Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ta Đã Biết Bí M...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Nghe tỷ tỷ cam đoan như vậy, trên mặt Khương Minh Hoằng hiện lên nụ cười yếu ớt, mặc dù tính tình tỷ tỷ luôn vui vẻ, đôi khi có chút tùy hứng nhưng chỉ cần là chuyện nàng hứa nàng nhất định sẽ làm.
Khi Khương Minh Hoằng lên tiếng lần nữa, giọng nói của cậu đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Chờ thêm một hai năm nữa, khi đại nhân vật kia không nhìn chằm chằm phụ mẫu nữa, chúng ta có thể liên lạc với bọn họ.”
“Được!”
Nói chuyện một hồi như vậy, Khương Minh Nguyệt thấy mí mắt đệ đệ đã nặng trĩu, không còn sức lực, biết thuốc đã phát huy tác dụng, nàng đỡ cậu nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
“A tỷ sẽ luôn ở bên cạnh đệ phải không?”
Khương Minh Nguyệt cười một tiếng: “Đương nhiên! Chúng ta có thể móc tay.”
Khương Minh Hoằng mỉm cười, đưa tay ra.
Hai tỷ đệ móc tay với nhau, Khương Minh Nguyệt vỗ nhẹ phía sau lưng đệ đệ, ngâm nga giai điệu dân gian Giang Nam.
Khương Minh Hoằng nghe từ khúc du dương nhẹ nhàng, từ từ nhắm mắt lại,
Một lúc sau, Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ đã ngủ say, thần sắc có chút phúc tạp, nếu như trước đó nàng chỉ là suy đoán, thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định, đệ đệ mình là… trùng sinh.
Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên cậu lại ỷ lại vào mình như vậy, tại sao cậu lại chán ghét tiểu di như vậy? Ngày hôm đó Khương Minh Nguyệt trầm tư rất lâu, mãi đến khi đệ đệ tỉnh lại, nàng mới đè nén đủ loại băn khoăn trong lòng, tập trung hết sức chăm sóc cậu.
Ba ngày sau đó, tỷ đệ hai người giống như quay lại thời còn nhỏ, mỗi ngày Khương Minh Hoằng đều dính lấy bên cạnh nàng, Khương Minh Nguyệt cũng đi theo cậu, cẩn thận chải mái tóc dài của cậu, thường xuyên đọc sách cho cậu nghe.
Sáng sớm ngày mồng hai tháng ba, mặc dù đệ đệ đã nhiều lần nói mình đã khỏi bệnh, không cần phải đi gặp đại phu bốc thuốc nữa nhưng Khương Minh Nguyệt vẫn cố chấp đưa cậu đến y quán Loan thị.
Đây là lần thứ ba nàng đến chỗ này, mặc dù hai lần trước cũng là tới xem bệnh, bốc thuốc nhưng cũng không có nhiều người giống như hôm nay, phần lớn đều là những thiếu nữ trẻ tuổi.
Các nàng ấy đều tràn đầy sức sống, sắc mặt hồng nhuận, túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ, xì xào bàn tán nhìn quanh sảnh rồi lại nhảy cẫng lên đầy vẻ kích động, nhìn bọn họ không hề có vẻ gì là đang bị bệnh.
“A tỷ, có chút kỳ quái.” Khương Minh Hoằng thấp giọng nói.
Khương Minh Nguyệt “Ừ” một tiếng, đang muốn hỏi thăm một chút đã xảy ra chuyện gì thì có một hoả kế của Dược Đường đi tới.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Khương Minh Hoằng lên tiếng lần nữa, giọng nói của cậu đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Chờ thêm một hai năm nữa, khi đại nhân vật kia không nhìn chằm chằm phụ mẫu nữa, chúng ta có thể liên lạc với bọn họ.”
“Được!”
Nói chuyện một hồi như vậy, Khương Minh Nguyệt thấy mí mắt đệ đệ đã nặng trĩu, không còn sức lực, biết thuốc đã phát huy tác dụng, nàng đỡ cậu nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”
“A tỷ sẽ luôn ở bên cạnh đệ phải không?”
Khương Minh Nguyệt cười một tiếng: “Đương nhiên! Chúng ta có thể móc tay.”
Khương Minh Hoằng mỉm cười, đưa tay ra.
Hai tỷ đệ móc tay với nhau, Khương Minh Nguyệt vỗ nhẹ phía sau lưng đệ đệ, ngâm nga giai điệu dân gian Giang Nam.
Khương Minh Hoằng nghe từ khúc du dương nhẹ nhàng, từ từ nhắm mắt lại,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, Khương Minh Nguyệt thấy đệ đệ đã ngủ say, thần sắc có chút phúc tạp, nếu như trước đó nàng chỉ là suy đoán, thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định, đệ đệ mình là… trùng sinh.
Kiếp trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên cậu lại ỷ lại vào mình như vậy, tại sao cậu lại chán ghét tiểu di như vậy? Ngày hôm đó Khương Minh Nguyệt trầm tư rất lâu, mãi đến khi đệ đệ tỉnh lại, nàng mới đè nén đủ loại băn khoăn trong lòng, tập trung hết sức chăm sóc cậu.
Ba ngày sau đó, tỷ đệ hai người giống như quay lại thời còn nhỏ, mỗi ngày Khương Minh Hoằng đều dính lấy bên cạnh nàng, Khương Minh Nguyệt cũng đi theo cậu, cẩn thận chải mái tóc dài của cậu, thường xuyên đọc sách cho cậu nghe.
Sáng sớm ngày mồng hai tháng ba, mặc dù đệ đệ đã nhiều lần nói mình đã khỏi bệnh, không cần phải đi gặp đại phu bốc thuốc nữa nhưng Khương Minh Nguyệt vẫn cố chấp đưa cậu đến y quán Loan thị.
Đây là lần thứ ba nàng đến chỗ này, mặc dù hai lần trước cũng là tới xem bệnh, bốc thuốc nhưng cũng không có nhiều người giống như hôm nay, phần lớn đều là những thiếu nữ trẻ tuổi.
Các nàng ấy đều tràn đầy sức sống, sắc mặt hồng nhuận, túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ, xì xào bàn tán nhìn quanh sảnh rồi lại nhảy cẫng lên đầy vẻ kích động, nhìn bọn họ không hề có vẻ gì là đang bị bệnh.
“A tỷ, có chút kỳ quái.” Khương Minh Hoằng thấp giọng nói.
Khương Minh Nguyệt “Ừ” một tiếng, đang muốn hỏi thăm một chút đã xảy ra chuyện gì thì có một hoả kế của Dược Đường đi tới.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro