Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 13
2024-11-22 19:29:01
Khinh Khinh vào trong phòng, ánh mắt lướt qua Lăng Mặc đang ngồi trên sập, sắc mặt thoáng hiện lên một tia lúng túng. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn hai bảo bảo mở to mắt tròn xoe, vẻ đáng mềm mại ngoan ngoãn, lưỡi nhỏ thẻ ra, đặc biệt làm người hiếm lạ.
Mộc Khinh Khinh nhất thời lộ ra một khuôn mặt tươi rói.
"Hài tử vừa mới tè, ta đã thay tã rồi." Lăng Mặc thấy Mộc Khinh thay đổi sắc mặt, trong một khắc không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ với han sắc của chính mình, tại sao đối diện với hắn lại không cười chứ.
Hắn nhớ rõ Mộc Khinh Khinh khi còn nhỏ, luôn đeo bám sau mông hắn như hình với bóng cho đến khi hắn nhập ngũ, sau đó thư của mẫu thân nói, là nàng đã bán cả nhà để làm sính lễ mới được gả vào cửa, sao bây giờ thay đổi lớn như vậy.
Mặc dù hắn cũng không muốn cưới Mộc Khinh Khinh, nhưng mạng của phụ mẫu lời của bà mai, hắn cách ngàn dặm xa xôi chẳng thể tự mình quyết định.
Mộc Khinh Khinh cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lăng Mặc, nhưng nàng chẳng hề bận tâm, dù sao bao năm cách biệt, ai rồi cũng đổi thay, cho dù hắn có phát hiện điều gì khác thường, nàng cũng chẳng lo ngại.
Vậy nên Mộc Khinh Khinh mở miệng hỏi: "Bọn chúng được mấy tháng rồi?" Dù sao suy nghĩ đến việc chưa từng sinh con, tuổi này hài tử trông đều không khác là bao.
"Ba tháng," Lăng Mặc đáp ngắn gọn.
Mộc Khinh Khinh ồ một tiếng, quay đầu nói với Lý gia gia: "Cháu đi nấu cơm."
Mộc Khinh Khinh bước vào bếp bắt đầu rửa rau, vắt miếng thịt ba chỉ, gọt vỏ khoai tây, cắt sợi, ớt to cắt chỉ, ớt xanh tước thành từng miếng từng miếng, hành gừng tỏi băm nhuyễn, xếp gọn tất cả trên từng đĩa.
Nàng bắt đầu nhào bột, làm sợi mì kéo tay. Nàng vốn dĩ không phải người giỏi nấu ăn, nhưng những ngày tháng vật lộn trong mạt thế đã khiến nàng học đủ mọi kỹ năng để sinh tồn, nấu ăn này chỉ tính là chuyện dễ như lòng bàn tay.
Bột rất nhanh được nàng cán mỏng, rắc chút bột khô lên.
Trong bếp có củi khô mà Tiểu Quân đã chuẩn bị sẵn, đồ nhóm lửa không dễ dùng, Khinh Khinh lén lấy một chiếc bật lửa từ không gian của mình ra, nhóm củi cháy sáng rực, nước trong nồi lớn dần dần nóng lên.
Xèo xèo!
Ớt xanh sau khi để ráo nước được cho vào nồi, đảo chín tới rồi đổ ra.
Mộc Khinh Khinh xúc một thìa mỡ heo, cho vào chảo gang nóng, trút thịt ba chỉ vào đảo nhanh tay. Mùi thịt thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa khắp bếp.
Nàng thêm hành, gừng, tỏi, nêm chút muối, gia vị thời cổ đại chỉ có tương dầu, muối và dấm. Bột ngọt chỉ có thể lấy từ không gian ra, dùng xong lại cho vào.
Kế đến nàng cắt cà chua thành miếng lớn, đánh trứng thành hỗn hợp sệt.
Cho một muỗng mỡ heo nữa vào chảo, trứng được chiên vàng ruộm, xúc ra, lại thêm hành gừng phi thơm, cho cà chua vào đảo đều, thêm chút muối, cho trứng vào trộn lại.
Món sốt cà chua đã hoàn thành, sắc đỏ vàng óng ánh. Mộc Khinh Khinh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong bụng vang lên tiếng ùng ục rất lớn.
"Khinh Khinh tẩu tử! Tẩu đang nấu cái gì vậy, qua thơm rồi đi!"
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Lý Tiểu Quân ở ngoài cửa tay bưng một cái bàn, lộ ra cái đầu nhìn vào món ăn mà Mộc Khinh Khinh để trên đĩa.
"Mau đặt bàn xuống, mang thức ăn vào trong phòng, chuẩn bị ăn cơm." Mộc Khinh Khinh dùng tay áo lau vội giọt mồ hô nói với Tiểu Quân.
"Vâng, Khinh Khinh tẩu tử!" Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Lý Tiểu Quân thoắt cái đã khuất dạng.
Mộc Khinh Khinh rửa nồi xong, đổ nước lạnh vào, nước sôi sùng sục thì thả mì vào, Lý Tiểu Quân nhanh nhẹn bưng hết thức ăn ra ngoài.
Mì chín chia đều vào ba chiếc bát lớn, cũng bảo Lý Tiểu Quân mang ra ngoài. Nàng lại lấy một cái bát sắt đổ hết nước canh mì còn dư ra, bảo Lý Tiểu Quân bưng ra ngoài.
Mộc Khinh Khinh nhất thời lộ ra một khuôn mặt tươi rói.
"Hài tử vừa mới tè, ta đã thay tã rồi." Lăng Mặc thấy Mộc Khinh thay đổi sắc mặt, trong một khắc không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ với han sắc của chính mình, tại sao đối diện với hắn lại không cười chứ.
Hắn nhớ rõ Mộc Khinh Khinh khi còn nhỏ, luôn đeo bám sau mông hắn như hình với bóng cho đến khi hắn nhập ngũ, sau đó thư của mẫu thân nói, là nàng đã bán cả nhà để làm sính lễ mới được gả vào cửa, sao bây giờ thay đổi lớn như vậy.
Mặc dù hắn cũng không muốn cưới Mộc Khinh Khinh, nhưng mạng của phụ mẫu lời của bà mai, hắn cách ngàn dặm xa xôi chẳng thể tự mình quyết định.
Mộc Khinh Khinh cảm nhận được ánh mắt dò xét của Lăng Mặc, nhưng nàng chẳng hề bận tâm, dù sao bao năm cách biệt, ai rồi cũng đổi thay, cho dù hắn có phát hiện điều gì khác thường, nàng cũng chẳng lo ngại.
Vậy nên Mộc Khinh Khinh mở miệng hỏi: "Bọn chúng được mấy tháng rồi?" Dù sao suy nghĩ đến việc chưa từng sinh con, tuổi này hài tử trông đều không khác là bao.
"Ba tháng," Lăng Mặc đáp ngắn gọn.
Mộc Khinh Khinh ồ một tiếng, quay đầu nói với Lý gia gia: "Cháu đi nấu cơm."
Mộc Khinh Khinh bước vào bếp bắt đầu rửa rau, vắt miếng thịt ba chỉ, gọt vỏ khoai tây, cắt sợi, ớt to cắt chỉ, ớt xanh tước thành từng miếng từng miếng, hành gừng tỏi băm nhuyễn, xếp gọn tất cả trên từng đĩa.
Nàng bắt đầu nhào bột, làm sợi mì kéo tay. Nàng vốn dĩ không phải người giỏi nấu ăn, nhưng những ngày tháng vật lộn trong mạt thế đã khiến nàng học đủ mọi kỹ năng để sinh tồn, nấu ăn này chỉ tính là chuyện dễ như lòng bàn tay.
Bột rất nhanh được nàng cán mỏng, rắc chút bột khô lên.
Trong bếp có củi khô mà Tiểu Quân đã chuẩn bị sẵn, đồ nhóm lửa không dễ dùng, Khinh Khinh lén lấy một chiếc bật lửa từ không gian của mình ra, nhóm củi cháy sáng rực, nước trong nồi lớn dần dần nóng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xèo xèo!
Ớt xanh sau khi để ráo nước được cho vào nồi, đảo chín tới rồi đổ ra.
Mộc Khinh Khinh xúc một thìa mỡ heo, cho vào chảo gang nóng, trút thịt ba chỉ vào đảo nhanh tay. Mùi thịt thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa khắp bếp.
Nàng thêm hành, gừng, tỏi, nêm chút muối, gia vị thời cổ đại chỉ có tương dầu, muối và dấm. Bột ngọt chỉ có thể lấy từ không gian ra, dùng xong lại cho vào.
Kế đến nàng cắt cà chua thành miếng lớn, đánh trứng thành hỗn hợp sệt.
Cho một muỗng mỡ heo nữa vào chảo, trứng được chiên vàng ruộm, xúc ra, lại thêm hành gừng phi thơm, cho cà chua vào đảo đều, thêm chút muối, cho trứng vào trộn lại.
Món sốt cà chua đã hoàn thành, sắc đỏ vàng óng ánh. Mộc Khinh Khinh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong bụng vang lên tiếng ùng ục rất lớn.
"Khinh Khinh tẩu tử! Tẩu đang nấu cái gì vậy, qua thơm rồi đi!"
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Lý Tiểu Quân ở ngoài cửa tay bưng một cái bàn, lộ ra cái đầu nhìn vào món ăn mà Mộc Khinh Khinh để trên đĩa.
"Mau đặt bàn xuống, mang thức ăn vào trong phòng, chuẩn bị ăn cơm." Mộc Khinh Khinh dùng tay áo lau vội giọt mồ hô nói với Tiểu Quân.
"Vâng, Khinh Khinh tẩu tử!" Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Lý Tiểu Quân thoắt cái đã khuất dạng.
Mộc Khinh Khinh rửa nồi xong, đổ nước lạnh vào, nước sôi sùng sục thì thả mì vào, Lý Tiểu Quân nhanh nhẹn bưng hết thức ăn ra ngoài.
Mì chín chia đều vào ba chiếc bát lớn, cũng bảo Lý Tiểu Quân mang ra ngoài. Nàng lại lấy một cái bát sắt đổ hết nước canh mì còn dư ra, bảo Lý Tiểu Quân bưng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro