc khăn lên đầu, nối đuôi nhau rầm rộ bước ra ngoài.
Tuy nhiên, cô không thấy đôi vợ chồng trẻ đi xe đạp tối qua đâu cả.
Giang Tần đứng trước cổng sân, nhanh chóng bị một vài dồng chí nữ để ý.
Những đồng chí nữ kia nhìn cô chẳng khác gì nhìn trò cười.
"Cô ta không phải đã ầm ĩ đòi ly hôn với đội trưởng Phó sao? Sao vẫn còn ở đây?"
"Ai mà biết được. Chẳng lẽ lại hối hận rồi sao? Vậy thì đội trưởng Phó đúng là khổ sở rồi."
"Phải đấy, loại phụ nữ này ai mà chịu nổi, ở trong nhà chỉ gây thêm phiền phức. Nếu là tôi mà gây chuyện đến mức đó, chắc chắn không còn mặt mũi ở lại nữa, đi cho nhanh."
"Hừ, chúng ta có lòng tự trọng, như thế nào có thể so sánh được với người vô liêm sỉ kia chứ!”
"Da mặt đúng là dày thật, ngoài cái mặt trông có chút ưa nhìn, còn lại chẳng thể sánh với cô giáo Hứa."
Mấy lời ngắt quãng của những người đồng chí nữ truyền đến tai Giang Tần.
Những lời khác của bọn họ không để ở trong lòng, chỉ có “cô giáo Hứa” ba từ này là cô ấy nhớ kỹ rồi.
Có thể bị mấy người phụ nữ này đem ra so với bản thân, cô giáo Hứa này hẳn là có liên quan gì đó đến Phó Thiếu Đao.
Tuy nhiên, thông tin mà cô có lại không nhắc đến người nào là cô giáo Hứa cả.
Chắc đợi sau này tìm cơ hội hỏi thăm thêm vậy.
Giang Tần quay lại sân, bắt đầu suy nghĩ cách dùng bếp lò trong bếp để nấu ăn.
Cô nhặt vài mẩu củi trong sân, trở lại bếp và nhét chúng vào lò, sau đó cầm hộp diêm châm lửa cho đống củi.
Ngọn lửa từ diêm quá yếu, châm mãi mà củi vẫn chưa bén lửa.
Giang Tần ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ cần phải dùng thứ gì đó làm mồi lửa.
Cô tìm xung quanh bếp, quả nhiên tìm thấy một khúc gỗ có tẩm nhựa thông, ngửi thấy mùi dầu thông rất mạnh.
Sau khi đốt khúc gỗ này, cô thử châm lửa cho đống củi, cuối cùng thì ngọn lửa cũng cháy lên.
Lò bếp sáng rực, Giang Tần cảm thấy phấn khởi, nghĩ mình cũng có khiếu đấy chứ, đốt lửa cũng không quá khó.
*****
Tại trụ sở nông trường, Phó Thiếu Đao đang cùng vài cán bộ trong trại họp.
Năm nay mưa ít, mấy ngày nay ruộng đồng có chút hạn hán, họ đang bàn bạc cách dẫn nước về tưới tiêu.
Mới nói được một nửa, một người từ bên ngoài đột nhiên xông vào.
“Đội trưởng, nhà anh bị cháy rồi!”
Người đó hốt hoảng hét lớn.
Sắc mặt của Phó Thiếu Đao lập tức thay đổi, anh bật dậy khỏi ghế, "Chuyện gì vậy?"
"Nhà anh bốc khói đen nghi ngút, mau về xem thế nào đi."
Phó Thiếu Đao không nói thêm nữa, rất nhanh lao ra ngoài.
Mấy cán bộ còn lại cũng nhanh chóng chạy theo.
Phó Thiếu Đao dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, từ xa đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc ra từ căn nhà của mình.
Trước nhà đã có rất đông người tụ tập, có người còn xông vào trong để dập lửa.
Khi Phó Thiếu Đao chạy đến của nhà, đúng lúc nhìn thấy Giang Tần đang được người bên trong giúp ra ngoài.
Chiếc áo sơ mi của cô đã cháy đen đến mức không nhận ra nổi, gương mặt cũng lấm lem như thể vừa từ đống than bước ra.
Thấy cô ấy không sao, trong lòng của Phó Thiếu Đao nhẹ nhõm một nửa.
Anh định chạy vào để phụ giúp dập lửa, đúng lúc đó mấy người xách xô nước từ trong nhà bước ra, nhìn thấy anh thì nói: "Bên trong ổn rồi, may mà lửa không lớn. Do tàn lửa từ bếp lò bắn ra, bén vào đống củi dưới sàn, may là dập kịp thời."
"Khói đen bốc lên có vẻ đáng sợ vậy thôi, bên trong thực ra không tệ lắm."
"Khi chúng tôi đến thì lửa đã được dập một nửa rồi, là vợ anh tự dập đấy."
Mấy người tranh nhau kể.
"Cô ấy dập lửa?" Phó Thiếu Đao không tin nổi.
"Đúng vậy, khi chúng tôi vào, cô ấy còn đang dùng chậu nước dập lửa, ngọn lửa đã bén cả vào áo của cô ấy rồi, nguy hiểm thật."
"Đội trưởng, chúng tôi phải ra đồng làm tiếp đây, trong nhà bị khói ám đen quá, lát nữa bảo vợ tôi qua giúp dọn dẹp một chút."
“Tôi cũng sẽ bảo vợ đến giúp đỡ.”
Phó Thiếu Đao xua tay, "Không cần đâu, mọi người cứ lo công việc đi, ở đây có tôi rồi."
Chờ mọi người tản đi hết, Phó Thiếu Đao quay lại nhìn về phía Giang Tần, thấy cô ngồi trong góc, bộ dạng lấm lem bẩn thỉu, không biết ai đã đưa cho cô một chiếc khăn tay, cô đang dùng nó để lau những vết bẩn trên mặt.
“Giang Tần.”
Phó Thiếu Đao bước tới, đứng ở trước mặt cô.
Lúc này, nghe thấy giọng anh, Giang Tần rất chột dạ, chột dạ đến mức suýt khóc.
Cô chỉ muốn nấu một bữa cơm thôi, ai ngờ lại gây ra họa lớn, suýt chút nữa đốt cháy cả nhà.
“Tôi không cố ý, không nghĩ lại thành ra thế này, xin lỗi.”
Giang Tần đợi anh mắng mình, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Phó Thiếu Đao nói gì.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh mím chặt môi, khuôn mặt đen xì, chỉ nhìn cô, trông như đang tức giận.
“Nếu anh tức giận, liền mắng tôi đi. Là tôi không chú ý, không để ý tia lửa bắn ra ngoài.”
Nhưng Phó Thiếu Đao không nói gì, anh quay người bước đi.
Một lát sau, anh quay lại với một chậu nước sạch, đặt trước mặt cô.
"Rửa mặt đi, rửa sạch xong rồi vào dọn dẹp bếp."
Nói xong, anh không chờ cô phản ứng, bước thẳng vào bếp để dọn dẹp.
Giang Tần vội vàng rửa sạch mặt, lau khô bằng khăn tay, rồi theo sau vào bếp.
Hai người dọn dẹp từ sáng đến trưa, mới xem như dọn dẹp bếp khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Phó Thiếu Đao nhóm lửa, đun một nồi nước nóng đầy ắp.
Khi anh ấy nhóm lửa, Giang Tần đã ngồi bên cạnh để xem, yên lặng ghi nhớ lại các bước nhóm lửa.
Khi nước đã sôi, Phó Thiếu Đao lại gánh thêm hai thùng nước đổ vào bể.
"Đợi lát nữa tôi sẽ qua nhà ăn lấy cơm, trong nồi có nước nóng, cô đi tắm rửa đi."
Nghe anh nói, Giang Tần mới nhận ra mình nhếch nhác đến mức nào.
Lúc nãy dù đã rửa mặt, nhưng toàn thân cô vẫn đầy mồ hôi và bụi bẩn, dính dấp bẩn thỉu khó chịu.
Vừa rồi bận rộn dọn dẹp bếp, cô ấy hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.
Trước khi rời đi, Phó Thiếu Đao cầm theo hộp cơm, ngoái lại dặn dò: "Cổng sân không khóa, cạnh cửa có một viên đá, chèn cửa rồi hãy tắm."
“Ồ, biết rồi.”
Giang Tần trả lời xong mới hiểu ý anh.
Cô phải tắm, nhưng trong nhà không có chỗ, chỉ có thể ra sân mà tắm.
Cổng sân không khóa, chèn viên đá vào sẽ an toàn hơn.
Không ngờ tới Phó Thiếu Đao lại chu đáo như vậy, cái gì cũng đều là thay bản thân nghĩ tới.
Chờ anh đi khuất, Giang Tần vội vã dùng viên đá chèn cổng sân lại, tranh thủ thời gian tắm rửa.
Cô ấy không dám lề mề, ai mà biết được Phó Thiếu Đao khi nào trở về.
Có lẽ do làm việc quá sức mà đột tử, hoặc cũng có thể là vì lý do nào khác.
Các tiểu thuyết thời đại này mà cô từng đọc hầu hết đều theo mô-típ này, nếu không, hệ thống đã không thể nào ràng buộc cô được.
Giang Tần có chút lo lắng.
Nếu thực sự không thể quay lại, ba mẹ và em gái chắc chắn sẽ nghĩ cô đã chết, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, Giang Tần cảm thấy nặng nề, khó chịu cả nửa ngày.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Giang Tần trùng xuống, cảm giác buồn bã kéo dài một hồi lâu.
Rồi không biết có phải do quá mệt mỏi khi xuyên không hay không, chẳng bao lâu sau, cô lại ngủ thiếp đi.
Lần này ngủ đến tận khi trời sáng hẳn.
Khi Giang Tần thức dậy, cô phát hiện các hàng xóm bên cạnh đã đi làm từ lâu.
Nơi đây là một nông trường, công việc chính là khai phá vùng Bắc Đại Hoang, nên việc trồng trọt đương nhiên được đặt lên hàng đầu.
Mọi người vác cuốc, xách thùng nước, các chị em thì buộc khăn lên đầu, nối đuôi nhau rầm rộ bước ra ngoài.
Tuy nhiên, cô không thấy đôi vợ chồng trẻ đi xe đạp tối qua đâu cả.
Giang Tần đứng trước cổng sân, nhanh chóng bị một vài dồng chí nữ để ý.
Những đồng chí nữ kia nhìn cô chẳng khác gì nhìn trò cười.
"Cô ta không phải đã ầm ĩ đòi ly hôn với đội trưởng Phó sao? Sao vẫn còn ở đây?"
"Ai mà biết được. Chẳng lẽ lại hối hận rồi sao? Vậy thì đội trưởng Phó đúng là khổ sở rồi."
"Phải đấy, loại phụ nữ này ai mà chịu nổi, ở trong nhà chỉ gây thêm phiền phức. Nếu là tôi mà gây chuyện đến mức đó, chắc chắn không còn mặt mũi ở lại nữa, đi cho nhanh."
"Hừ, chúng ta có lòng tự trọng, như thế nào có thể so sánh được với người vô liêm sỉ kia chứ!”
"Da mặt đúng là dày thật, ngoài cái mặt trông có chút ưa nhìn, còn lại chẳng thể sánh với cô giáo Hứa."
Mấy lời ngắt quãng của những người đồng chí nữ truyền đến tai Giang Tần.
Những lời khác của bọn họ không để ở trong lòng, chỉ có “cô giáo Hứa” ba từ này là cô ấy nhớ kỹ rồi.
Có thể bị mấy người phụ nữ này đem ra so với bản thân, cô giáo Hứa này hẳn là có liên quan gì đó đến Phó Thiếu Đao.
Tuy nhiên, thông tin mà cô có lại không nhắc đến người nào là cô giáo Hứa cả.
Chắc đợi sau này tìm cơ hội hỏi thăm thêm vậy.
Giang Tần quay lại sân, bắt đầu suy nghĩ cách dùng bếp lò trong bếp để nấu ăn.
Cô nhặt vài mẩu củi trong sân, trở lại bếp và nhét chúng vào lò, sau đó cầm hộp diêm châm lửa cho đống củi.
Ngọn lửa từ diêm quá yếu, châm mãi mà củi vẫn chưa bén lửa.
Giang Tần ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ cần phải dùng thứ gì đó làm mồi lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tìm xung quanh bếp, quả nhiên tìm thấy một khúc gỗ có tẩm nhựa thông, ngửi thấy mùi dầu thông rất mạnh.
Sau khi đốt khúc gỗ này, cô thử châm lửa cho đống củi, cuối cùng thì ngọn lửa cũng cháy lên.
Lò bếp sáng rực, Giang Tần cảm thấy phấn khởi, nghĩ mình cũng có khiếu đấy chứ, đốt lửa cũng không quá khó.
*****
Tại trụ sở nông trường, Phó Thiếu Đao đang cùng vài cán bộ trong trại họp.
Năm nay mưa ít, mấy ngày nay ruộng đồng có chút hạn hán, họ đang bàn bạc cách dẫn nước về tưới tiêu.
Mới nói được một nửa, một người từ bên ngoài đột nhiên xông vào.
“Đội trưởng, nhà anh bị cháy rồi!”
Người đó hốt hoảng hét lớn.
Sắc mặt của Phó Thiếu Đao lập tức thay đổi, anh bật dậy khỏi ghế, "Chuyện gì vậy?"
"Nhà anh bốc khói đen nghi ngút, mau về xem thế nào đi."
Phó Thiếu Đao không nói thêm nữa, rất nhanh lao ra ngoài.
Mấy cán bộ còn lại cũng nhanh chóng chạy theo.
Phó Thiếu Đao dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, từ xa đã thấy khói đen cuồn cuộn bốc ra từ căn nhà của mình.
Trước nhà đã có rất đông người tụ tập, có người còn xông vào trong để dập lửa.
Khi Phó Thiếu Đao chạy đến của nhà, đúng lúc nhìn thấy Giang Tần đang được người bên trong giúp ra ngoài.
Chiếc áo sơ mi của cô đã cháy đen đến mức không nhận ra nổi, gương mặt cũng lấm lem như thể vừa từ đống than bước ra.
Thấy cô ấy không sao, trong lòng của Phó Thiếu Đao nhẹ nhõm một nửa.
Anh định chạy vào để phụ giúp dập lửa, đúng lúc đó mấy người xách xô nước từ trong nhà bước ra, nhìn thấy anh thì nói: "Bên trong ổn rồi, may mà lửa không lớn. Do tàn lửa từ bếp lò bắn ra, bén vào đống củi dưới sàn, may là dập kịp thời."
"Khói đen bốc lên có vẻ đáng sợ vậy thôi, bên trong thực ra không tệ lắm."
"Khi chúng tôi đến thì lửa đã được dập một nửa rồi, là vợ anh tự dập đấy."
Mấy người tranh nhau kể.
"Cô ấy dập lửa?" Phó Thiếu Đao không tin nổi.
"Đúng vậy, khi chúng tôi vào, cô ấy còn đang dùng chậu nước dập lửa, ngọn lửa đã bén cả vào áo của cô ấy rồi, nguy hiểm thật."
"Đội trưởng, chúng tôi phải ra đồng làm tiếp đây, trong nhà bị khói ám đen quá, lát nữa bảo vợ tôi qua giúp dọn dẹp một chút."
“Tôi cũng sẽ bảo vợ đến giúp đỡ.”
Phó Thiếu Đao xua tay, "Không cần đâu, mọi người cứ lo công việc đi, ở đây có tôi rồi."
Chờ mọi người tản đi hết, Phó Thiếu Đao quay lại nhìn về phía Giang Tần, thấy cô ngồi trong góc, bộ dạng lấm lem bẩn thỉu, không biết ai đã đưa cho cô một chiếc khăn tay, cô đang dùng nó để lau những vết bẩn trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giang Tần.”
Phó Thiếu Đao bước tới, đứng ở trước mặt cô.
Lúc này, nghe thấy giọng anh, Giang Tần rất chột dạ, chột dạ đến mức suýt khóc.
Cô chỉ muốn nấu một bữa cơm thôi, ai ngờ lại gây ra họa lớn, suýt chút nữa đốt cháy cả nhà.
“Tôi không cố ý, không nghĩ lại thành ra thế này, xin lỗi.”
Giang Tần đợi anh mắng mình, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Phó Thiếu Đao nói gì.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy anh mím chặt môi, khuôn mặt đen xì, chỉ nhìn cô, trông như đang tức giận.
“Nếu anh tức giận, liền mắng tôi đi. Là tôi không chú ý, không để ý tia lửa bắn ra ngoài.”
Nhưng Phó Thiếu Đao không nói gì, anh quay người bước đi.
Một lát sau, anh quay lại với một chậu nước sạch, đặt trước mặt cô.
"Rửa mặt đi, rửa sạch xong rồi vào dọn dẹp bếp."
Nói xong, anh không chờ cô phản ứng, bước thẳng vào bếp để dọn dẹp.
Giang Tần vội vàng rửa sạch mặt, lau khô bằng khăn tay, rồi theo sau vào bếp.
Hai người dọn dẹp từ sáng đến trưa, mới xem như dọn dẹp bếp khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Phó Thiếu Đao nhóm lửa, đun một nồi nước nóng đầy ắp.
Khi anh ấy nhóm lửa, Giang Tần đã ngồi bên cạnh để xem, yên lặng ghi nhớ lại các bước nhóm lửa.
Khi nước đã sôi, Phó Thiếu Đao lại gánh thêm hai thùng nước đổ vào bể.
"Đợi lát nữa tôi sẽ qua nhà ăn lấy cơm, trong nồi có nước nóng, cô đi tắm rửa đi."
Nghe anh nói, Giang Tần mới nhận ra mình nhếch nhác đến mức nào.
Lúc nãy dù đã rửa mặt, nhưng toàn thân cô vẫn đầy mồ hôi và bụi bẩn, dính dấp bẩn thỉu khó chịu.
Vừa rồi bận rộn dọn dẹp bếp, cô ấy hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.
Trước khi rời đi, Phó Thiếu Đao cầm theo hộp cơm, ngoái lại dặn dò: "Cổng sân không khóa, cạnh cửa có một viên đá, chèn cửa rồi hãy tắm."
“Ồ, biết rồi.”
Giang Tần trả lời xong mới hiểu ý anh.
Cô phải tắm, nhưng trong nhà không có chỗ, chỉ có thể ra sân mà tắm.
Cổng sân không khóa, chèn viên đá vào sẽ an toàn hơn.
Không ngờ tới Phó Thiếu Đao lại chu đáo như vậy, cái gì cũng đều là thay bản thân nghĩ tới.
Chờ anh đi khuất, Giang Tần vội vã dùng viên đá chèn cổng sân lại, tranh thủ thời gian tắm rửa.
Cô ấy không dám lề mề, ai mà biết được Phó Thiếu Đao khi nào trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro