Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Trong Lòng Hắn,...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Hiện tại các tiệm bán nước sợ là đã hết nước rồi, đệ trực tiếp đến quán trà mua một ít nước trà về, a tỳ thấy thế nào?”
“Đệ ở chỗ này trông chừng, để tỷ đi!” Khương Minh Nguyệt nói.
Lúc này Tạ Uyên mở miệng rất đúng lúc.
“Đến đây cũng không cần phải tốn công đi mua trà, ở nhà ta có giếng nước, ngươi cứ việc tới lấy.”
Hai mắt Khương Minh Nguyệt dường như lập tức sáng lên, nàng nhìn Tạ Uyên, hơi có chút ngượng ngùng hỏi: “Vậy không phải quá quầy rầy sao?”
“Khôn đâug, hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy thì đa tạ cử nhân lão gia, ta trở về lấy thùng.”
Tạ Uyên nhìn nàng lại lạch bạch chạy về nhà, không còn giả vờ nữa hay là nàng đã quên mất phải giả vờ rồi?
“Tính tình gia tỷ tương đối hoạt bát, khiến tiên sinh chê cười rồi.” Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ trở về nhà, lúc này mới lên tiếng.
“Tính cách nàng rất tốt, thông minh, lại hoạt bát.”
Tạ Uyên bình thản bổ sung một câu, vui buồn đều viết rõ trên mặt, cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cũng đỡ phải phí tâm tư đi phỏng đoán.
Thông minh, lại hoạt bát? Đây là nói một tiểu hài tử sao? Thì ra trong lòng Tạ Uyên, a tỷ vẫn chỉ là một hải tử.
Khương Minh Nguyệt lấy thùng gỗ đi ra, Tạ Uyên đã ra mở cửa tiểu viện.
“Vào đi!”
Khương Minh Nguyệt xách thùng gỗ đi vào.
Mặc dù Khương Minh Hoằng rất muốn đi vào nhìn xem, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, trong ngôi nhà bên này vẫn còn cần cậu trông chừng.
Bởi vì là tiểu viện hai cổng nên viện tử của Tạ Uyên rộng hơn tiểu viện của nàng một chút, hắn dọn dẹp rất gọn gàng, điều khiến Khương Minh Nguyệt kinh ngạc nhất chính là Tạ Uyên còn mở một vườn rau nhỏ gần bờ tường, cũng không biết là trồng loại rau gì, dù chỉ mới là tháng ba mà đã xanh um tươi tốt.
“Cử nhân lão gia, tất cả những loại rau này đều là ngươi trồng sao?”
Tạ Uyên “Ừ” một tiếng rồi chủ động quay dây thừng kéo nước, Khương Minh Nguyệt xách thùng đi tới bên cạnh giếng khen ngợi: “Không ngờ cử nhân lão gia lại có thể trồng rau, quan trong là còn trồng được loại rau tốt như vậy, thật sự là không tầm thường.”
Ở kiếp trước, hầu hết những người ở độ tuổi của nàng đều không biết gì về ngũ cốc, người có thể trồng trọt thì càng ít.
Trong đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ lộ ra chút sùng bái, nàng thực sự cảm thấy việc hắn có thể trồng rau là một chuyện rất đáng kinh ngạc.
“Không cảm thấy có chút lẫn lộn đầu đuôi sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đệ ở chỗ này trông chừng, để tỷ đi!” Khương Minh Nguyệt nói.
Lúc này Tạ Uyên mở miệng rất đúng lúc.
“Đến đây cũng không cần phải tốn công đi mua trà, ở nhà ta có giếng nước, ngươi cứ việc tới lấy.”
Hai mắt Khương Minh Nguyệt dường như lập tức sáng lên, nàng nhìn Tạ Uyên, hơi có chút ngượng ngùng hỏi: “Vậy không phải quá quầy rầy sao?”
“Khôn đâug, hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy thì đa tạ cử nhân lão gia, ta trở về lấy thùng.”
Tạ Uyên nhìn nàng lại lạch bạch chạy về nhà, không còn giả vờ nữa hay là nàng đã quên mất phải giả vờ rồi?
“Tính tình gia tỷ tương đối hoạt bát, khiến tiên sinh chê cười rồi.” Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ trở về nhà, lúc này mới lên tiếng.
“Tính cách nàng rất tốt, thông minh, lại hoạt bát.”
Tạ Uyên bình thản bổ sung một câu, vui buồn đều viết rõ trên mặt, cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cũng đỡ phải phí tâm tư đi phỏng đoán.
Thông minh, lại hoạt bát? Đây là nói một tiểu hài tử sao? Thì ra trong lòng Tạ Uyên, a tỷ vẫn chỉ là một hải tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Minh Nguyệt lấy thùng gỗ đi ra, Tạ Uyên đã ra mở cửa tiểu viện.
“Vào đi!”
Khương Minh Nguyệt xách thùng gỗ đi vào.
Mặc dù Khương Minh Hoằng rất muốn đi vào nhìn xem, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, trong ngôi nhà bên này vẫn còn cần cậu trông chừng.
Bởi vì là tiểu viện hai cổng nên viện tử của Tạ Uyên rộng hơn tiểu viện của nàng một chút, hắn dọn dẹp rất gọn gàng, điều khiến Khương Minh Nguyệt kinh ngạc nhất chính là Tạ Uyên còn mở một vườn rau nhỏ gần bờ tường, cũng không biết là trồng loại rau gì, dù chỉ mới là tháng ba mà đã xanh um tươi tốt.
“Cử nhân lão gia, tất cả những loại rau này đều là ngươi trồng sao?”
Tạ Uyên “Ừ” một tiếng rồi chủ động quay dây thừng kéo nước, Khương Minh Nguyệt xách thùng đi tới bên cạnh giếng khen ngợi: “Không ngờ cử nhân lão gia lại có thể trồng rau, quan trong là còn trồng được loại rau tốt như vậy, thật sự là không tầm thường.”
Ở kiếp trước, hầu hết những người ở độ tuổi của nàng đều không biết gì về ngũ cốc, người có thể trồng trọt thì càng ít.
Trong đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ lộ ra chút sùng bái, nàng thực sự cảm thấy việc hắn có thể trồng rau là một chuyện rất đáng kinh ngạc.
“Không cảm thấy có chút lẫn lộn đầu đuôi sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro