Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Chương 17

2024-11-22 19:29:01

Tờ mờ sáng, bên tai vang lên tiếng sóng biển rì rào, Mộc Khinh Khinh khẽ chớp đôi mắt ngái ngủ, tỉnh giấc. Ngoài khung cửa sổ, trời đã nhạt màu sương sớm.

Mộc Khinh Khinh khoác lên người bộ váy lam nhạt đã phơi từ tối qua trong không gian, đánh răng rửa mặt trong không gian xong, tinh thần phấn chấn bước ra cửa.

Mộc Khinh Khinh rón rén tiến lại bên chiếc giường lớn của Lăng Mặc. Vừa cầm lấy thùng gỗ cũ mới phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Trong lòng không khỏi thầm thán phục Lăng Mặc một phen, nam nhân này quả thật nhẫn nhịn phi thường. Hẳn là giữa đêm qua hắn lại tự mình lê chân bị thương ra ngoài giải quyết.

“Nàng không cảm thấy khó chịu chứ?” Giọng nói khàn khàn của Lăng Mặc bất chợt vang lên giữa buổi sớm tĩnh mịch, có hơi đột ngột.

Mộc Khinh Khinh nghe thấy, quay lại nhìn thoáng qua sắc mặt tiều tụy của hắn, lòng chợt ấm áp, nàng đại khái hiểu được hắn cả đêm qua không chợp mắt, chỉ sợ nàng ăn phải thứ gọi là “sâu lớn” kia mà xảy ra chuyện.

“Không cảm thấy không thoải mái, như này chàng yên tâm rồi đi. Chàng ngủ thêm một lát đi, bây giờ còn sớm, ta nấu xong bữa sáng sẽ gọi chàng dậy.” Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa cầm thùng gỗ rời đi.

Liếc mắt nhìn viện tử tiêu điều, nàng bắt đầu dọn dẹp. Mộc Khinh Khinh vốn là người thích sạch sẽ, ông trời ban cho nàng cơ hội sống lại, nàng tất nhiên muốn trân trọng.

Trong viện đầy cỏ dại, nàng tìm được chiếc cào han gỉ đã sứt mẻ, tạm thời dùng để nhổ sạch cỏ, trong đống đồ lộn xộn chất đống ở góc sân, nàng lại tìm được vài món nông cụ hỏng còn chút giá trị, một chiếc ghế nhỏ mất chân, giữ lại còn dùng được, những thứ không cần thiết thì vứt bỏ.

Đến phòng phía chính Bắc ở hậu viện, phát hiện đất trống ở phía sau rộng rãi, nhưng ngập đầy cỏ dại, mất hơn nửa canh giờ mới dọn dẹp sạch sẽ.

Quét dọn xong, cả sân viện mới thoáng có chút sinh khí.

Thấy đất phía sau còn rất rộng, nàng mày mò suy nghĩ sau này có tiền nhất định phải xây một căn nhà hướng biển, sống vui vẻ cả đời tại thế giới này cũng không tệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt trời đã lên cao, Mộc Khinh Khinh xoay người bước vào bếp, nhóm lửa nấu cháo kê, bánh nướng mà Khang bá bá cho hôm qua, nàng cũng đặt lên xửng hấp.

Thấy củi lửa cháy to, nàng xoay người bước ra ngoài phòng bếp, đứng dưới ánh ban mai hưởng thụ hơi ấm của buổi sớm.

Nàng chậm rãi giang hai chân, duỗi đôi tay của chính mình, bắt đầu luyện bài quyền Bát Đoạn Cẩm.

Trong nhà Lăng Mặc không sao ngủ yên được, nhìn qua khung cửa sổ thấy bóng dáng bận rộn của Mộc Khinh Khinh. Cuối cùng thế mà nhìn thấy thân hình mũm mĩm của nàng thực hiện động tác kỳ lạ, giống như quyền pháp nhưng lại không phải.

Mặc dù thân hình đẫy đà của nàng khiến động tác trông không được đẹp mắt, nhưng Lăng Mặc cảm nhận rõ ràng được sự mạnh mẽ, dứt khoát trong từng cử chỉ.

Khinh Khinh lặp đi lặp lại bài quyền Bát Đoạn Cẩm, trên trán lấm thấm mồ hôi, khoảnh khắc quay người lại kia, đôi tay khựng giữa không trung, ánh mắt nàng chạm phải ánh nhìn của Lăng Mặc. Thời khắc ấy, không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Thấy trong ánh mắt hắn mang theo sự tò mò, Khinh Khinh thu tay lại, gọi to: “Chuẩn bị ăn sáng thôi.”

Nàng vội vàng chạy vào trong phòng bếp, mở nắp nồi, cháo kê sôi sùng sục bánh nướng đã chín. Mộc Khinh Khinh bưng cháo và bánh vào trong phòng.

Lăng Mặc vung tay lớn lên nhấc chiếc bàn thấp đặt lên giường lớn. Khinh Khinh bày bát đũa ra bàn.

Lăng Mặc nhíu mày nói: “Nàng không ăn bánh nướng kia sao?” Đến lúc này hắn mới nhận ra, nha đầu béo này hôm qua vẫn chưa ăn gì, cho nên nửa đêm mới phải ăn “sâu lớn” ngoài biển.

“A, ta đang giảm cân.” Mộc Khinh Khinh thật thà đáp. Thân thể này quá nhiều mỡ, không chỉ xấu xí mà đi lại cũng bất tiện, ngay cả may y phục cũng phải dùng thêm vài thước vải, may mà trong không gian có sẵn đồ ngủ cỡ lớn, nếu không nàng chỉ có thể trần trụi, cho nên giảm béo là việc ắt phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0