Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 23
2024-11-22 19:29:01
Rời khỏi tiệm vải Thẩm gia, Mộc Khinh Khinh đi đến cuối ngõ, tiêu mười văn ở chỗ tiệm bán giày, mua một đôi giày thêu bằng vải đay, đặt vào trong cái gùi sau lưng.
“Người câm! Người câm! Không có ích gì, chỉ biết khóc! Không biết gọi! Vô dụng vô dụng thật là vô dụng!”
Âm thanh của lũ trẻ vang lên trong ngõ, Mộc Khinh Khinh quay đầu lại nhìn thấy một nhóm hài tử cao thấp khác nhau đang vây quanh một hài tử gầy yếu khoảng năm sáu tuổi, đang bị chúng chế giễu một cách điên cuồng.
Thậm chí một hài tử vóc người hơi cao tuổi hơn lớn một chút, cũng đẩy hài tử gầy ngã xuống đất.
Hài tử gầy dùng áo rách lau nước mắt, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mộc Khinh Khinh tò mò tiến lại gần, mới phát hiện hài tử gầy yếu này, mặc dù y phục cũ kỹ dính đầy bụi bẩn, nhưng có thể nhìn ra là người nhà chăm sóc hài tử rất cẩn thận, tóc còn được búi thành một búi cao.
“Này! Lũ nhóc các ngươi, thế mà dám hợp sức bắt nạt người khác!”
Mộc Khinh Khinh gầm lên một tiếng, đám hài tử quay lại nhìn thấy một nữ nhân mập đột nhiên xuất hiện, giật hết cả mình.
Nam hài đứng đầu thẹn quá hoá giận mắng: “Ngươi quản cái gì! Đồ mập chết tiệt, bà nương thối!”
“Ha! Ta thấy ngươi đây là da ngứa, không chỉ bắt nạt người khác mà còn dám mắng người, xem ta sẽ xử lý người thế nào!”
Mộc Khinh Khinh nhanh chóng lao tới, đưa tay túm lấy tai của đại nam hài, vặn một cái 90°!
“A! Ngươi dám vặn tai ta!” Đại nam hài đau đớn kêu lên, vung tay loạn xạ, lại bị Mộc Khinh Khinh lập tức bắt lấy tay nó tiếp tục vặn tai thật mạnh.
“A! Taa sai rồi, sai rồi! Ta không nên mắng ngươi!” Đại nam hài đau đến mức không nhịn được mà cầu xin.
“Xin lỗi nó đi!” Mộc Khinh Khinh kéo tai thằng bé, lôi đến trước mặt hài tử gầy, ra hiệu thằng bé xin lỗi.
Mộc Khinh Khinh đã từng chứng kiến rất nhiều vụ bắt nạt trong xã hội hiện đại, không ngờ hôm nay ở cổ đại lại gặp phải cảnh tượng này. Nếu không can thiệp kịp thời, sau này không biết sẽ gây ra hậu quả gì.
“Xin lỗi, Tiểu Chí, sau này ta không bắt nạt ngươi nữa!”
Đại nam hài ôm cái tai đang sưng đau, vừa khóc vừa cúi đầu xin lỗi nam hài tên Tiểu Chí.
“Còn có các ngươi!” Mộc Khinh Khinh chỉ tay vào đám tiểu hài tử đứng xem, tất cả đều sợ hãi thân hình to lớn của nàng, liên tục nói xin lỗi.
Bọn nó nhìn thấy Mộc Khinh Khinh cúi xuống đỡ Tiểu Chí, mới nhanh chóng bỏ chạy thục mạng.
“Ngươi tên Tiểu Chí?” Mộc Khinh Khinh hỏi, tiếp đó lại nhận ra cậu bé là người câm, hẳn là không nghe thấy được.
Ai ngờ Tiểu Chí trước mặt gật đầu, Mộc Khinh Khinh ngạc nhiên nhìn cậu bé, không ngờ tới, có thể nghe, nhưng không thể nói.
“Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở về.” Mộc Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn mặt trời, quyết định đưa tiểu tử này về nhà rồi mới quay lại.
Tiểu Chí phủi sạch bụi trên bàn tay, mới cẩn thận nắm lấy ngón tay của Mộc Khinh Khinh.
Mộc Khinh Khinh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu bé làm cho cảm động, để mặc cậu bé nắm tay mình đi về phía trước.
Một lớn một nhỏ bước ra khỏi con ngõ Vĩnh An nhộn nhịp nhất, lại đi qua một con ngõ nữa, Tiểu Chí dừng lại trước cổng huyện nha, nhìn vào bên trong.
“Đây là nha môn, bây giờ chúng ta phải tìm nhà của ngươi.” Mộc Khinh Khinh khom người xuống, phát âm rõ ràng từng từ một, hy vọng Tiểu Chí có thể nghe rõ.
“Tiểu công tử, sao ngươi lại chạy lung tung như vậy?” Lúc này, một lão nô khoảng năm mươi tuổi bước từ trong cổng nha môn ra, nhìn thấy Tiểu Chí liền đi đến, kéo tay cậu bé vào trong nha môn.
Mộc Khinh Khinh ngẩn người, tiểu công tử là ý gì? Chẳng lẽ là nhi tử của huyện lệnh, nhưng hành động và lời nói của lão nô không giống thái độ đang đối đãi với chủ nhân.
“Người câm! Người câm! Không có ích gì, chỉ biết khóc! Không biết gọi! Vô dụng vô dụng thật là vô dụng!”
Âm thanh của lũ trẻ vang lên trong ngõ, Mộc Khinh Khinh quay đầu lại nhìn thấy một nhóm hài tử cao thấp khác nhau đang vây quanh một hài tử gầy yếu khoảng năm sáu tuổi, đang bị chúng chế giễu một cách điên cuồng.
Thậm chí một hài tử vóc người hơi cao tuổi hơn lớn một chút, cũng đẩy hài tử gầy ngã xuống đất.
Hài tử gầy dùng áo rách lau nước mắt, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mộc Khinh Khinh tò mò tiến lại gần, mới phát hiện hài tử gầy yếu này, mặc dù y phục cũ kỹ dính đầy bụi bẩn, nhưng có thể nhìn ra là người nhà chăm sóc hài tử rất cẩn thận, tóc còn được búi thành một búi cao.
“Này! Lũ nhóc các ngươi, thế mà dám hợp sức bắt nạt người khác!”
Mộc Khinh Khinh gầm lên một tiếng, đám hài tử quay lại nhìn thấy một nữ nhân mập đột nhiên xuất hiện, giật hết cả mình.
Nam hài đứng đầu thẹn quá hoá giận mắng: “Ngươi quản cái gì! Đồ mập chết tiệt, bà nương thối!”
“Ha! Ta thấy ngươi đây là da ngứa, không chỉ bắt nạt người khác mà còn dám mắng người, xem ta sẽ xử lý người thế nào!”
Mộc Khinh Khinh nhanh chóng lao tới, đưa tay túm lấy tai của đại nam hài, vặn một cái 90°!
“A! Ngươi dám vặn tai ta!” Đại nam hài đau đớn kêu lên, vung tay loạn xạ, lại bị Mộc Khinh Khinh lập tức bắt lấy tay nó tiếp tục vặn tai thật mạnh.
“A! Taa sai rồi, sai rồi! Ta không nên mắng ngươi!” Đại nam hài đau đến mức không nhịn được mà cầu xin.
“Xin lỗi nó đi!” Mộc Khinh Khinh kéo tai thằng bé, lôi đến trước mặt hài tử gầy, ra hiệu thằng bé xin lỗi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Khinh Khinh đã từng chứng kiến rất nhiều vụ bắt nạt trong xã hội hiện đại, không ngờ hôm nay ở cổ đại lại gặp phải cảnh tượng này. Nếu không can thiệp kịp thời, sau này không biết sẽ gây ra hậu quả gì.
“Xin lỗi, Tiểu Chí, sau này ta không bắt nạt ngươi nữa!”
Đại nam hài ôm cái tai đang sưng đau, vừa khóc vừa cúi đầu xin lỗi nam hài tên Tiểu Chí.
“Còn có các ngươi!” Mộc Khinh Khinh chỉ tay vào đám tiểu hài tử đứng xem, tất cả đều sợ hãi thân hình to lớn của nàng, liên tục nói xin lỗi.
Bọn nó nhìn thấy Mộc Khinh Khinh cúi xuống đỡ Tiểu Chí, mới nhanh chóng bỏ chạy thục mạng.
“Ngươi tên Tiểu Chí?” Mộc Khinh Khinh hỏi, tiếp đó lại nhận ra cậu bé là người câm, hẳn là không nghe thấy được.
Ai ngờ Tiểu Chí trước mặt gật đầu, Mộc Khinh Khinh ngạc nhiên nhìn cậu bé, không ngờ tới, có thể nghe, nhưng không thể nói.
“Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi trở về.” Mộc Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn mặt trời, quyết định đưa tiểu tử này về nhà rồi mới quay lại.
Tiểu Chí phủi sạch bụi trên bàn tay, mới cẩn thận nắm lấy ngón tay của Mộc Khinh Khinh.
Mộc Khinh Khinh bị dáng vẻ đáng yêu của cậu bé làm cho cảm động, để mặc cậu bé nắm tay mình đi về phía trước.
Một lớn một nhỏ bước ra khỏi con ngõ Vĩnh An nhộn nhịp nhất, lại đi qua một con ngõ nữa, Tiểu Chí dừng lại trước cổng huyện nha, nhìn vào bên trong.
“Đây là nha môn, bây giờ chúng ta phải tìm nhà của ngươi.” Mộc Khinh Khinh khom người xuống, phát âm rõ ràng từng từ một, hy vọng Tiểu Chí có thể nghe rõ.
“Tiểu công tử, sao ngươi lại chạy lung tung như vậy?” Lúc này, một lão nô khoảng năm mươi tuổi bước từ trong cổng nha môn ra, nhìn thấy Tiểu Chí liền đi đến, kéo tay cậu bé vào trong nha môn.
Mộc Khinh Khinh ngẩn người, tiểu công tử là ý gì? Chẳng lẽ là nhi tử của huyện lệnh, nhưng hành động và lời nói của lão nô không giống thái độ đang đối đãi với chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro