Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 19
2024-11-22 19:29:01
Mộc Khinh Khinh cảm nhận được ánh mắt của Lăng Mặc, trong lòng thoáng hoảng hốt, nam nhân này chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì sao?
“Lưu lang trung, chỉ cần bốc thuốc theo đơn này là được sao?” Mộc Khinh Khinh bước tới bên người lang trung, cầm lấy phương thuốc từ tay ông ấy.
“Ừm, ngày sắc hai lần, tổng cộng mười ngày. Uống xong ta sẽ quay lại kiểm tra. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dùng đến chân, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường.”
“Được rồi.” Mộc Khinh Khinh khẽ đáp lại lời dặn dò của Lưu lang trung, cẩn thận nhét ba mươi đồng tiền khám bệnh vào hòm thuốc của Lưu lang trung rồi tiễn ông ấy ra tận cửa.
Cầm đơn thuốc trong tay, Mộc Khinh Khinh lại ngước nhìn trời, thấy thời gian còn sớm, quyết định đi lên trấn một chuyến để bốc thuốc.
Mộc Khinh Khinh quay lại vào trong nhà nhờ Lý gia gia trông nom Lăng Mặc và hài tử một chút, nàng phải đích thân lên trấn một chuyến để bốc thuốc.
“Khinh Khinh, ngươi cứ yên tâm mà đi, lão đầu ta rảnh rỗi, cứ để ta trông bọn họ.” Lý gia gia hiền hậu nói.
Mộc Khinh Khinh vào phòng trong, thay tã lót cho hài tử, lại cho hai hài tử còn đang chìm trong giấc mộng bú một ít sữa, mới yên tâm rời đi.
“Khinh Khinh, nàng qua đây một chút, chỗ này còn có năm lượng bạc, nàng cầm lấy, đây là tiền ta dự tính nếu thích hợp thì mời một nhũ mẫu, nếu như đã lên trấn cũng nên may hai bộ y phục và giày cho chính nàng.”
Mộc Khinh Khinh nhận lấy năm lượng bạc mà Lăng Mặc đưa, không nghĩ tới nam nhân này còn có tiền riêng, cũng không tính là ngốc nghếch, gửi hết tiền cho nương hắn.
“Ta thấy Vương Tú Trân trong thôn cũng rất được, ta tiện đường ghé qua nhà nói chuyện, xem nàng ấy có muốn đến làm nhũ mẫu cho hài tử không.” Nàng nói với Lăng Mặc nói.
Tướng công của Vương Tú Trân chết bệnh vào năm ngoái, hiện giờ trong nhà chỉ còn mẹ chồng tàn phế và nhi tử sáu tháng tuổi. Cuộc sống khốn khó, thường xuyên bữa đói bữa no. Cho nên Mộc Khinh Khinh dự tính qua đó xem thế nào, cũng không biết sữa của Vương Tú Trân có đủ cho cả ba hài tử hay không.
“Nàng quyết định là được.” Lăng Mặc gật đầu, không nghĩ tới đáy lòng của Mộc Khinh Khinh vẫn giữ trong lòng một phần thiện tâm như vậy.
Trong thôn có một cái giếng, trong thôn chỉ có nhà trưởng thôn và Vương thẩm tử có giếng của riêng mình, giếng này thường xuyên tụ tập rất nhiều người, mà nhà Vương Tú Trân nằm ngay sát bên giếng.
Mộc Khinh Khinh vừa bước đến, quả nhiên thấy không ít người đang xếp hàng lấy nước, đến cả Lý Minh Hoa cũng đang xếp hàng. Vừa thấy nàng, Lý Minh Hoa liền trừng mắt nhìn
Ánh mắt lạnh lùng của Mộc Khinh Khinh nhìn về phía Lý Minh Hoa, Lý Minh Hoa lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác. Hôm qua bị Mộc Khinh Khinh đánh xong, khóe miệng nàng ta vẫn còn lờ mờ thấy đau, thù này ngày sau nhất định phải báo, trong lòng Lý Minh Hoa ác độc nghĩ!
“Hừ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.” Mộc Khinh Khinh khẽ hừ lạnh, không buồn để ý nữa, đẩy cổng bước vào trong viện nhà Vương Tú Trân.
“Tú Trân tẩu có nhà không?” Nàng cất giọng hỏi.
“Có đây!” Tú Trân kéo tấm rèm cửa ra nhìn thấy Mộc Khinh Khinh liền ngẩn người, trong ánh mắt có chút ngập ngừng. “Khinh Khinh, ngươi đến đây có việc gì sao?”
Mộc Khinh Khinh không lạ gì với phản ứng này của Vương Tú Trân, dù sao khi còn nhỏ nguyên chủ còn giành ăn của Tú Trân, đúng thật là tạo nghiệp.
“Tú Trân tẩu tử, có chút việc muốn bàn, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Mộc Khinh Khinh mỉm cười nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất ngờ, Vương Tú Trân trong ký ức của nguyên chủ từng là một mỹ nhân thanh tú không ai bì kịp, vậy mà giờ đây khuôn mặt đã phủ đầy dấu vết thời gian, làn da vàng vọt, khóe mắt lấm tấm nếp nhăn.
Xem ra cái chết của trượng phu đã khiến nàng ấy chịu đả kích nặng nề. Từ đó đến nay, Vương Tú Trân gần như không bước ra khỏi nhà. Nguyên chủ đã hai năm không gặp nàng ấy.
“Lưu lang trung, chỉ cần bốc thuốc theo đơn này là được sao?” Mộc Khinh Khinh bước tới bên người lang trung, cầm lấy phương thuốc từ tay ông ấy.
“Ừm, ngày sắc hai lần, tổng cộng mười ngày. Uống xong ta sẽ quay lại kiểm tra. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dùng đến chân, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường.”
“Được rồi.” Mộc Khinh Khinh khẽ đáp lại lời dặn dò của Lưu lang trung, cẩn thận nhét ba mươi đồng tiền khám bệnh vào hòm thuốc của Lưu lang trung rồi tiễn ông ấy ra tận cửa.
Cầm đơn thuốc trong tay, Mộc Khinh Khinh lại ngước nhìn trời, thấy thời gian còn sớm, quyết định đi lên trấn một chuyến để bốc thuốc.
Mộc Khinh Khinh quay lại vào trong nhà nhờ Lý gia gia trông nom Lăng Mặc và hài tử một chút, nàng phải đích thân lên trấn một chuyến để bốc thuốc.
“Khinh Khinh, ngươi cứ yên tâm mà đi, lão đầu ta rảnh rỗi, cứ để ta trông bọn họ.” Lý gia gia hiền hậu nói.
Mộc Khinh Khinh vào phòng trong, thay tã lót cho hài tử, lại cho hai hài tử còn đang chìm trong giấc mộng bú một ít sữa, mới yên tâm rời đi.
“Khinh Khinh, nàng qua đây một chút, chỗ này còn có năm lượng bạc, nàng cầm lấy, đây là tiền ta dự tính nếu thích hợp thì mời một nhũ mẫu, nếu như đã lên trấn cũng nên may hai bộ y phục và giày cho chính nàng.”
Mộc Khinh Khinh nhận lấy năm lượng bạc mà Lăng Mặc đưa, không nghĩ tới nam nhân này còn có tiền riêng, cũng không tính là ngốc nghếch, gửi hết tiền cho nương hắn.
“Ta thấy Vương Tú Trân trong thôn cũng rất được, ta tiện đường ghé qua nhà nói chuyện, xem nàng ấy có muốn đến làm nhũ mẫu cho hài tử không.” Nàng nói với Lăng Mặc nói.
Tướng công của Vương Tú Trân chết bệnh vào năm ngoái, hiện giờ trong nhà chỉ còn mẹ chồng tàn phế và nhi tử sáu tháng tuổi. Cuộc sống khốn khó, thường xuyên bữa đói bữa no. Cho nên Mộc Khinh Khinh dự tính qua đó xem thế nào, cũng không biết sữa của Vương Tú Trân có đủ cho cả ba hài tử hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nàng quyết định là được.” Lăng Mặc gật đầu, không nghĩ tới đáy lòng của Mộc Khinh Khinh vẫn giữ trong lòng một phần thiện tâm như vậy.
Trong thôn có một cái giếng, trong thôn chỉ có nhà trưởng thôn và Vương thẩm tử có giếng của riêng mình, giếng này thường xuyên tụ tập rất nhiều người, mà nhà Vương Tú Trân nằm ngay sát bên giếng.
Mộc Khinh Khinh vừa bước đến, quả nhiên thấy không ít người đang xếp hàng lấy nước, đến cả Lý Minh Hoa cũng đang xếp hàng. Vừa thấy nàng, Lý Minh Hoa liền trừng mắt nhìn
Ánh mắt lạnh lùng của Mộc Khinh Khinh nhìn về phía Lý Minh Hoa, Lý Minh Hoa lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác. Hôm qua bị Mộc Khinh Khinh đánh xong, khóe miệng nàng ta vẫn còn lờ mờ thấy đau, thù này ngày sau nhất định phải báo, trong lòng Lý Minh Hoa ác độc nghĩ!
“Hừ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.” Mộc Khinh Khinh khẽ hừ lạnh, không buồn để ý nữa, đẩy cổng bước vào trong viện nhà Vương Tú Trân.
“Tú Trân tẩu có nhà không?” Nàng cất giọng hỏi.
“Có đây!” Tú Trân kéo tấm rèm cửa ra nhìn thấy Mộc Khinh Khinh liền ngẩn người, trong ánh mắt có chút ngập ngừng. “Khinh Khinh, ngươi đến đây có việc gì sao?”
Mộc Khinh Khinh không lạ gì với phản ứng này của Vương Tú Trân, dù sao khi còn nhỏ nguyên chủ còn giành ăn của Tú Trân, đúng thật là tạo nghiệp.
“Tú Trân tẩu tử, có chút việc muốn bàn, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Mộc Khinh Khinh mỉm cười nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất ngờ, Vương Tú Trân trong ký ức của nguyên chủ từng là một mỹ nhân thanh tú không ai bì kịp, vậy mà giờ đây khuôn mặt đã phủ đầy dấu vết thời gian, làn da vàng vọt, khóe mắt lấm tấm nếp nhăn.
Xem ra cái chết của trượng phu đã khiến nàng ấy chịu đả kích nặng nề. Từ đó đến nay, Vương Tú Trân gần như không bước ra khỏi nhà. Nguyên chủ đã hai năm không gặp nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro