Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 22
2024-11-22 19:29:01
Mộc Khinh Khinh nghĩ có lẽ nàng có thể, dù sao nàng cũng có một không gian siêu thị lợi hại, gặp nguy hiểm vẫn có thể trốn vào đó.
“Một tổng cộng 2100 văn.” Tiểu dược đồng vừa gảy bàn tính vừa báo giá tiền cho Mộc Khinh Khinh.
Mộc Khinh Khinh nghe xong giá, suýt nữa thì xỉu, cũng đắt rồi.
Nàng không nỡ lấy hai lượng bạc từ trong tay áo ra, lại đếm thêm một trăm văn đưa cho tiểu dược đồng, nhận lấy thuốc đã được gói kỹ bỏ vào trong giỏ, trong lòng thầm nghĩ vẫn phải kiếm chút tiền, nếu không tiền này rất nhanh là tiêu cạn đáy.
Ra khỏi tiệm thuốc, Mộc Khinh Khinh lại tiếp tục đi dạo trong con ngõ Vĩnh An. Khi đi qua một tiệm vải, đột nhiên trong đầu nàng vang lên lời dặn dò của Lăng Mặc, bảo nàng mua hai bộ y phục cho chính mình. Nhưng thân hình này quả thật rất phí vải, nhưng có thể mua một ít vải để làm mấy cái áo yếm cho hai hài tử, thế là nàng bước vào tiệm vải Thẩm gia.
Nữ chưởng quỹ của tiệm vải đang gật gà gật gù, Mộc Khinh Khinh vừa vào cửa bị tiểu nhị thấy, chạy vội tới chào đón: “Vị thẩm tử này ngươi cần mua vải gì?”
Nữ chưởng quỹ, khoảng bốn mươi tuổi, là chủ tiệm của tiệm này, nhìn thấy dáng vóc của Mộc Khinh Khinh thì ánh mắt sáng rực lên. Nha đầu béo này chắc chắn phải cắt thêm hai thước vải so với người khác, quả là một món lời lớn.
“Tiểu nương thử, xem thử tấm vải đỏ này làm thành váy lụa, mặc lên người ngươi chẳng phải là đẹp chết rồi sao.” Nữ chưởng quỹ nhiệt tình đẩy hàng.
Thời thế hiện nay, không trách nàng ấy đẩy mạnh tiêu thụ như vậy, thật sự năm nay hạn hán buôn bán ít ỏi, đã mấy ngày nay tiệm không có khách, nàng ấy nhất định phải giữ lại khách hàng này.
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới thời đại này bán y phục cũng có thể nói những lời dối lòng như vậy. Nàng rất có tự biết, nếu mặc chiếc vải đỏ này, chắc chắn sẽ càng đen hơn, trở thành một nữ nhân mập đen xấu xí.
Mộc Khinh Khinh đi đến trước mặt nữ chưởng quỹ, chỉ vào tấm vải đỏ nói: “Ta muốn làm mấy cái yếm đỏ cho đám hài tử ở nhà, ngươi xem cần bao nhiêu thước vải?”
“Cắt ba thước là đủ làm mấy cái rồi.” Nữ chưởng quỹ nghe thấy hoá ra Mộc Khinh Khinh muốn làm yếm, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, sắc mặt cũng không có vẻ khó chịu gì, cười đáp.
“Bao nhiêu bạc?”
“Vải này giá năm mươi văn một thước, ngươi cần khoảng ba bốn thước là đủ.” Nữ chưởng quỹ kiên nhẫn giải thích, đồng thời cũng quan sát vẻ mặt của Mộc Khinh Khinh, nếu khách có trả giá thì nàng ấy cũng có thể thỏa thuận.
“Giá không rẻ, có yến nào may sẵn không?” Mộc Khinh Khinh thở dài, vải cũng quá mắc.
“Có có có, vải lụa này mềm mại ôm sát người, cho nên giá hơi cao một chút, vải lanh sẽ rẻ hơn, chỉ ba mươi văn một thước, còn đồ may sẵn thì phần lớn là vải thô, mỗi cái giá năm mươi văn.”
“Vải đỏ cần bốn thước, trường bào kia ta mua một bộ, chưởng quỹ có thể giảm giá một chút không?”
Mộc Khinh Khinh chỉ vào trường bào màu xanh lam làm bằng vải thô, nàng nghĩ mua bộ này cho Lăng Mặc, dù gì hắn cũng không có y phục để thay.
“Tiểu nương tử, chúng ta chỉ làm ăn nhỏ... ngươi xem...”
“Nếu không giảm giá được, ta lại đi sang tiệm khác xem.”
“230 văn, tiểu nương tử này tính tình cũng quá vội vàng quá.” Nữ chưởng quỹ thấy Mộc Khinh Khinh quay lưng bước ra cửa, vội vàng gọi lại.
“200 văn!” Mộc Khinh Khinh nói chắc như đinh đóng cột, một chân đã bước qua ngưỡng cửa.
“Được được được! Thành giao, Tiểu Lâm tử mau cắt vải cho tiểu nương tử!” Nữ chưởng quỹ vội vã đồng ý, vừa nói vừa vẫy tiểu nhị đến cắt vải, sợ khách nhân bỏ đi.
“Một tổng cộng 2100 văn.” Tiểu dược đồng vừa gảy bàn tính vừa báo giá tiền cho Mộc Khinh Khinh.
Mộc Khinh Khinh nghe xong giá, suýt nữa thì xỉu, cũng đắt rồi.
Nàng không nỡ lấy hai lượng bạc từ trong tay áo ra, lại đếm thêm một trăm văn đưa cho tiểu dược đồng, nhận lấy thuốc đã được gói kỹ bỏ vào trong giỏ, trong lòng thầm nghĩ vẫn phải kiếm chút tiền, nếu không tiền này rất nhanh là tiêu cạn đáy.
Ra khỏi tiệm thuốc, Mộc Khinh Khinh lại tiếp tục đi dạo trong con ngõ Vĩnh An. Khi đi qua một tiệm vải, đột nhiên trong đầu nàng vang lên lời dặn dò của Lăng Mặc, bảo nàng mua hai bộ y phục cho chính mình. Nhưng thân hình này quả thật rất phí vải, nhưng có thể mua một ít vải để làm mấy cái áo yếm cho hai hài tử, thế là nàng bước vào tiệm vải Thẩm gia.
Nữ chưởng quỹ của tiệm vải đang gật gà gật gù, Mộc Khinh Khinh vừa vào cửa bị tiểu nhị thấy, chạy vội tới chào đón: “Vị thẩm tử này ngươi cần mua vải gì?”
Nữ chưởng quỹ, khoảng bốn mươi tuổi, là chủ tiệm của tiệm này, nhìn thấy dáng vóc của Mộc Khinh Khinh thì ánh mắt sáng rực lên. Nha đầu béo này chắc chắn phải cắt thêm hai thước vải so với người khác, quả là một món lời lớn.
“Tiểu nương thử, xem thử tấm vải đỏ này làm thành váy lụa, mặc lên người ngươi chẳng phải là đẹp chết rồi sao.” Nữ chưởng quỹ nhiệt tình đẩy hàng.
Thời thế hiện nay, không trách nàng ấy đẩy mạnh tiêu thụ như vậy, thật sự năm nay hạn hán buôn bán ít ỏi, đã mấy ngày nay tiệm không có khách, nàng ấy nhất định phải giữ lại khách hàng này.
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới thời đại này bán y phục cũng có thể nói những lời dối lòng như vậy. Nàng rất có tự biết, nếu mặc chiếc vải đỏ này, chắc chắn sẽ càng đen hơn, trở thành một nữ nhân mập đen xấu xí.
Mộc Khinh Khinh đi đến trước mặt nữ chưởng quỹ, chỉ vào tấm vải đỏ nói: “Ta muốn làm mấy cái yếm đỏ cho đám hài tử ở nhà, ngươi xem cần bao nhiêu thước vải?”
“Cắt ba thước là đủ làm mấy cái rồi.” Nữ chưởng quỹ nghe thấy hoá ra Mộc Khinh Khinh muốn làm yếm, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, sắc mặt cũng không có vẻ khó chịu gì, cười đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bao nhiêu bạc?”
“Vải này giá năm mươi văn một thước, ngươi cần khoảng ba bốn thước là đủ.” Nữ chưởng quỹ kiên nhẫn giải thích, đồng thời cũng quan sát vẻ mặt của Mộc Khinh Khinh, nếu khách có trả giá thì nàng ấy cũng có thể thỏa thuận.
“Giá không rẻ, có yến nào may sẵn không?” Mộc Khinh Khinh thở dài, vải cũng quá mắc.
“Có có có, vải lụa này mềm mại ôm sát người, cho nên giá hơi cao một chút, vải lanh sẽ rẻ hơn, chỉ ba mươi văn một thước, còn đồ may sẵn thì phần lớn là vải thô, mỗi cái giá năm mươi văn.”
“Vải đỏ cần bốn thước, trường bào kia ta mua một bộ, chưởng quỹ có thể giảm giá một chút không?”
Mộc Khinh Khinh chỉ vào trường bào màu xanh lam làm bằng vải thô, nàng nghĩ mua bộ này cho Lăng Mặc, dù gì hắn cũng không có y phục để thay.
“Tiểu nương tử, chúng ta chỉ làm ăn nhỏ... ngươi xem...”
“Nếu không giảm giá được, ta lại đi sang tiệm khác xem.”
“230 văn, tiểu nương tử này tính tình cũng quá vội vàng quá.” Nữ chưởng quỹ thấy Mộc Khinh Khinh quay lưng bước ra cửa, vội vàng gọi lại.
“200 văn!” Mộc Khinh Khinh nói chắc như đinh đóng cột, một chân đã bước qua ngưỡng cửa.
“Được được được! Thành giao, Tiểu Lâm tử mau cắt vải cho tiểu nương tử!” Nữ chưởng quỹ vội vã đồng ý, vừa nói vừa vẫy tiểu nhị đến cắt vải, sợ khách nhân bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro