Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ngươi Không Vui...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Tạ đại ca đang nấu ăn sao? Ta có làm phiền ngươi không?”
“Không sao đâu, ta đã nấu xong rồi.”
Tạ Uyên để cửa sân mở, đi đến bên giếng nước, quay dây thừng múc nước.
“Tạ đại ca, để ta!”
Tạ Uyên liếc nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
“Một thùng nước rất nặng, ngươi không thể xách nổi đâu.”
Đây không phải là lại coi thường nàng sao?
“Quan trọng là phải thử một lần, ta không xách nổi thì Tạ đại ca lại giúp ta thì thế nào?”
Nhìn thiếu nữ kiên trì như vậy, Tạ Uyên nhường chỗ.
Khương Minh Nguyệt cầm tay nắm, đung đưa, quả nhiên là rất nhẹ.
Tạ Uyên thấy nàng có thể dễ dàng múc nước lên, kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, sức lực của Khương Minh Nguyệt mạnh hơn so với hắn nghĩ.
“Đến xách nước giờ này, các ngươi đã chuyển tới ở rồi sao?”
“Đúng vậy, mới chuyển tới chiều nay, Tạ đại ca, sau này ta có thể thường xuyên tới lấy nước được không?”
“Có thể!’
“Chúng ta cứ tính theo giá thị trường đi, một xô nước hai văn tiền thì thế nào?" Khương Minh Nguyệt nhìn nam nhân, thương lượng giá cả.
“Được!” Tạ Uyên biết rất rõ, nếu như hắn không đồng ý, sau này Khương Minh Nguyệt sợ là sẽ không tới lấy nước nữa.
Khương Minh Nguyệt nghe vậy lập tức thở dài một hơi.
“Tạ đại ca, cám ơn ngươi!”
“Không cần khách khí.”
Người vẫn là người kia, thần sắc cũng không khác gì lúc trước, nhưng Khương Minh Nguyệt lại cảm thấy tâm trạng của hắn có gì đó không đúng.
Nhận ra ánh mắt thiếu nữ dừng lại trên người mình rất lâu, Tạ Uyên không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
“Tạ đại ca, có phải người có chút không vui đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Tạ Uyên đã ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía nàng, trong lòng hơi có chút kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Khương Minh Nguyệt.
Trong mắt nam nhân không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có bóng tối không thấy đáy, giống như có thể hút người vào bên trong.
Sau khi hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Khương Minh Nguyệt có chút không chịu được rời ánh mắt đi trước, nàng suy nghĩ nên nói gì, lúc này mới lên tiếng: “Người sống một đời, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện không vui, nhưng dù thế nào đi nữa, tâm tình của chúng ta có thể điều tiết được, vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày, vậy nên mỗi ngày đều phải thật vui vẻ, sao phải để bản thân phiền lòng!”
Tạ Uyên nhìn người đang vắt óc an ủi mình, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn tahr thùng nước xuống giếng, vừa múc nước vừa nói: “Đa tạ, ngươi nói không sai, ta thật sự không nên vì lỗi lầm của người khác mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không sao đâu, ta đã nấu xong rồi.”
Tạ Uyên để cửa sân mở, đi đến bên giếng nước, quay dây thừng múc nước.
“Tạ đại ca, để ta!”
Tạ Uyên liếc nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
“Một thùng nước rất nặng, ngươi không thể xách nổi đâu.”
Đây không phải là lại coi thường nàng sao?
“Quan trọng là phải thử một lần, ta không xách nổi thì Tạ đại ca lại giúp ta thì thế nào?”
Nhìn thiếu nữ kiên trì như vậy, Tạ Uyên nhường chỗ.
Khương Minh Nguyệt cầm tay nắm, đung đưa, quả nhiên là rất nhẹ.
Tạ Uyên thấy nàng có thể dễ dàng múc nước lên, kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, sức lực của Khương Minh Nguyệt mạnh hơn so với hắn nghĩ.
“Đến xách nước giờ này, các ngươi đã chuyển tới ở rồi sao?”
“Đúng vậy, mới chuyển tới chiều nay, Tạ đại ca, sau này ta có thể thường xuyên tới lấy nước được không?”
“Có thể!’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta cứ tính theo giá thị trường đi, một xô nước hai văn tiền thì thế nào?" Khương Minh Nguyệt nhìn nam nhân, thương lượng giá cả.
“Được!” Tạ Uyên biết rất rõ, nếu như hắn không đồng ý, sau này Khương Minh Nguyệt sợ là sẽ không tới lấy nước nữa.
Khương Minh Nguyệt nghe vậy lập tức thở dài một hơi.
“Tạ đại ca, cám ơn ngươi!”
“Không cần khách khí.”
Người vẫn là người kia, thần sắc cũng không khác gì lúc trước, nhưng Khương Minh Nguyệt lại cảm thấy tâm trạng của hắn có gì đó không đúng.
Nhận ra ánh mắt thiếu nữ dừng lại trên người mình rất lâu, Tạ Uyên không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
“Tạ đại ca, có phải người có chút không vui đúng không?”
Lời này vừa nói ra, Tạ Uyên đã ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía nàng, trong lòng hơi có chút kinh ngạc vì sự nhạy cảm của Khương Minh Nguyệt.
Trong mắt nam nhân không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có bóng tối không thấy đáy, giống như có thể hút người vào bên trong.
Sau khi hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Khương Minh Nguyệt có chút không chịu được rời ánh mắt đi trước, nàng suy nghĩ nên nói gì, lúc này mới lên tiếng: “Người sống một đời, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện không vui, nhưng dù thế nào đi nữa, tâm tình của chúng ta có thể điều tiết được, vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày, vậy nên mỗi ngày đều phải thật vui vẻ, sao phải để bản thân phiền lòng!”
Tạ Uyên nhìn người đang vắt óc an ủi mình, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, hắn tahr thùng nước xuống giếng, vừa múc nước vừa nói: “Đa tạ, ngươi nói không sai, ta thật sự không nên vì lỗi lầm của người khác mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro