Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 20
2024-11-22 19:29:01
Mộc Khinh Khinh theo chân Vương Tú Trân bước vào trong nhà, bên trong có hơi tối tăm, đồ đạc tuy đơn sơ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trên giường lớn, mẹ chồng của Vương Tú Trân nằm đó, từ khi nhi tử qua đời, bà ấy trúng gió không thể dậy khỏi giường nữa, thường ngày đều do Vương Tú Trân một mình chăm sóc giúp bà ấy đi vệ sinh, nhìn sắc mặt của bà ấy còn hồng hào hơn cả Vương Tú Trân, đủ thấy Vương Tú Trân chăm sóc mẹ chồng rất tốt.
Bên cạnh là nhi tử sáu tháng tuổi của Vương Tú Trân, đang giơ bàn tay nhỏ bé nha nha nha thè cái lưỡi nhỏ, không khóc không quấy, Mộc Mộc Khinh Khinh cảm thấy Vương Tú Trân quả là ứng cử viên tốt nhất.
"Tú Trân tẩu tử, ta nói thẳng, ngươi biết nam nhân ta mang hai tiểu hài tử về, ta cũng không sinh không thể có sữa, cho nên mới muốn hỏi ngươi, có bằng lòng đến nhà ta làm nhũ mẫu không? Ta sẽ trả ngươi hai mươi văn mỗi ngày, ngươi thấy sao?" Mộc Khinh Khinh nói thẳng, không che giấu gì.
Vương Tú Trân ngẩn người, mỗi ngày hai mươi văn, cho dù nam nhân làm công cật lực cũng chỉ kiếm được bảy tám văn, đây quả thật là một số tiền không nhỏ, nàng ấy rất cần tiền, nhưng lại khó xử nói: "Khinh Khinh, nhà các ngươi có hai hài tử, ta sợ không đủ sữa… Có lỗi với số tiền công mà ngươi trả cho ta."
Vương Tú Trân có lo lắng của nàng ấy, bây giờ cơ thể nàng ấy không tốt, sữa miễn cưỡng lắm mới vừa đủ cho một hài tử của nàng ấy, chỉ sợ sức lực không đủ không thể làm tốt công việc.
Mộc Khinh Khinh vừa nhìn thấy Vương Tú Trân đã đoán được nàng ấy không đủ sữa, liền an tâm nói: "Ngươi yên tâm, ăn uống của ngươi ta lo, canh móng giò, canh bổ sữa ta đều chuẩn bị đầy đủ, bảo đảm ngươi sẽ có đủ sữa."
Lúc này mẹ chồng của Vương Tú Trân đột nhiên phát ra tiếng khóc hu hu hu nức nở, hai mắt bà ấy tuôn ra những giọt nước mắt.
Vương Tú Trân nhìn thoáng qua mẹ chồng, gật đầu với bà ấy, mới quay lại nói với Mộc Khinh Khinh: "Như vậy không thể được, ta nhận tiền công rồi lại ăn đồ của nhà ngươi, hơn nữa nhà ngươi bây giờ cũng không khá giả, tiền công của ta chắc chắn sẽ khiến ngươi áp lực, mỗi ngày đưa ít một chút là được."
Mộc Khinh Khinh không ngờ Vương Tú Trân lại tốt bụng với một người không quá quen thuộc như mình đến vạy, an ủi nói: "Đã nói là hai mươi văn thì là hai mươi văn, chỉ cần ngươi đi, đã coi như là giúp ta một việc rất lớn rồi, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ."
Vương Tú Trân thấy Mộc Khinh Khinh nói ra những lời không cho phản đối như vậy, đành phải gật đầu.
"Quá tốt rồi, cảm ơn ngươi, Tú Trân tẩu tử, ngươi quả thực đã giải quyết được một nỗi tâm bệnh lớn của ta."
Mộc Khinh Khinh vui mừng nắm lấy tay Vương Tú Trân cảm ơn, lại tiếp tục nói: "Mỗi sáng ngươi dậy mang cả hài tử theo, trưa đến ở nhà ta ăn cơm, nhớ mang phần cho mẹ chồng ngươi nữa, hài tử ngủ rồi ngươi về chăm sóc cho bà ấy ăn cơm, buổi tối về nhà ngủ."
Vương Tú Trân nghe xong lời sắp xếp của Mộc Khinh Khinh mắt không kìm nổi mà đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn không thể ngừng rơi, cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào khóc lên, nàng ấy không ngờ Mộc Khinh Khinh lại chu đáo như vậy.
Một năm qua từ khi tướng công qua đời, nàng ấy đã trải qua những tháng ngày tối tăm nhất trong cuộc đời, những năm tháng bệnh tật đã khiến gia đình phải bán đi tất cả, tiền hết mà vẫn không giữ được mạng sống của tướng công, mẹ chồng lại ốm đau, còn có hài tử nhỏ phải nuôi, chưa hết cữ đã phải giặt giũ làm việc, chỉ trời mới biết nàng ấy khó khăn thế nào.
Mộc Khinh Khinh hiểu được nỗi khổ mà Vương Tú Trân đã dồn nén trong những năm qua, không cắt ngang nàng ấy, mãi cho đến khi nàng ấy bình tĩnh lại mới vội vã lên đường đi đến trấn.
"Mộc Khinh Khinh, đi lên trấn phải không?" Quả phụ Hoa thẩm tử ngồi trên xe bò lớn tiếng gọi với theo Mộc Khinh Khinh đang đeo gùi đi ở phía trước.
Trên giường lớn, mẹ chồng của Vương Tú Trân nằm đó, từ khi nhi tử qua đời, bà ấy trúng gió không thể dậy khỏi giường nữa, thường ngày đều do Vương Tú Trân một mình chăm sóc giúp bà ấy đi vệ sinh, nhìn sắc mặt của bà ấy còn hồng hào hơn cả Vương Tú Trân, đủ thấy Vương Tú Trân chăm sóc mẹ chồng rất tốt.
Bên cạnh là nhi tử sáu tháng tuổi của Vương Tú Trân, đang giơ bàn tay nhỏ bé nha nha nha thè cái lưỡi nhỏ, không khóc không quấy, Mộc Mộc Khinh Khinh cảm thấy Vương Tú Trân quả là ứng cử viên tốt nhất.
"Tú Trân tẩu tử, ta nói thẳng, ngươi biết nam nhân ta mang hai tiểu hài tử về, ta cũng không sinh không thể có sữa, cho nên mới muốn hỏi ngươi, có bằng lòng đến nhà ta làm nhũ mẫu không? Ta sẽ trả ngươi hai mươi văn mỗi ngày, ngươi thấy sao?" Mộc Khinh Khinh nói thẳng, không che giấu gì.
Vương Tú Trân ngẩn người, mỗi ngày hai mươi văn, cho dù nam nhân làm công cật lực cũng chỉ kiếm được bảy tám văn, đây quả thật là một số tiền không nhỏ, nàng ấy rất cần tiền, nhưng lại khó xử nói: "Khinh Khinh, nhà các ngươi có hai hài tử, ta sợ không đủ sữa… Có lỗi với số tiền công mà ngươi trả cho ta."
Vương Tú Trân có lo lắng của nàng ấy, bây giờ cơ thể nàng ấy không tốt, sữa miễn cưỡng lắm mới vừa đủ cho một hài tử của nàng ấy, chỉ sợ sức lực không đủ không thể làm tốt công việc.
Mộc Khinh Khinh vừa nhìn thấy Vương Tú Trân đã đoán được nàng ấy không đủ sữa, liền an tâm nói: "Ngươi yên tâm, ăn uống của ngươi ta lo, canh móng giò, canh bổ sữa ta đều chuẩn bị đầy đủ, bảo đảm ngươi sẽ có đủ sữa."
Lúc này mẹ chồng của Vương Tú Trân đột nhiên phát ra tiếng khóc hu hu hu nức nở, hai mắt bà ấy tuôn ra những giọt nước mắt.
Vương Tú Trân nhìn thoáng qua mẹ chồng, gật đầu với bà ấy, mới quay lại nói với Mộc Khinh Khinh: "Như vậy không thể được, ta nhận tiền công rồi lại ăn đồ của nhà ngươi, hơn nữa nhà ngươi bây giờ cũng không khá giả, tiền công của ta chắc chắn sẽ khiến ngươi áp lực, mỗi ngày đưa ít một chút là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Khinh Khinh không ngờ Vương Tú Trân lại tốt bụng với một người không quá quen thuộc như mình đến vạy, an ủi nói: "Đã nói là hai mươi văn thì là hai mươi văn, chỉ cần ngươi đi, đã coi như là giúp ta một việc rất lớn rồi, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ."
Vương Tú Trân thấy Mộc Khinh Khinh nói ra những lời không cho phản đối như vậy, đành phải gật đầu.
"Quá tốt rồi, cảm ơn ngươi, Tú Trân tẩu tử, ngươi quả thực đã giải quyết được một nỗi tâm bệnh lớn của ta."
Mộc Khinh Khinh vui mừng nắm lấy tay Vương Tú Trân cảm ơn, lại tiếp tục nói: "Mỗi sáng ngươi dậy mang cả hài tử theo, trưa đến ở nhà ta ăn cơm, nhớ mang phần cho mẹ chồng ngươi nữa, hài tử ngủ rồi ngươi về chăm sóc cho bà ấy ăn cơm, buổi tối về nhà ngủ."
Vương Tú Trân nghe xong lời sắp xếp của Mộc Khinh Khinh mắt không kìm nổi mà đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn không thể ngừng rơi, cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào khóc lên, nàng ấy không ngờ Mộc Khinh Khinh lại chu đáo như vậy.
Một năm qua từ khi tướng công qua đời, nàng ấy đã trải qua những tháng ngày tối tăm nhất trong cuộc đời, những năm tháng bệnh tật đã khiến gia đình phải bán đi tất cả, tiền hết mà vẫn không giữ được mạng sống của tướng công, mẹ chồng lại ốm đau, còn có hài tử nhỏ phải nuôi, chưa hết cữ đã phải giặt giũ làm việc, chỉ trời mới biết nàng ấy khó khăn thế nào.
Mộc Khinh Khinh hiểu được nỗi khổ mà Vương Tú Trân đã dồn nén trong những năm qua, không cắt ngang nàng ấy, mãi cho đến khi nàng ấy bình tĩnh lại mới vội vã lên đường đi đến trấn.
"Mộc Khinh Khinh, đi lên trấn phải không?" Quả phụ Hoa thẩm tử ngồi trên xe bò lớn tiếng gọi với theo Mộc Khinh Khinh đang đeo gùi đi ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro