Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 16
2024-11-22 19:29:01
"Chàng có cần ta giúp không?" Mộc Khinh Khinh tốt bụng hỏi.
"Ta tự mình làm được." Lăng Mặc hơi lúng túng khẽ ho khan một tiếng, rút bàn tay đang đỡ của Mộc Khinh Khinh ra, tập tễnh bước về phía nhà xí.
Bên ngoài mặc dù trời đã tối mịt, nhưng dưới ánh trăng mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng.
Mộc Khinh Khinh đứng bên ngoài, chăm chú nhìn Lăng Mặc chậm rãi bước từng bước nhỏ vào trong. Lăng Mặc đứng ở bên trong, ánh mắt của hai người va chạm nhau, tạo nên một khung cảnh khó xử.
Mộc Khinh Khinh quay người đi về phía xa vài bước, lớn tiếng nói: "Giải quyết xong cứ gọi ta một tiếng là được."
Lăng Mặc giải quyết xong mới chậm rãi bước ra, Mộc Khinh Khinh nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy hắn đã gần đến trước mặt mình, liền vội vàng bước tới đón.
Sắp xếp ổn thỏa cho Lăng Mặc, Mộc Khinh Khinh đi vào bếp thu lại số cua ăn dở vào không gian, sau đó tìm được một cái thùng gỗ cũ kỹ trong sân.
Mang cái thùng vào nhà, nàng đặt cạnh giường lớn nói: "Đêm nay dùng thứ này để đi tiểu, có cần gì cứ gọi ta."
"Ừm, nếu đêm nay nàng không thoải mái nhớ gọi ta."
Lăng Mặc đáp lời, trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi còn không quên dặn dò nàng.
Mộc Khinh Khinh trở lại phòng trong, đóng cửa, lấy đồ châm lửa thắp ngọn nến mới mua lên, đặt mông ngồi phịch xuống giường lớn, toàn thân trên dưới như bị rút cạn sức lực.
Trong đầu nàng tràn ngập mớ hỗn loạn. Chỉ mới ngày đầu tiên linh hồn xuyên đến thế giới xa lạ này đã xảy ra biết bao chuyện. Đột nhiên một mùi hôi hám xộc lên khiến nàng rùng mình, vội vàng thổi tắt nến, bước vào không gian siêu thị lớn.
"Ta muốn tắm rửa."
Lời vừa dứt, nàng liền cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, rồi được đưa tới một căn phòng rộng rãi, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một chiếc gương lớn treo trên tường.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, thân hình mập mạp, bờ má béo múp míp che lấp cả đôi mắt nhỏ, quay đầu tránh đi không nỡ nhìn dung mạo này nữa.
Một bồn tắm lớn trước mặt nàng đã đầy nước, hơi nước mờ mịt lan tỏa khắp phòng, bên cạnh là vòi sen hình vuông lớn.
Trên bàn đá cẩm thạch đặt vô số vật dụng vệ sinh và mỹ phẩm, dưới bàn là một chiếc máy giặt lồng ngang âm tường.
"Ô hô!"
Nhìn thấy máy giặt Mộc Khinh Khinh không kìm được hét lên đầy phấn khích. Nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục bám đầy bụi bặm, nhét cả áo ngoài lẫn lớp áo lót vào máy giặt, ấn nút khởi động.
Tiếp đó nàng mang đôi dép lê ở cửa bước vào trong bồn tắm lớn, làn nước ấm áp chạm vào da thịt khiến nàng ngay lập tức cảm thấy thư giãn.
Ngâm mình hơn mười phút mới miễn cưỡng rời khỏi bồn, bắt đầu gội đầu. Tháo cây trâm trên tóc, mái tóc dài kết thành từng lọn xõa xuống, đầu tóc khô khốc rối bời đan chéo lần nhau, có chải cũng chải không hết rối.
Mộc Khinh Khinh kiên nhẫn thoa dầu xả từng lần từng lần một, dùng hết sức chín trâu mười hổ mới gỡ được mái tóc rối. Nhìn đám tóc rụng đầy dưới đất, nàng mới bước tới vòi sen gội sạch.
Đinh!
Sấy khô tóc xong, nàng nghe thấy máy giặt dừng. Mở ra phát hiện bộ y phục mình vẫn tưởng là màu xám thực ra lại là màu lam. Treo bộ y phục lên giá.
“Oa oa oa…”
Tiếng khóc của hài nhi truyền đến, Mộc Khinh Khinh vội vã tìm một bộ váy ngủ màu trắng hình hoạt hình trong không gian siêu thị, mặc lên người rồi lập tức ra khỏi không gian.
Hai bảo bảo khóc đến đỏ bừng cả mặt. Nàng cầm lấy bình sữa cho bọn chúng bú, thay tã rồi nằm xuống bên cạnh. Chẳng mấy chốc nàng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tiếng khóc lại vang lên. Mộc Khinh Khinh lại phải bận rộn dỗ dành, cho bú, thay tã.
Trong cơn mơ màng nàng nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, đoán hẳn là Lăng Mặc dậy đi vệ sinh. Nhưng cơ thể đã mệt nhoài, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
"Ta tự mình làm được." Lăng Mặc hơi lúng túng khẽ ho khan một tiếng, rút bàn tay đang đỡ của Mộc Khinh Khinh ra, tập tễnh bước về phía nhà xí.
Bên ngoài mặc dù trời đã tối mịt, nhưng dưới ánh trăng mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng.
Mộc Khinh Khinh đứng bên ngoài, chăm chú nhìn Lăng Mặc chậm rãi bước từng bước nhỏ vào trong. Lăng Mặc đứng ở bên trong, ánh mắt của hai người va chạm nhau, tạo nên một khung cảnh khó xử.
Mộc Khinh Khinh quay người đi về phía xa vài bước, lớn tiếng nói: "Giải quyết xong cứ gọi ta một tiếng là được."
Lăng Mặc giải quyết xong mới chậm rãi bước ra, Mộc Khinh Khinh nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy hắn đã gần đến trước mặt mình, liền vội vàng bước tới đón.
Sắp xếp ổn thỏa cho Lăng Mặc, Mộc Khinh Khinh đi vào bếp thu lại số cua ăn dở vào không gian, sau đó tìm được một cái thùng gỗ cũ kỹ trong sân.
Mang cái thùng vào nhà, nàng đặt cạnh giường lớn nói: "Đêm nay dùng thứ này để đi tiểu, có cần gì cứ gọi ta."
"Ừm, nếu đêm nay nàng không thoải mái nhớ gọi ta."
Lăng Mặc đáp lời, trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi còn không quên dặn dò nàng.
Mộc Khinh Khinh trở lại phòng trong, đóng cửa, lấy đồ châm lửa thắp ngọn nến mới mua lên, đặt mông ngồi phịch xuống giường lớn, toàn thân trên dưới như bị rút cạn sức lực.
Trong đầu nàng tràn ngập mớ hỗn loạn. Chỉ mới ngày đầu tiên linh hồn xuyên đến thế giới xa lạ này đã xảy ra biết bao chuyện. Đột nhiên một mùi hôi hám xộc lên khiến nàng rùng mình, vội vàng thổi tắt nến, bước vào không gian siêu thị lớn.
"Ta muốn tắm rửa."
Lời vừa dứt, nàng liền cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, rồi được đưa tới một căn phòng rộng rãi, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một chiếc gương lớn treo trên tường.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, thân hình mập mạp, bờ má béo múp míp che lấp cả đôi mắt nhỏ, quay đầu tránh đi không nỡ nhìn dung mạo này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bồn tắm lớn trước mặt nàng đã đầy nước, hơi nước mờ mịt lan tỏa khắp phòng, bên cạnh là vòi sen hình vuông lớn.
Trên bàn đá cẩm thạch đặt vô số vật dụng vệ sinh và mỹ phẩm, dưới bàn là một chiếc máy giặt lồng ngang âm tường.
"Ô hô!"
Nhìn thấy máy giặt Mộc Khinh Khinh không kìm được hét lên đầy phấn khích. Nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục bám đầy bụi bặm, nhét cả áo ngoài lẫn lớp áo lót vào máy giặt, ấn nút khởi động.
Tiếp đó nàng mang đôi dép lê ở cửa bước vào trong bồn tắm lớn, làn nước ấm áp chạm vào da thịt khiến nàng ngay lập tức cảm thấy thư giãn.
Ngâm mình hơn mười phút mới miễn cưỡng rời khỏi bồn, bắt đầu gội đầu. Tháo cây trâm trên tóc, mái tóc dài kết thành từng lọn xõa xuống, đầu tóc khô khốc rối bời đan chéo lần nhau, có chải cũng chải không hết rối.
Mộc Khinh Khinh kiên nhẫn thoa dầu xả từng lần từng lần một, dùng hết sức chín trâu mười hổ mới gỡ được mái tóc rối. Nhìn đám tóc rụng đầy dưới đất, nàng mới bước tới vòi sen gội sạch.
Đinh!
Sấy khô tóc xong, nàng nghe thấy máy giặt dừng. Mở ra phát hiện bộ y phục mình vẫn tưởng là màu xám thực ra lại là màu lam. Treo bộ y phục lên giá.
“Oa oa oa…”
Tiếng khóc của hài nhi truyền đến, Mộc Khinh Khinh vội vã tìm một bộ váy ngủ màu trắng hình hoạt hình trong không gian siêu thị, mặc lên người rồi lập tức ra khỏi không gian.
Hai bảo bảo khóc đến đỏ bừng cả mặt. Nàng cầm lấy bình sữa cho bọn chúng bú, thay tã rồi nằm xuống bên cạnh. Chẳng mấy chốc nàng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tiếng khóc lại vang lên. Mộc Khinh Khinh lại phải bận rộn dỗ dành, cho bú, thay tã.
Trong cơn mơ màng nàng nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài, đoán hẳn là Lăng Mặc dậy đi vệ sinh. Nhưng cơ thể đã mệt nhoài, lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro