Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Đệ Có Cái Gì Để...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Mặc dù trù nghệ của nàng chỉ ở mức bình thường nhưng thêu thùa lại vô cùng tốt, lúc đầu nàng đi theo mẫu thân học thêu thùa là để may ra những bộ y phục đẹp, về sau nàng dần dần thích thêu thùa, đã bỏ ra khá nhiều công sức luyện tập.
Ở Nguyên Giang phủ bên kia, những thành phẩm nàng thêu ra luôn có thể bán được giá cao.
Một khi đắm chìm vào công việc thêu thùa, nàng không còn ý thức về thời gian, thậm chí đệ đệ đi vào nàng cũng không hay biết.
Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ đang yên lặng thêu hầu bao, cậu cũng không quấy rầy nàng mà chỉ lặng lẽ thắp thêm ngọn đèn.
Ánh sáng xung quanh thay đổi khiến Khương Minh Nguyệt tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ đã trở về: “Giờ gì rồi?”
“Cuối thời Tuất.”
Khương Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì đặt hầu bao xuống.
“Sao đệ đi lâu thế?”
“Đệ đọc sách trong thư phòng của Tạ tiên sinh.”
Cậu dừng lại một chút nhìn tỷ tỷ: “Từ giờ trở đi, sáng sớm đệ có thể qua chỗ Tạ tiên sinh đọc sách nửa canh giờ.”
Khương Minh Nguyệt nghe được lời này vui vẻ nói: “Thật là tốt quá, xem ra Tạ ca ca rất thích đệ!”
Nói xong, nàng nhìn trên khuôn mặt đệ đệ không mấy vui vẻ, nàng lại hỏi: "Sao vậy?"
“A tỷ, trong lòng đệ cảm thấy có chút bất an, chúng ta và Tạ tiên sinh không quen không biết, tại sao hắn luôn giúp đỡ chúng ta như vậy?”
“Đệ là sợ hắn có mưu đồ khác?” Khương Minh Nguyệt rót một tách trà đưa cho đệ đệ rồi hỏi.
Khương Minh Hoằng cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Đệ cảm thấy trên người đệ có cái gì để hắn có thể mưu đồ?”
Khương Minh Hoằng nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.
“Không có đúng không?”
Khương Minh Hoằng khẽ “Ừ” một tiếng.
“Đệ có nhớ Dương đại ca không?”
Khương Minh Hoằng biết tỷ tỷ đang nói tới Dương tiêu sư trong tiêu cục.
“Đệ nhớ!”
“Kể từ khi chúng ta vào tiêu cục, hắn ta cũng luôn giúp đỡ chúng ta. Ta có thể nói, nếu như không có hắn ta, chúng ta sẽ không thể đến được Uyển Bình.”
“A đệ, trên đời này có người xấu, nhưng dù sao người tốt luôn nhiều hơn người xấu. Hơn nữa, đệ đệ ta thông minh lại hiếu học, có lẽ Tạ đại ca chỉ là có lòng yêu mến nhân tài thôi.”
Lời của tỷ tỷ tạm thời xua tan nghi hoặc trong lòng Khương Minh Hoằng, kiếp này đã khác với kiếp trước, cậu không nên nhìn Tạ Uyên kiếp này bằng ánh mắt của kiếp trước. Hơn nữa, kiếp trước cậu biết là Tạ Uyên năm ba mươi lăm tuổi, bây giờ hắn mới hai mươi mốt tuổi.
“Đa tạ tỷ tỷ, đệ đệ hiểu rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở Nguyên Giang phủ bên kia, những thành phẩm nàng thêu ra luôn có thể bán được giá cao.
Một khi đắm chìm vào công việc thêu thùa, nàng không còn ý thức về thời gian, thậm chí đệ đệ đi vào nàng cũng không hay biết.
Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ đang yên lặng thêu hầu bao, cậu cũng không quấy rầy nàng mà chỉ lặng lẽ thắp thêm ngọn đèn.
Ánh sáng xung quanh thay đổi khiến Khương Minh Nguyệt tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ đã trở về: “Giờ gì rồi?”
“Cuối thời Tuất.”
Khương Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì đặt hầu bao xuống.
“Sao đệ đi lâu thế?”
“Đệ đọc sách trong thư phòng của Tạ tiên sinh.”
Cậu dừng lại một chút nhìn tỷ tỷ: “Từ giờ trở đi, sáng sớm đệ có thể qua chỗ Tạ tiên sinh đọc sách nửa canh giờ.”
Khương Minh Nguyệt nghe được lời này vui vẻ nói: “Thật là tốt quá, xem ra Tạ ca ca rất thích đệ!”
Nói xong, nàng nhìn trên khuôn mặt đệ đệ không mấy vui vẻ, nàng lại hỏi: "Sao vậy?"
“A tỷ, trong lòng đệ cảm thấy có chút bất an, chúng ta và Tạ tiên sinh không quen không biết, tại sao hắn luôn giúp đỡ chúng ta như vậy?”
“Đệ là sợ hắn có mưu đồ khác?” Khương Minh Nguyệt rót một tách trà đưa cho đệ đệ rồi hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Minh Hoằng cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Đệ cảm thấy trên người đệ có cái gì để hắn có thể mưu đồ?”
Khương Minh Hoằng nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.
“Không có đúng không?”
Khương Minh Hoằng khẽ “Ừ” một tiếng.
“Đệ có nhớ Dương đại ca không?”
Khương Minh Hoằng biết tỷ tỷ đang nói tới Dương tiêu sư trong tiêu cục.
“Đệ nhớ!”
“Kể từ khi chúng ta vào tiêu cục, hắn ta cũng luôn giúp đỡ chúng ta. Ta có thể nói, nếu như không có hắn ta, chúng ta sẽ không thể đến được Uyển Bình.”
“A đệ, trên đời này có người xấu, nhưng dù sao người tốt luôn nhiều hơn người xấu. Hơn nữa, đệ đệ ta thông minh lại hiếu học, có lẽ Tạ đại ca chỉ là có lòng yêu mến nhân tài thôi.”
Lời của tỷ tỷ tạm thời xua tan nghi hoặc trong lòng Khương Minh Hoằng, kiếp này đã khác với kiếp trước, cậu không nên nhìn Tạ Uyên kiếp này bằng ánh mắt của kiếp trước. Hơn nữa, kiếp trước cậu biết là Tạ Uyên năm ba mươi lăm tuổi, bây giờ hắn mới hai mươi mốt tuổi.
“Đa tạ tỷ tỷ, đệ đệ hiểu rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro