Tiểu Môn Tiểu Hộ Trèo Cao? Phối Hợp Với Cha Hưởng Thái Miếu
Ý Định Tốt 4
Mạt Hương Hương
2024-08-18 23:49:06
Khương Minh Hoằng gắp một miếng thịt trâu bỏ vào miệng rồi nói: Trước kia ta và a tỷ tới Quân Hựu Lai ăn cơm, mỗi lần tỷ ấy đều sẽ gọi một đĩa thịt trâu kho. Mặc dù đồ ăn của đầu bếp nấu cũng rất ngon nhưng vẫn kém xa đồ ăn của tiên sinh nấu, Trù nghệ của tiên sinh tốt như vậy, là từng theo học vị sư phụ nào?”
Quả nhiên là nàng rất thích ăn thịt trâu kho.
“Ta chưa từng cố ý học nấu ăn, chỉ cần cách làm không quá phức tạp, ăn hai ba lần là sẽ làm được, khi ta còn bé...”
Trong phòng bếp, Khương Minh Nguyệt nghe được trong đại sảnh không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, biết bầu không khí không tệ, nàng thu ánh mắt lại, chuyên tâm ăn cơm, thịt trâu kho này rất hợp khẩu vị của nàng.
Một khắc sau, Khương Minh Nguyệt thấy hai người đã ăn xong, liền đi ra khỏi phòng bếp.
“Trong nhà không chuẩn bị món gì, nếu như có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, kính xin Tạ đại ca thứ lỗi.”
Tạ Uyên liếc nhìn tiểu cô nương xinh đẹp, quay mặt đi nói: “Ta không kén chọn, cháo này rất ngon.”
Tạ Uyên cảm thấy món cháo nàng nấu rất ngon! Khương Minh Nguyệt lập tức có cảm giác thành tựu.
“Vậy sáng sớm ngày mai ta sẽ nấu thêm một chút, để đệ đệ đưa tới cho ngươi, Tạ đại ca không cần phải nấu cháo nữa.”
“Được, sáng mai ta sẽ dùng bánh bao thịt trâu đổi với các ngươi.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy, trước tiên là nuốt nước bọt một cái, ngay sau đó lại vội vàng xua tay.
“Không cần đâu, làm vậy thật không có ý tứ.”
“Người nên ngại phải là ta, dù sao thịt trâu cũng là các ngươi mua, cứ quyết định như vậy đi.”
Tỷ đệ Khương Minh Nguyệt tiễn Tạ Uyên đi, đóng cửa sân lại, nàng quay đầu nhìn đệ đệ: “Lúc trước đệ nói trong lòng Tạ Uyên, tỷ và đệ không khác nhau là mấy là có ý gì?”
Khương Minh Hoằng im lặng, cậu cảm thấy câu trả lời sợ là không phải điều mà tỷ tỷ mình muốn nghe.
“Ngày đó lúc đệ và Tạ tiên sinh nói chuyện phiếm có nhắc đến tỷ tỷ, hắn nói tỷ thông minh lại hoạt bát.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy nở ra nụ cười rạng rỡ.
“Hắn thật là biết khen ngợi người khác!”
“A tỷ cảm thấy hai từ thông minh, hoạt bát này giống như đang khen ngợi một cô nương đang tuổi cập kê sao?”
Khương Minh Nguyệt: “???”
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ rồi rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, nàng mới cười khan một tiếng nói: “Tỷ mới mười sáu tuổi, quả thực vẫn còn là một tiểu cô nương mà!”
“Lúc mẫu thân bằng tuổi tỷ, đã thành thân với phụ thân rồi.”
Khương Minh Nguyệt: ‘...”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quả nhiên là nàng rất thích ăn thịt trâu kho.
“Ta chưa từng cố ý học nấu ăn, chỉ cần cách làm không quá phức tạp, ăn hai ba lần là sẽ làm được, khi ta còn bé...”
Trong phòng bếp, Khương Minh Nguyệt nghe được trong đại sảnh không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, biết bầu không khí không tệ, nàng thu ánh mắt lại, chuyên tâm ăn cơm, thịt trâu kho này rất hợp khẩu vị của nàng.
Một khắc sau, Khương Minh Nguyệt thấy hai người đã ăn xong, liền đi ra khỏi phòng bếp.
“Trong nhà không chuẩn bị món gì, nếu như có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, kính xin Tạ đại ca thứ lỗi.”
Tạ Uyên liếc nhìn tiểu cô nương xinh đẹp, quay mặt đi nói: “Ta không kén chọn, cháo này rất ngon.”
Tạ Uyên cảm thấy món cháo nàng nấu rất ngon! Khương Minh Nguyệt lập tức có cảm giác thành tựu.
“Vậy sáng sớm ngày mai ta sẽ nấu thêm một chút, để đệ đệ đưa tới cho ngươi, Tạ đại ca không cần phải nấu cháo nữa.”
“Được, sáng mai ta sẽ dùng bánh bao thịt trâu đổi với các ngươi.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy, trước tiên là nuốt nước bọt một cái, ngay sau đó lại vội vàng xua tay.
“Không cần đâu, làm vậy thật không có ý tứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người nên ngại phải là ta, dù sao thịt trâu cũng là các ngươi mua, cứ quyết định như vậy đi.”
Tỷ đệ Khương Minh Nguyệt tiễn Tạ Uyên đi, đóng cửa sân lại, nàng quay đầu nhìn đệ đệ: “Lúc trước đệ nói trong lòng Tạ Uyên, tỷ và đệ không khác nhau là mấy là có ý gì?”
Khương Minh Hoằng im lặng, cậu cảm thấy câu trả lời sợ là không phải điều mà tỷ tỷ mình muốn nghe.
“Ngày đó lúc đệ và Tạ tiên sinh nói chuyện phiếm có nhắc đến tỷ tỷ, hắn nói tỷ thông minh lại hoạt bát.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy nở ra nụ cười rạng rỡ.
“Hắn thật là biết khen ngợi người khác!”
“A tỷ cảm thấy hai từ thông minh, hoạt bát này giống như đang khen ngợi một cô nương đang tuổi cập kê sao?”
Khương Minh Nguyệt: “???”
Khương Minh Nguyệt nhìn đệ đệ rồi rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, nàng mới cười khan một tiếng nói: “Tỷ mới mười sáu tuổi, quả thực vẫn còn là một tiểu cô nương mà!”
“Lúc mẫu thân bằng tuổi tỷ, đã thành thân với phụ thân rồi.”
Khương Minh Nguyệt: ‘...”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro