Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 18
2024-11-22 19:29:01
Sáng sớm vừa bước lên cái cân trong không gian, hay lắm, 115 cân!
Lăng Mặc bị lời của Mộ Khinh Khinh chặn lại, nhất thời không biết nói cái gì, nhìn cánh tay thô chắc của nàng, chỉ thở dài khẽ nói:
“Vậy cũng phải chú ý dưỡng sinh một chút.”
Mộ Khinh Khinh thấy vẻ nghiêm trang của Lăng Mặc, không nhịn được trêu ghẹo: “Nếu chàng thích dáng vẻ này của ta, vậy ta không giảm nữa.”
“Oa oa oa…”
Tiếng khóc của bảo bảo vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Mộc Khinh Khinh uống hết bát cháo kê trong tay rồi bước vào phòng trong, để lại Lăng Mặc ngẩn ngơ tại chỗ, vẫn đang hồi tưởng lại lời nói của nàng.
“Khinh Khinh tẩu tử, tẩu có ở nhà không?”
Vừa rửa sạch bát đũa xong, Mộ Khinh Khinh đã nghe tiếng của Lý Tiểu Quân ở ngoài cửa, bước ra phòng bếp thấy phía sau hắn còn có Lý gia gia, bên cạnh còn có Lưu lang trung duy nhất trong mười dặm tám thôn bọn họ.
“Thì ra là Tiểu Quân và Lý gia gia, làm sao lại phiền hai người mời Lưu lang trung đến rồi.” Nàng vội bước tới cầm lấy hòm thuốc trên tay Lưu lang trung, ban đầu nàng định thu xếp xong việc trong nhà rồi đi mời lang trung.
“Việc của Lăng đại ca cũng là việc của ta, tẩu tử đừng khách khí!” Lý Tiểu Quân vỗ ngực nói.
Mộ Khinh Khinh mời mấy người vào trong nhà, Lưu lang trung bắt mạch xem xét chân cho Lăng Mặc, chậm rãi bảo: “Chân này tổn thương cực nặng, nhưng hồi phục lại rất nhanh, có lẽ là đại phụ trong quân đã kịp thời xử lý viêm nhiễm, nếu không vết thương thối rữa, nguy hiểm đến tính mạng.”
Lưu lang trung khẽ nâng bắp đùi của Lăng Mặc lên, lại nói tiếp: “Ai, dù vết thương đã lành, nhưng ta e là xương bắp đùi đã tổn thương. Y thuật của ta có hạn, loại trường hợp này chỉ có thể tĩnh dưỡng. Nhưng sợ là dù có khỏi, cũng sẽ để lại tật đi đường khập khiễng.”
Lý lão gia gia biết rõ thương tích của Lăng Mặc không nhẹ, nhưng tận tai nghe thấy vẫn không khỏi đau lòng.
Trong lòng Mộc Khinh Khinh lóe lên suy nghĩ, cúi đầu quan sát kỹ bắp đùi của Lăng Mặc, gãy xương sao? Nếu là thời hiện đại,chỉ cần chụp CT là biết.
Răng rắc!
Trước mắt Mộ Khinh Khinh bỗng tối sầm, chỉ thấy trong không gian không biết từ đâu xuất hiện thiết bị chụp CT. Một tấm phim CT được in ra. Nàng không quan tâm đến loại chuyện kỳ lạ này, dù sao nàng đã có thể xuyên không, vậy còn chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ.
Dùng thần thức cẩn thận quan sát tấm phim, chỉ là gãy xương nhẹ mà thôi, bó bột nghỉ ngơi một thời gian là ổn.
Những gì Lưu lang trung nói đối với thời cổ đại cũng không sai. Dù sao bọn họ không có cách nào tiêm tĩnh mạch hay dùng thuốc kháng viêm trực tiếp. Binh sĩ từng vì một vết thương nhỏ mà mất mạng, quả thật không hiếm.
Nhưng giờ có nàng ở đây, những chuyện này chẳng còn là vấn đề. Vấn đề khó nhất là không thể truyền dịch khi Lăng Mặc tỉnh táo, lẽ nào phải đánh ngất hắn sao?
Lưu lang trung nói xong, bắt đầu cầm bút lông kê đơn thuốc.
“Khinh Khinh tẩu tử, tẩu đừng buồn. Lưu lang trung đã nói đại ca hồi phục rất nhanh, huynh ấy nhất định sẽ khỏe lại.” Lý Tiểu Quân thấy Mộc Khinh Khinh cứ chăm chú nhìn chân của Lăng Mặc, không nhúc nhích, tưởng rằng nàng đang rất đau lòng.
Trong lòng Lăng Mặc dấy lên nghi hoặc, rõ ràng vết thương khi còn ở quân doanh đã không thể khống chế được.
Hôm qua trong cơn mê man, hắn mơ hồ cảm giác trên đầu treo một cái bình trắng, một bóng dáng mập mạp bận rộn ở chân mình, trên mu bàn tay cũng xuất hiện một vết thương nhỏ khó nhận ra, lẽ nào là Mộc Khinh Khinh đã làm gì đó?
Lăng Mặc ngẩn ngơ nhìn Mộ Khinh Khinh trước mặt, nữ nhân này rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật?
Lăng Mặc bị lời của Mộ Khinh Khinh chặn lại, nhất thời không biết nói cái gì, nhìn cánh tay thô chắc của nàng, chỉ thở dài khẽ nói:
“Vậy cũng phải chú ý dưỡng sinh một chút.”
Mộ Khinh Khinh thấy vẻ nghiêm trang của Lăng Mặc, không nhịn được trêu ghẹo: “Nếu chàng thích dáng vẻ này của ta, vậy ta không giảm nữa.”
“Oa oa oa…”
Tiếng khóc của bảo bảo vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Mộc Khinh Khinh uống hết bát cháo kê trong tay rồi bước vào phòng trong, để lại Lăng Mặc ngẩn ngơ tại chỗ, vẫn đang hồi tưởng lại lời nói của nàng.
“Khinh Khinh tẩu tử, tẩu có ở nhà không?”
Vừa rửa sạch bát đũa xong, Mộ Khinh Khinh đã nghe tiếng của Lý Tiểu Quân ở ngoài cửa, bước ra phòng bếp thấy phía sau hắn còn có Lý gia gia, bên cạnh còn có Lưu lang trung duy nhất trong mười dặm tám thôn bọn họ.
“Thì ra là Tiểu Quân và Lý gia gia, làm sao lại phiền hai người mời Lưu lang trung đến rồi.” Nàng vội bước tới cầm lấy hòm thuốc trên tay Lưu lang trung, ban đầu nàng định thu xếp xong việc trong nhà rồi đi mời lang trung.
“Việc của Lăng đại ca cũng là việc của ta, tẩu tử đừng khách khí!” Lý Tiểu Quân vỗ ngực nói.
Mộ Khinh Khinh mời mấy người vào trong nhà, Lưu lang trung bắt mạch xem xét chân cho Lăng Mặc, chậm rãi bảo: “Chân này tổn thương cực nặng, nhưng hồi phục lại rất nhanh, có lẽ là đại phụ trong quân đã kịp thời xử lý viêm nhiễm, nếu không vết thương thối rữa, nguy hiểm đến tính mạng.”
Lưu lang trung khẽ nâng bắp đùi của Lăng Mặc lên, lại nói tiếp: “Ai, dù vết thương đã lành, nhưng ta e là xương bắp đùi đã tổn thương. Y thuật của ta có hạn, loại trường hợp này chỉ có thể tĩnh dưỡng. Nhưng sợ là dù có khỏi, cũng sẽ để lại tật đi đường khập khiễng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý lão gia gia biết rõ thương tích của Lăng Mặc không nhẹ, nhưng tận tai nghe thấy vẫn không khỏi đau lòng.
Trong lòng Mộc Khinh Khinh lóe lên suy nghĩ, cúi đầu quan sát kỹ bắp đùi của Lăng Mặc, gãy xương sao? Nếu là thời hiện đại,chỉ cần chụp CT là biết.
Răng rắc!
Trước mắt Mộ Khinh Khinh bỗng tối sầm, chỉ thấy trong không gian không biết từ đâu xuất hiện thiết bị chụp CT. Một tấm phim CT được in ra. Nàng không quan tâm đến loại chuyện kỳ lạ này, dù sao nàng đã có thể xuyên không, vậy còn chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ.
Dùng thần thức cẩn thận quan sát tấm phim, chỉ là gãy xương nhẹ mà thôi, bó bột nghỉ ngơi một thời gian là ổn.
Những gì Lưu lang trung nói đối với thời cổ đại cũng không sai. Dù sao bọn họ không có cách nào tiêm tĩnh mạch hay dùng thuốc kháng viêm trực tiếp. Binh sĩ từng vì một vết thương nhỏ mà mất mạng, quả thật không hiếm.
Nhưng giờ có nàng ở đây, những chuyện này chẳng còn là vấn đề. Vấn đề khó nhất là không thể truyền dịch khi Lăng Mặc tỉnh táo, lẽ nào phải đánh ngất hắn sao?
Lưu lang trung nói xong, bắt đầu cầm bút lông kê đơn thuốc.
“Khinh Khinh tẩu tử, tẩu đừng buồn. Lưu lang trung đã nói đại ca hồi phục rất nhanh, huynh ấy nhất định sẽ khỏe lại.” Lý Tiểu Quân thấy Mộc Khinh Khinh cứ chăm chú nhìn chân của Lăng Mặc, không nhúc nhích, tưởng rằng nàng đang rất đau lòng.
Trong lòng Lăng Mặc dấy lên nghi hoặc, rõ ràng vết thương khi còn ở quân doanh đã không thể khống chế được.
Hôm qua trong cơn mê man, hắn mơ hồ cảm giác trên đầu treo một cái bình trắng, một bóng dáng mập mạp bận rộn ở chân mình, trên mu bàn tay cũng xuất hiện một vết thương nhỏ khó nhận ra, lẽ nào là Mộc Khinh Khinh đã làm gì đó?
Lăng Mặc ngẩn ngơ nhìn Mộ Khinh Khinh trước mặt, nữ nhân này rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro