Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Đệ Có Cái Gì Để...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Trong đại sảnh nhà bên cạnh, Khương Minh Nguyệt liếm dầu trên đầu ngón tay, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Ăn ngon quá!”
Khương Minh Hoằng cũng là lần đầu tiên biết được trù nghệ của Tạ Uyên lại tốt như vậy, cậu càng không ngờ đời này lại vinh hạnh được nếm thử đồ ăn hắn nấu.
“Tạ đại ca tài văn chương xuất chúng, tướng mạo đường đường, nhân cách tốt, biết trồng rau, còn biết nấu ăn, không biết sau này cô nương nhà nào sẽ được hưởng phúc đây.”
Khương Minh Hoằng nghe vậy, không khỏi nhớ tới một số chuyện ở kiếp trước, sau khi Tạ Uyên đỗ đạt, lọt vào mắt xanh của công chúa Triều Dương.
Mặc dù cuối cùng hắn cự tuyệt công chúa Triều Dương, nhưng cũng bởi vậy mà không thành thân, cho đến khi hắn bị hại bỏ mạng, Tạ Uyên vẫn chỉ một thân một mình.
“A tỷ, để đệ đi rửa bát đũa!”
“Đệ còn có việc khác phải làm.”
Khương Minh Hoằng không hiểu lắm nhìn về phía tỷ tỷ.
Khương Minh Nguyệt đưa hai cái bát vừa mới rửa sạch cho đệ đệ.
“Trả lại Tạ đại ca thay a tỷ.”
“Được!”
Ở nhà bên cạnh, Tạ Uyên nhận lấy bát, nhìn thấy Khương Minh Hoằng tò mò nhìn thư phòng, khóe miệng hắn nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, tiện tay đặt bát sang một bên, hỏi: "Có muốn vào xem không?"
Khương Minh Hoằng quay đầu sang chỗ khác nhìn Tạ Uyên.
“Có thể không, Tạ tiên sinh?”
Tạ Uyên gật đầu.
Trong thư phòng, Khương Minh Hoằng nhìn một hàng sách được sắp xếp gọn gàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, số sách Tạ Uyên cất giữ ở chỗ này còn nhiều hơn trong nhà cậu.
Sau khi được Tạ Uyên đồng ý, Khương Minh Hoằng tiện tay cầm một cuốn, mở ra, kinh ngạc hỏi: “Bản chép tay sao?”
“Đúng vậy, hầu hết sách ở đây đều là ta trở về chép tay lại.”
“Tiên sinh có thể có thể có nghị lực tới bậc này, Tiểu Hoằng kính nể không thôi.”
Tạ Uyên mỉm cười, tìm một cuốn sách đưa cho Khương Minh Hoằng: “Không liên quan gì đến nghị lực, sở dĩ ta muốn chép tay là vì lúc đó không đủ tiền mua thư tịch, sau này lúc chép sách, ta ohast hiện chẳng những có thể ngưng thần dưỡng khí, ôn lại những gì đã được học, còn có thể luyện chữ nên càng chép lại càng thích.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Cuốn sách trên tay người là những tâm đắc của ta khi tham gia kỳ thi đồng sinh, ngươi không ngại thì xem kỹ một chút.”
“Đa tạ tiên sinh.”
“Ngồi đi!”
Hai người ngồi vào bàn, một người đọc, một người đọc, không làm phiền nhau.
Cùng lúc đó, Khương Minh Nguyệt tay chân vụng về dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau đó đi vào đại sảnh, thắp đèn lên, lấy giỏ đựng đồ khâu ra, thêu hầu bao.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Hoằng cũng là lần đầu tiên biết được trù nghệ của Tạ Uyên lại tốt như vậy, cậu càng không ngờ đời này lại vinh hạnh được nếm thử đồ ăn hắn nấu.
“Tạ đại ca tài văn chương xuất chúng, tướng mạo đường đường, nhân cách tốt, biết trồng rau, còn biết nấu ăn, không biết sau này cô nương nhà nào sẽ được hưởng phúc đây.”
Khương Minh Hoằng nghe vậy, không khỏi nhớ tới một số chuyện ở kiếp trước, sau khi Tạ Uyên đỗ đạt, lọt vào mắt xanh của công chúa Triều Dương.
Mặc dù cuối cùng hắn cự tuyệt công chúa Triều Dương, nhưng cũng bởi vậy mà không thành thân, cho đến khi hắn bị hại bỏ mạng, Tạ Uyên vẫn chỉ một thân một mình.
“A tỷ, để đệ đi rửa bát đũa!”
“Đệ còn có việc khác phải làm.”
Khương Minh Hoằng không hiểu lắm nhìn về phía tỷ tỷ.
Khương Minh Nguyệt đưa hai cái bát vừa mới rửa sạch cho đệ đệ.
“Trả lại Tạ đại ca thay a tỷ.”
“Được!”
Ở nhà bên cạnh, Tạ Uyên nhận lấy bát, nhìn thấy Khương Minh Hoằng tò mò nhìn thư phòng, khóe miệng hắn nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống, tiện tay đặt bát sang một bên, hỏi: "Có muốn vào xem không?"
Khương Minh Hoằng quay đầu sang chỗ khác nhìn Tạ Uyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có thể không, Tạ tiên sinh?”
Tạ Uyên gật đầu.
Trong thư phòng, Khương Minh Hoằng nhìn một hàng sách được sắp xếp gọn gàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, số sách Tạ Uyên cất giữ ở chỗ này còn nhiều hơn trong nhà cậu.
Sau khi được Tạ Uyên đồng ý, Khương Minh Hoằng tiện tay cầm một cuốn, mở ra, kinh ngạc hỏi: “Bản chép tay sao?”
“Đúng vậy, hầu hết sách ở đây đều là ta trở về chép tay lại.”
“Tiên sinh có thể có thể có nghị lực tới bậc này, Tiểu Hoằng kính nể không thôi.”
Tạ Uyên mỉm cười, tìm một cuốn sách đưa cho Khương Minh Hoằng: “Không liên quan gì đến nghị lực, sở dĩ ta muốn chép tay là vì lúc đó không đủ tiền mua thư tịch, sau này lúc chép sách, ta ohast hiện chẳng những có thể ngưng thần dưỡng khí, ôn lại những gì đã được học, còn có thể luyện chữ nên càng chép lại càng thích.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Cuốn sách trên tay người là những tâm đắc của ta khi tham gia kỳ thi đồng sinh, ngươi không ngại thì xem kỹ một chút.”
“Đa tạ tiên sinh.”
“Ngồi đi!”
Hai người ngồi vào bàn, một người đọc, một người đọc, không làm phiền nhau.
Cùng lúc đó, Khương Minh Nguyệt tay chân vụng về dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau đó đi vào đại sảnh, thắp đèn lên, lấy giỏ đựng đồ khâu ra, thêu hầu bao.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro