Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Tiểu Cô Nương?...
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
“Còn có thể nói chuyện vui vẻ được sao?” Khương Minh Nguyệt bĩu môi, không vui nói.
Khương Minh Hoằng đưa tay phải che miệng rồi quay vào nhà.
Trong khuê phòng, Khương Minh Nguyệt đứng trước gương, soi tới soi lui, cô nương trong gương rất thanh tú, duyên dáng, mặc dù trên mặt vẫn còn một chút mập mạp của hài tử nhưng thân hình nàng đã phát triển rất tốt, nhìn thế nào cũng không giống tiểu cô nương, hắn vùi dập ai vậy chứ! Hừ!
Tạ Uyên không biết bởi vì một câu nói mà hắn đã đắc tội với Khương Minh Nguyệt, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm làm bánh bao nên tối hôm đó hiếm khi hắn thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đi ngủ sớm nửa canh giờ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tạ Uyên đã thức dậy, thắp ngọn đèn đi vào bếp, đầu tiên nhào bột lên men, sau đó băm nhỏ thịt trâu làm nhân, sau đó ướp gừng, hành lá và gia vị.
Sau khi Tạ Uyên trộn đều nhân thịt bò, phía đông mới chậm rãi xuất hiện một vầng ánh sáng rực rỡ, sau đó cửa sân vang lên tiếng gõ “Đông đông đông”.
Biết là Khương Minh Hoằng tới Tạ Uyên rửa hai tay thật sạch sẽ, mở cửa sân dẫn cậu đi vào thư phòng, trong lúc hai người đang cùng ngồi đọc sách, Khương Minh Nguyệt đã kéo xe đẩy đi về phía chợ Đông.
Giữa giờ Mão, Khương Minh Hoằng mang theo bốn cái bánh bao nóng hổi trở về nhà, nhìn đồ vật trên xe nhịn không được giật giật khóe miệng.
Hai con gà, hai con vịt, hai con cá nặng khoảng ba bốn cân, sáu miếng xương sườn, khoảng chừng hai ba cân tôm, lại còn có một ít nấm núi, rau xanh nhìn giống như rau dại, v.v.
Nhiều đổ như vậy, đây là a tỷ định để Tạ tiên sinh làm trong bao lâu? Hay là nàng cố ý làm như vậy?
Khương Minh Nguyệt bưng bát cháo sữa từ trong phòng bếp đi ra đưa cho đệ đệ, cầm lấy bánh bao trong tay cậu rồi nói: “Đệ đêm đồ trên xe kéo qua chỗ Tạ tiên sinh đi.”
Tốt rồi! Không gọi là Tạ đại ca nữa, quả nhiên là tỷ tỷ cố ý.
“A tỷ, thế này có hơi nhiều không?”
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ, dịu dàng cười một tiếng: “Tạ tiên sinh nói để chúng ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lại không nói là chuẩn bị những nguyên liệu nào, vậy đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.”
“Nhưng mà...”
Khương Minh Nguyệt trực tiếp ngắt lời đệ đệ.
“Đừng có nhưng nhị nữa, nhanh đưa qua đó đi! A tỷ chờ đệ về ăn điểm tâm.”
Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ rồi “Ừ” một tiếng, không thể trêu vào, không thể trêu vào. Cậu một tay bưng cháo, một tay kéo xe kéo đi qua nhà bên cạnh, nhìn ánh mắt Tạ Uyên dừng lại trên xe kéo, cậu dừng lại thở mấy hơi rồi mới giải thích: “Gia tỷ không biết nên chuẩn bị những thứ gì nên mua mỗi thứ một ít, tiên sinh xem nên sắp xếp thế nào.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Minh Hoằng đưa tay phải che miệng rồi quay vào nhà.
Trong khuê phòng, Khương Minh Nguyệt đứng trước gương, soi tới soi lui, cô nương trong gương rất thanh tú, duyên dáng, mặc dù trên mặt vẫn còn một chút mập mạp của hài tử nhưng thân hình nàng đã phát triển rất tốt, nhìn thế nào cũng không giống tiểu cô nương, hắn vùi dập ai vậy chứ! Hừ!
Tạ Uyên không biết bởi vì một câu nói mà hắn đã đắc tội với Khương Minh Nguyệt, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm làm bánh bao nên tối hôm đó hiếm khi hắn thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đi ngủ sớm nửa canh giờ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tạ Uyên đã thức dậy, thắp ngọn đèn đi vào bếp, đầu tiên nhào bột lên men, sau đó băm nhỏ thịt trâu làm nhân, sau đó ướp gừng, hành lá và gia vị.
Sau khi Tạ Uyên trộn đều nhân thịt bò, phía đông mới chậm rãi xuất hiện một vầng ánh sáng rực rỡ, sau đó cửa sân vang lên tiếng gõ “Đông đông đông”.
Biết là Khương Minh Hoằng tới Tạ Uyên rửa hai tay thật sạch sẽ, mở cửa sân dẫn cậu đi vào thư phòng, trong lúc hai người đang cùng ngồi đọc sách, Khương Minh Nguyệt đã kéo xe đẩy đi về phía chợ Đông.
Giữa giờ Mão, Khương Minh Hoằng mang theo bốn cái bánh bao nóng hổi trở về nhà, nhìn đồ vật trên xe nhịn không được giật giật khóe miệng.
Hai con gà, hai con vịt, hai con cá nặng khoảng ba bốn cân, sáu miếng xương sườn, khoảng chừng hai ba cân tôm, lại còn có một ít nấm núi, rau xanh nhìn giống như rau dại, v.v.
Nhiều đổ như vậy, đây là a tỷ định để Tạ tiên sinh làm trong bao lâu? Hay là nàng cố ý làm như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Minh Nguyệt bưng bát cháo sữa từ trong phòng bếp đi ra đưa cho đệ đệ, cầm lấy bánh bao trong tay cậu rồi nói: “Đệ đêm đồ trên xe kéo qua chỗ Tạ tiên sinh đi.”
Tốt rồi! Không gọi là Tạ đại ca nữa, quả nhiên là tỷ tỷ cố ý.
“A tỷ, thế này có hơi nhiều không?”
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ, dịu dàng cười một tiếng: “Tạ tiên sinh nói để chúng ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lại không nói là chuẩn bị những nguyên liệu nào, vậy đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.”
“Nhưng mà...”
Khương Minh Nguyệt trực tiếp ngắt lời đệ đệ.
“Đừng có nhưng nhị nữa, nhanh đưa qua đó đi! A tỷ chờ đệ về ăn điểm tâm.”
Khương Minh Hoằng nhìn tỷ tỷ rồi “Ừ” một tiếng, không thể trêu vào, không thể trêu vào. Cậu một tay bưng cháo, một tay kéo xe kéo đi qua nhà bên cạnh, nhìn ánh mắt Tạ Uyên dừng lại trên xe kéo, cậu dừng lại thở mấy hơi rồi mới giải thích: “Gia tỷ không biết nên chuẩn bị những thứ gì nên mua mỗi thứ một ít, tiên sinh xem nên sắp xếp thế nào.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro