Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Toàn Tài! 2
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Tạ Uyên nhíu mày, nhìn Khương Minh Nguyệt xinh đẹp như hoa, hắn cũng là nam nhân, hắn lập tức hiểu được nguyên nhân vì sao những tiêu sư đó lại làm như vậy, thật là bỉ ổi.
“Các ngươi ăn những thứ đó sao?”
“Không!”
Tạ Uyên nghe thấy vậy trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
“Sau này, mỗi lần đến chỗ bến tàu, chúng ta đều sẽ xuống thuyền mua một ít bánh ngọt, mứt quả và đồ ăn nhẹ ở nơi đó. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, không biết đoạn đường này chúng ta làm thế nào mà sống sót nổi.”
Trong giọng nói mềm mại dịu dàng của thiếu nữ có chút tổn thương cùng tủi thân, Tạ Uyên mở ra đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Cũng may là các ngươi đã vượt qua, rất tốt!”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười.
“Đúng vậy! Cũng may chúng ta đã vượt qua được, sau khi đến Uyển Bình cuộc sống trở nên tốt hơn nhiều, đồ ăn ở Quân Hựu Lai và Tứ Vị Lâu đều rất ngon.”
Tạ Uyên nghĩ thầm chuyện đó là đương nhiên, Quân Hựu Lai và Tứ Vị Lâu là những tửu lâu tốt nhất trong huyện bọn họ, món ăn chiêu bài chính là Uyên Bình Nhất Tuyệt
“Ta và đệ đệ muốn ăn là sẽ đi đến hai tửu lâu này gọi hai ba món tự thưởng cho mình.”
“Sau này thì sao? Sau này các người định ngày nào cũng đi mua đồ ăn như vậy à?”
“Tất nhiên là không. Trong thời gian này ta đã bắt đầu học nấu ăn.”
“A, ngươi học được cái gì rồi?” Tạ Uyên tò mò hỏi một câu.
“Nấu cháo!”
Nấu cháo còn cần học sao? Nhìn Khương Minh Nguyệt nói đến chuyện này tinh thần phấn chấn, tự hào như vậy, Tạ Uyên gật đầu nói: “Được, cũng không tệ!”
Đây có lẽ là câu nói trái lương tâm nhất mà hắn từng nói cho đến bây giờ.
Khương Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nói với: “Ta cũng cảm thấy mình rất giỏi!”
Nàng còn rất có cảm giác thành tựu.
Tạ Uyên trầm mặc một lát, hỏi: “Chỉ húp cháo sợ là không no phải không?”
“Cho nên ta còn mua các loại bánh bao, màn thầu, bánh nướng.”
“Ngươi không định học nấu ăn nữa à?”
“Thật sự là khó quá! Quá phức tạp, ta sợ học không được, hơn nữa ta cũng không muốn cả ngày ngồi quanh bếp lửa.”
Tạ Uyên nhất thời không nói nên lời, được rồi! Hắn biết đây là loài hoa cần được tưới nước cẩn thận.
“Ngày kia các ngươi mua nguyên liệu nấu ăn, để ta nấu.”
Khương Minh Nguyệt nghe thấy vậy lại siết chặt cái khăn trong tay.
“Làm như vậy hình như không tốt lắm.”
“Nếu ngươi cảm thấy áy náy, ngày mốt có thể giúp ta làm những việc lặt vặt.”
Tạ Uyên dừng một chút lại nói thêm một câu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Các ngươi ăn những thứ đó sao?”
“Không!”
Tạ Uyên nghe thấy vậy trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
“Sau này, mỗi lần đến chỗ bến tàu, chúng ta đều sẽ xuống thuyền mua một ít bánh ngọt, mứt quả và đồ ăn nhẹ ở nơi đó. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, không biết đoạn đường này chúng ta làm thế nào mà sống sót nổi.”
Trong giọng nói mềm mại dịu dàng của thiếu nữ có chút tổn thương cùng tủi thân, Tạ Uyên mở ra đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Cũng may là các ngươi đã vượt qua, rất tốt!”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười.
“Đúng vậy! Cũng may chúng ta đã vượt qua được, sau khi đến Uyển Bình cuộc sống trở nên tốt hơn nhiều, đồ ăn ở Quân Hựu Lai và Tứ Vị Lâu đều rất ngon.”
Tạ Uyên nghĩ thầm chuyện đó là đương nhiên, Quân Hựu Lai và Tứ Vị Lâu là những tửu lâu tốt nhất trong huyện bọn họ, món ăn chiêu bài chính là Uyên Bình Nhất Tuyệt
“Ta và đệ đệ muốn ăn là sẽ đi đến hai tửu lâu này gọi hai ba món tự thưởng cho mình.”
“Sau này thì sao? Sau này các người định ngày nào cũng đi mua đồ ăn như vậy à?”
“Tất nhiên là không. Trong thời gian này ta đã bắt đầu học nấu ăn.”
“A, ngươi học được cái gì rồi?” Tạ Uyên tò mò hỏi một câu.
“Nấu cháo!”
Nấu cháo còn cần học sao? Nhìn Khương Minh Nguyệt nói đến chuyện này tinh thần phấn chấn, tự hào như vậy, Tạ Uyên gật đầu nói: “Được, cũng không tệ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây có lẽ là câu nói trái lương tâm nhất mà hắn từng nói cho đến bây giờ.
Khương Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng nói với: “Ta cũng cảm thấy mình rất giỏi!”
Nàng còn rất có cảm giác thành tựu.
Tạ Uyên trầm mặc một lát, hỏi: “Chỉ húp cháo sợ là không no phải không?”
“Cho nên ta còn mua các loại bánh bao, màn thầu, bánh nướng.”
“Ngươi không định học nấu ăn nữa à?”
“Thật sự là khó quá! Quá phức tạp, ta sợ học không được, hơn nữa ta cũng không muốn cả ngày ngồi quanh bếp lửa.”
Tạ Uyên nhất thời không nói nên lời, được rồi! Hắn biết đây là loài hoa cần được tưới nước cẩn thận.
“Ngày kia các ngươi mua nguyên liệu nấu ăn, để ta nấu.”
Khương Minh Nguyệt nghe thấy vậy lại siết chặt cái khăn trong tay.
“Làm như vậy hình như không tốt lắm.”
“Nếu ngươi cảm thấy áy náy, ngày mốt có thể giúp ta làm những việc lặt vặt.”
Tạ Uyên dừng một chút lại nói thêm một câu.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro