Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Bọn Họ Không Ph...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Cô nương cũng là tìm đến Tạ đại phu xem bệnh sao?”
Tạ đại phu? Họ Tạ? Theo những gì cậu biết, người họ Tạ ở huyện Uyển Bình không nhiều, vị Tạ đại phu này có liên quan gì với cậu không? Khương Minh Hoằng đột nhiên có chút hứng thú với vị đại phu này.
“Không phải, chúng ta là đến tìm Loan đại phu.”
“A, vậy các ngươi không cần phải xếp hàng, trực tiếp đi vào hậu đường là được.
“Vâng, đa tạ!”
Khương Minh Nguyệt dẫn đệ đệ đi đến hậu đường, vừa nghĩ vị Rạ đại phi kia rốt cuộc có mị lực gì lại thu hút được nhiều cô nương đến xem bệnh như vậy? Tại sao nàng đã đến đây hay lần mà lại không biết y quán Loan thị này còn có một vị đại phu họ Tạ?
Khương Minh Hoằng liếc nhìn phòng mạch phía bên trái, đáng tiếc quá đông người, không thể nhìn thấy vị Tạ đại phu kia.
“Loan đại phu, làm phiền ngươi xem lại cho đệ đệ ta, xem bệnh của hắn đã khỏi hẳn chưa có cần tiếp tục uống thuốc không?”
Khương Minh Hoằng thu hồi ánh mắt, được tỷ tỷ kéo tới trước mặt Loan đại phu, đưa tay ra.
Bị mấy vị cô nương vây quanh, nam nhân đang viết đơn thuốc, nghe thấy những giọng nói Ngô Nông nhẹ nhàng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, vô thức ngẩng đầu lên.
Tạ Uyên đối mặt với những khuôn mặt si mê ở trên, lấy lại bình tĩnh, viết tên loại thuốc cuối cùng, đưa đơn thuốc cho “người bệnh” trước mặt, khách khí nói với những người khác: "Các ngươi có thể xếp hàng, đến từng người một được không? Hôm nay ta sẽ ở chỗ này một ngày, mọi người không cần phải gấp.”
Mặc dù sắc mặt hắn lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh, tạo cho người ta cảm giác xa cách nhưng cách nói chuyện lại bình thản lễ phép, các cô nương vây xung quanh cũng ngoan ngoãn ra xếp hàng.
Xung quanh không có người, lúc Tạ Uyên đang chẩn đoán mạch cho một “người bệnh”, hắn quay mặt sang bên phải, vậy mà lại tự nhiên nhìn thấy thiếu nữ cách một tấm màn, cho dù chỉ là một bóng lưng, hắn cũng có thể chắc chắn đó là nàng.
Khương Minh Nguyệt chờ Loan đại phu bắt mạch rồi hỏi: “Thế nào? Bệnh của đệ đệ ta đã khỏi chưa?”
“Cơ bản đã không còn đáng ngại, chỉ là lúc trước bệnh nặng đã hao tổn một chút nguyên khí, cũng may căn cơ của lệnh đệ không tệ, chỉ cần điều dưỡng nửa tháng là có thể hồi phục, chỉ là thuốc bổ nguyên khí có chút đắt tiền, cô nương có muốn kê đơn không?” Loan đại phu nhìn thiếu nữ ăn mặc bình thường trước mặt, nói chuyện rất rõ ràng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ đại phu? Họ Tạ? Theo những gì cậu biết, người họ Tạ ở huyện Uyển Bình không nhiều, vị Tạ đại phu này có liên quan gì với cậu không? Khương Minh Hoằng đột nhiên có chút hứng thú với vị đại phu này.
“Không phải, chúng ta là đến tìm Loan đại phu.”
“A, vậy các ngươi không cần phải xếp hàng, trực tiếp đi vào hậu đường là được.
“Vâng, đa tạ!”
Khương Minh Nguyệt dẫn đệ đệ đi đến hậu đường, vừa nghĩ vị Rạ đại phi kia rốt cuộc có mị lực gì lại thu hút được nhiều cô nương đến xem bệnh như vậy? Tại sao nàng đã đến đây hay lần mà lại không biết y quán Loan thị này còn có một vị đại phu họ Tạ?
Khương Minh Hoằng liếc nhìn phòng mạch phía bên trái, đáng tiếc quá đông người, không thể nhìn thấy vị Tạ đại phu kia.
“Loan đại phu, làm phiền ngươi xem lại cho đệ đệ ta, xem bệnh của hắn đã khỏi hẳn chưa có cần tiếp tục uống thuốc không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Minh Hoằng thu hồi ánh mắt, được tỷ tỷ kéo tới trước mặt Loan đại phu, đưa tay ra.
Bị mấy vị cô nương vây quanh, nam nhân đang viết đơn thuốc, nghe thấy những giọng nói Ngô Nông nhẹ nhàng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, vô thức ngẩng đầu lên.
Tạ Uyên đối mặt với những khuôn mặt si mê ở trên, lấy lại bình tĩnh, viết tên loại thuốc cuối cùng, đưa đơn thuốc cho “người bệnh” trước mặt, khách khí nói với những người khác: "Các ngươi có thể xếp hàng, đến từng người một được không? Hôm nay ta sẽ ở chỗ này một ngày, mọi người không cần phải gấp.”
Mặc dù sắc mặt hắn lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh, tạo cho người ta cảm giác xa cách nhưng cách nói chuyện lại bình thản lễ phép, các cô nương vây xung quanh cũng ngoan ngoãn ra xếp hàng.
Xung quanh không có người, lúc Tạ Uyên đang chẩn đoán mạch cho một “người bệnh”, hắn quay mặt sang bên phải, vậy mà lại tự nhiên nhìn thấy thiếu nữ cách một tấm màn, cho dù chỉ là một bóng lưng, hắn cũng có thể chắc chắn đó là nàng.
Khương Minh Nguyệt chờ Loan đại phu bắt mạch rồi hỏi: “Thế nào? Bệnh của đệ đệ ta đã khỏi chưa?”
“Cơ bản đã không còn đáng ngại, chỉ là lúc trước bệnh nặng đã hao tổn một chút nguyên khí, cũng may căn cơ của lệnh đệ không tệ, chỉ cần điều dưỡng nửa tháng là có thể hồi phục, chỉ là thuốc bổ nguyên khí có chút đắt tiền, cô nương có muốn kê đơn không?” Loan đại phu nhìn thiếu nữ ăn mặc bình thường trước mặt, nói chuyện rất rõ ràng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro