Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Toàn Tài! 1
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Khương Minh Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười.
“Ngươi nghĩ thông suốt được thì tốt.”
Nàng cố định lại thùng gỗ rồi hỏi: “Tạ đại ca, ngày mốt người có rảnh không?”
“Buổi tối thì rảnh!”
“Khoảng thời gian này ngươi đã giúp đỡ tỷ đệ chúng ta rất nhiều. Không biết chúng ta có vinh hạnh mời ngươi đi tửu lâu ăn bữa cơm được không?”
“Mua chút đồ ăn về nhà ăn đi! Vừa tiện lại vừa hợp túi tiền.”
Lần đầu tiên Tạ Uyên cảm thấy mình là người quan tâm lại suy nghĩ cho người khác như vậy, nhưng tại sao vẻ mặt của Khương Minh Nguyệt lại có chút kỳ quái như vậy?
“Tạ đại ca, nhất định phải ăn ở nhà sao?” Khương Minh Nguyệt trầm giọng hỏi.
Tạ Uyên: “???”
Hắn bình tĩnh lại, hỏi: “Thế có gì khó khăn sao?”
Sau khi Khương Minh Nguyệt do dự một lát nên nói thật hay nói dối, sau cùng vẫn lựa chọn nói thật, mặc dù như vậy có vẻ mình rất vô dụng nhưng nàng không muốn lừa gạt Tạ Uyên.
Nàng bình tĩnh lại, điều chỉnh giọng nói của mình nhỏ nhẹ hơn một chút: “Ta không biết nấu ăn!”
Tạ Uyên: “Hả?”
Có phải hắn nghe nhầm rồi không? Nấu ăn không phải là một kỹ năng vô cùng cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày sao?
Nhìn Khương Minh Nguyệt ngoan ngoãn trước mặt, đúng rồi, Nói như vậy có lẽ sẽ đúng đối với người khác, nhưng nàng như vậy rõ ràng là được phụ mẫu nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chưa từng chịu đựng khổ sở.
Tạ Uyên bỗng nhiên có chút tò mò, khoảng thời gian xa nhà này, hai tỷ đệ bọn họ đã sống như thế nào?
“Ngày thường các ngươi ăn cơm thế nào?”
“Lúc mới rời nhà, đi theo ăn chung với người của tiêu cục, ngươi không biết cơm nồi lớn khó ăn đến thế nào đâu, cũng không biết có phải là do nguồn nước hay không, mùi đất rất nặng lại còn ít muối, ít dầu.”
Khi Tạ Uyên đi du ngoạn ở bên ngoài, đã từng kết bằng hữu đi theo người tiêu cục một thời gian, từng ăn cơm cùng toàn bộ người của tiêu đội, đồ ăn đương nhiên là không ngon, chỉ nấu chín là đủ, về phần ít muối ít dầu cũng là chuyện hết sức bình thường, dầu muối đều không hề rẻ, đương nhiên phải dùng ít một chút.
“Ta và đệ đệ đều ăn không quen, ăn được hai bữa đã bắt đầu bị tiêu chảy. Sau đó, chúng ta chỉ có thể chịu đựng, cho dù có đói cũng không ăn.”
Tạ Uyên nghe xong liếc nhìn Khương Minh Nguyệt, hai tỷ đệ này không chết đói thật sự là kỳ tích.
“Cũng may, ngoài cơm ra trong tiêu cục còn có bánh ngô, màn thầu, bánh cao lương, lúc chúng ta đói không chịu nổi sẽ ăn những thứ này, có mấy tiêu sư xấu bụng sẽ cố ý nhổ nước bọt vào bánh ngô, màn thầu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngươi nghĩ thông suốt được thì tốt.”
Nàng cố định lại thùng gỗ rồi hỏi: “Tạ đại ca, ngày mốt người có rảnh không?”
“Buổi tối thì rảnh!”
“Khoảng thời gian này ngươi đã giúp đỡ tỷ đệ chúng ta rất nhiều. Không biết chúng ta có vinh hạnh mời ngươi đi tửu lâu ăn bữa cơm được không?”
“Mua chút đồ ăn về nhà ăn đi! Vừa tiện lại vừa hợp túi tiền.”
Lần đầu tiên Tạ Uyên cảm thấy mình là người quan tâm lại suy nghĩ cho người khác như vậy, nhưng tại sao vẻ mặt của Khương Minh Nguyệt lại có chút kỳ quái như vậy?
“Tạ đại ca, nhất định phải ăn ở nhà sao?” Khương Minh Nguyệt trầm giọng hỏi.
Tạ Uyên: “???”
Hắn bình tĩnh lại, hỏi: “Thế có gì khó khăn sao?”
Sau khi Khương Minh Nguyệt do dự một lát nên nói thật hay nói dối, sau cùng vẫn lựa chọn nói thật, mặc dù như vậy có vẻ mình rất vô dụng nhưng nàng không muốn lừa gạt Tạ Uyên.
Nàng bình tĩnh lại, điều chỉnh giọng nói của mình nhỏ nhẹ hơn một chút: “Ta không biết nấu ăn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Uyên: “Hả?”
Có phải hắn nghe nhầm rồi không? Nấu ăn không phải là một kỹ năng vô cùng cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày sao?
Nhìn Khương Minh Nguyệt ngoan ngoãn trước mặt, đúng rồi, Nói như vậy có lẽ sẽ đúng đối với người khác, nhưng nàng như vậy rõ ràng là được phụ mẫu nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chưa từng chịu đựng khổ sở.
Tạ Uyên bỗng nhiên có chút tò mò, khoảng thời gian xa nhà này, hai tỷ đệ bọn họ đã sống như thế nào?
“Ngày thường các ngươi ăn cơm thế nào?”
“Lúc mới rời nhà, đi theo ăn chung với người của tiêu cục, ngươi không biết cơm nồi lớn khó ăn đến thế nào đâu, cũng không biết có phải là do nguồn nước hay không, mùi đất rất nặng lại còn ít muối, ít dầu.”
Khi Tạ Uyên đi du ngoạn ở bên ngoài, đã từng kết bằng hữu đi theo người tiêu cục một thời gian, từng ăn cơm cùng toàn bộ người của tiêu đội, đồ ăn đương nhiên là không ngon, chỉ nấu chín là đủ, về phần ít muối ít dầu cũng là chuyện hết sức bình thường, dầu muối đều không hề rẻ, đương nhiên phải dùng ít một chút.
“Ta và đệ đệ đều ăn không quen, ăn được hai bữa đã bắt đầu bị tiêu chảy. Sau đó, chúng ta chỉ có thể chịu đựng, cho dù có đói cũng không ăn.”
Tạ Uyên nghe xong liếc nhìn Khương Minh Nguyệt, hai tỷ đệ này không chết đói thật sự là kỳ tích.
“Cũng may, ngoài cơm ra trong tiêu cục còn có bánh ngô, màn thầu, bánh cao lương, lúc chúng ta đói không chịu nổi sẽ ăn những thứ này, có mấy tiêu sư xấu bụng sẽ cố ý nhổ nước bọt vào bánh ngô, màn thầu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro