Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ngươi Cười Nhìn...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Sao lại lẫn lộn đầu đuôi?” Khương Minh Nguyệt cực kỳ không đồng tình nói.
“Mà ngươi cảm thấy là lẫn lộn đầu đuôi sao?”
Tạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không sao đâu, mặc kệ người khác có nói gì, chỉ cần bản thân vui vẻ, hạnh phúc là được, chúng ta cũng không sống vì người khác.”
Khóe môi Tạ Uyên hơi nhếch lên, trên khuôn mặt thường ngày luôn lạnh lùng hiện lên một nụ cười, hóa ra nàng lại thông suốt như vậy.
“Sao ngươi lại si ngốc ở đó vậy?” Tạ Uyên quay dây thừng hỏi.
“A?” Khương Minh Nguyệt trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, trời ạ! Trời ạ! Không ngờ lại nhìn tới ngây người.
Khương Minh Nguyệt, ngươi thật là không có tiền đồ, háo sắc, đã háo sắc còn bị người ta bắt được, ngươi lại không kiềm chế được một chút.
Khuôn mặt Khương Minh Nguyệt có chút nóng lên, hung hăng phỉ nhổ mình một phen, tìm lý do lấp liếm cho qua sao? Nàng nhướng mày, vụng trộm liếc nhìn Tạ Uyên, chưa chắc đã có thể lừa được hắn, vẫn là ăn ngay nói thật đi!
“Ta đang nhìn ngươi!”
Nàng sờ lên đôi má nóng bừng của mình, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn nói ra: “Ngươi nên cười nhiều hơn, nhìn rất đẹp đấy!”
Tạ Uyên sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người thẳng thắn khen hắn đẹp trai như vậy, hắn quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Khương Minh Nguyệt.
Thiếu nữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, một câu “nhìn rất đẹp” kia khiến gò má nàng xuất hiện một áng mây hồng nhưng trong mắt lại tràn đầy chân thành.
Chuyện này không liên quan gì đến phong nguyệt, nàng chỉ là nói ra sự thật, cảm thấy hắn cười lên nhìn rất đẹp.
Được một thiếu nữ ca ngợi chân thành xuất phát từ nội tâm, Tạ Uyên rất vui vui vẻ, cho nên hắn lại cười nói: “Ngươi cũng rất xinh đẹp!”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.”
Một câu ngay lập tức làm bại lộ tính tình tự tin lại sôi nổi không gò bó của mình.
Thôi bỏ đi, bại lộ thì bại lộ, hơn nữa, nàng cũng không nghĩ mình có thể cho rằng mình có thể giấu được lâu, bọn họ và Tạ Uyên ở sát vách hai bên trái phải, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cứ giả vờ mãi thì rất khó chịu.
Tạ Uyên lại sửng sốt một lát, rất rõ ràng là hắn không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
“Ngươi thật là tự tin!” Quan trọng là còn dám nói ra.
Khương Minh Nguyệt đưa hai tay chống cằm, bộ dạng rất đáng yêu nói: “Ta không gọi cái này là tự tin, đây là ta tự mình hiểu lấy, bởi vì bình thường ta vốn đã rất xinh đẹp.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mà ngươi cảm thấy là lẫn lộn đầu đuôi sao?”
Tạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không sao đâu, mặc kệ người khác có nói gì, chỉ cần bản thân vui vẻ, hạnh phúc là được, chúng ta cũng không sống vì người khác.”
Khóe môi Tạ Uyên hơi nhếch lên, trên khuôn mặt thường ngày luôn lạnh lùng hiện lên một nụ cười, hóa ra nàng lại thông suốt như vậy.
“Sao ngươi lại si ngốc ở đó vậy?” Tạ Uyên quay dây thừng hỏi.
“A?” Khương Minh Nguyệt trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, trời ạ! Trời ạ! Không ngờ lại nhìn tới ngây người.
Khương Minh Nguyệt, ngươi thật là không có tiền đồ, háo sắc, đã háo sắc còn bị người ta bắt được, ngươi lại không kiềm chế được một chút.
Khuôn mặt Khương Minh Nguyệt có chút nóng lên, hung hăng phỉ nhổ mình một phen, tìm lý do lấp liếm cho qua sao? Nàng nhướng mày, vụng trộm liếc nhìn Tạ Uyên, chưa chắc đã có thể lừa được hắn, vẫn là ăn ngay nói thật đi!
“Ta đang nhìn ngươi!”
Nàng sờ lên đôi má nóng bừng của mình, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn nói ra: “Ngươi nên cười nhiều hơn, nhìn rất đẹp đấy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Uyên sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người thẳng thắn khen hắn đẹp trai như vậy, hắn quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Khương Minh Nguyệt.
Thiếu nữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, một câu “nhìn rất đẹp” kia khiến gò má nàng xuất hiện một áng mây hồng nhưng trong mắt lại tràn đầy chân thành.
Chuyện này không liên quan gì đến phong nguyệt, nàng chỉ là nói ra sự thật, cảm thấy hắn cười lên nhìn rất đẹp.
Được một thiếu nữ ca ngợi chân thành xuất phát từ nội tâm, Tạ Uyên rất vui vui vẻ, cho nên hắn lại cười nói: “Ngươi cũng rất xinh đẹp!”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết.”
Một câu ngay lập tức làm bại lộ tính tình tự tin lại sôi nổi không gò bó của mình.
Thôi bỏ đi, bại lộ thì bại lộ, hơn nữa, nàng cũng không nghĩ mình có thể cho rằng mình có thể giấu được lâu, bọn họ và Tạ Uyên ở sát vách hai bên trái phải, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cứ giả vờ mãi thì rất khó chịu.
Tạ Uyên lại sửng sốt một lát, rất rõ ràng là hắn không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
“Ngươi thật là tự tin!” Quan trọng là còn dám nói ra.
Khương Minh Nguyệt đưa hai tay chống cằm, bộ dạng rất đáng yêu nói: “Ta không gọi cái này là tự tin, đây là ta tự mình hiểu lấy, bởi vì bình thường ta vốn đã rất xinh đẹp.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro