Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 24
2024-11-22 19:29:01
Tiểu gia hỏa nắm chặt tay áo của Mộc Khinh Khinh, không chịu buông ra. Lão nô bộc hình như hơi tức giận, nói: "Vị nương tử này, làm phiền buông công tử ra, huyện lệnh đang rất gấp."
"Ngươi là một lão nô mà gan to tận trời, không thấy tiểu công tử không muốn nói chuyện với ngươi sao? Mau tránh ra, ta tự mình đưa công tử về."
Lão nô bị thái độ sắc sảo của Mộc Khinh Khinh làm cho giật mình.
Nói đến đây, Mộc Khinh Khinh mới thực sự nhận ra, người mình đang nắm tay chính là nhi tử của Huyện lệnh Cổ Đại Thành trấn Thanh Thạch, nhưng y phục của cậu bé sao lại cũ nát như thế này, nói là một đứa ăn xin cũng không quá.
Mộc Khinh Khinh sâu sắc hoài nghi Huyện lệnh này ngược đãi hài tử, hoặc có thể hắn có con cái khác.
Nàng mang theo nghi ngờ trong lòng, Mộc Khinh Khinh dắt tiểu gia hỏa bước vào trong huyện nha, đi qua đại sảnh thẳng tới hậu viện. Mộc Khinh Khinh bị cảnh tượng trong viện làm cho kinh ngạc.
Sân viện này rõ ràng đã nhiều năm không được tu sửa, tường gạch kia đã rơi rụng, lại nhìn vào từng hàng ngói xanh ngói cũng đã cũng rơi rụng không ít.
"Tiểu Chí, con chạy đi đâu vậy!" Cổ Đại Thành thấy nhìn thấy nhi tử đã trở về an toàn, vội vàng chạy lại kiểm tra xem có bị thương chỗ nào hay không.
Mộc Khinh Khinh nhìn nam tử mặc bộ quan phục cũ màu xanh đậm, biểu cảm mang theo vẻ ngạc nhiên.
Dù cho Huyện lệnh chỉ là một chức quan nhỏ thất phẩm, nhưng dù sao cũng là người cai quản một phương, Cổ Đại Thành này sao lại lâm vào tình cảnh khốn khó đến như vậy?
"Là vị tiểu nương tử này đưa con về sao?" Cổ Đại Thành nhìn Tiểu Chí gật đầu, sau đó đứng dậy chắp tay thi lễ với Mộc Khinh Khinh.
"Đa tạ tiểu nương tử lòng tốt đưa khuyển tử trở về!"
Mộc Khinh Khinh mỉm cười nhìn Cổ Đại Thành tuổi tác đã hơn ba mươi tuổi, trầm tĩnh chững chạc, dung mạo cũng khá thanh tú. Nghe người trong thôn nói, năm đó Cổ Đại Thành chính mà Bảng nhãn của Tam giáp.
Thế nhưng hắn lại từ bỏ tiền đồ rộng mở, quay về quê hương nghèo khó để thực hiện lý tưởng.
"Đây là chuyện nhỏ mà thôi, nếu như đã đưa về rồi, ta xin phép đi trước."
Mộc Khinh Khinh nói xong liền quay người định rời đi, nhưng tiểu gia hỏa vẫn kiên quyết nắm tay áo của nàng, Mộc Khinh Khinh ngại ngùng cúi xuống, nói với tiểu gia hỏa: "Ngươi về đến nhà rồi, ta cũng phải về nhà. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Dù cho Mộc Khinh Khinh có nói thế nào, tiểu gia hỏa vẫn không chịu buông ra, Cổ huyện lệnh tiến lên nói: "Không bằng ngồi lại uống chén trà."
Mộc Khinh Khinh đành phải theo Cổ huyện lệnh vào đại sảnh ở hậu đường. Không ngoài dự đoán, trong đại sảnh chỉ có một chiếc bàn bát tiên cũ kỹ và hai chiếc ghế hỏng, ngoài ra chẳng có gì khác.
Trên tường không có tranh chữ quý giá, cũng không có bình hoa cổ, Mộc Khinh Khinh thầm nghĩ trong lòng, Huyện lệnh sao còn nghèo hơn cả nàng.
Mộc Khinh Khinh vừa ngồi xuống, tên lão nô lúc nãy bưng một cái bát đi vào, đặt lên bàn bát tiên. Mộc Khinh Khinh nhìn vào, trong bát chỉ là nước trắng, nửa lá trà cũng không có.
"Ngươi đi xuống đi, đứng ở đây che khuất tầm nhìn của ta!" Mộc Khinh Khinh nói với lão nô đứng bên.
Mộc Khinh Khinh nhìn lão nô hai mặt mà trong lòng không thoải mái, sao có thể có hai lòng như vậy, thật không xứng đáng với hai chữ "trung thành", chắc chắn Tiểu Chí đã không ít lần bị tên nô tài ác độc này bắt nạt.
"Trung thúc, ngươi xuống trước đi." Cổ Đại Thành vẫy tay với lão nô.
Mộc Khinh Khinh thấy người được gọi là Trung thúc đi ra, mới chậm rãi hỏi: "Cổ huyện lệnh, ta có một việc muốn hỏi, liên quan đến chuyện lệnh lang không nói được."
Cổ Đại Thành không ngờ nữ tử mập mạp này lại trực tiếp hỏi về bệnh tình của Tiểu Chí.
Hắn thở dài một hơi, nói: "Đã đưa nó đi gặp rất nhiều lang trung, ngay cả phương thuốc dân gian cũng đã thử qua không ít, nhưng chẳng có hiệu quả gì. Nơi này lang trung ít ỏi, thần y lại càng không có, ngươi đến huyện nha này nhìn thấy, đã không còn gì quý giá nữa, chỉ có thể vẫn luôn kéo dài bệnh tình của nó."
"Cổ huyện lệnh nếu không còn cách nào khác, ta có thể thử xem."
"Ngươi là một lão nô mà gan to tận trời, không thấy tiểu công tử không muốn nói chuyện với ngươi sao? Mau tránh ra, ta tự mình đưa công tử về."
Lão nô bị thái độ sắc sảo của Mộc Khinh Khinh làm cho giật mình.
Nói đến đây, Mộc Khinh Khinh mới thực sự nhận ra, người mình đang nắm tay chính là nhi tử của Huyện lệnh Cổ Đại Thành trấn Thanh Thạch, nhưng y phục của cậu bé sao lại cũ nát như thế này, nói là một đứa ăn xin cũng không quá.
Mộc Khinh Khinh sâu sắc hoài nghi Huyện lệnh này ngược đãi hài tử, hoặc có thể hắn có con cái khác.
Nàng mang theo nghi ngờ trong lòng, Mộc Khinh Khinh dắt tiểu gia hỏa bước vào trong huyện nha, đi qua đại sảnh thẳng tới hậu viện. Mộc Khinh Khinh bị cảnh tượng trong viện làm cho kinh ngạc.
Sân viện này rõ ràng đã nhiều năm không được tu sửa, tường gạch kia đã rơi rụng, lại nhìn vào từng hàng ngói xanh ngói cũng đã cũng rơi rụng không ít.
"Tiểu Chí, con chạy đi đâu vậy!" Cổ Đại Thành thấy nhìn thấy nhi tử đã trở về an toàn, vội vàng chạy lại kiểm tra xem có bị thương chỗ nào hay không.
Mộc Khinh Khinh nhìn nam tử mặc bộ quan phục cũ màu xanh đậm, biểu cảm mang theo vẻ ngạc nhiên.
Dù cho Huyện lệnh chỉ là một chức quan nhỏ thất phẩm, nhưng dù sao cũng là người cai quản một phương, Cổ Đại Thành này sao lại lâm vào tình cảnh khốn khó đến như vậy?
"Là vị tiểu nương tử này đưa con về sao?" Cổ Đại Thành nhìn Tiểu Chí gật đầu, sau đó đứng dậy chắp tay thi lễ với Mộc Khinh Khinh.
"Đa tạ tiểu nương tử lòng tốt đưa khuyển tử trở về!"
Mộc Khinh Khinh mỉm cười nhìn Cổ Đại Thành tuổi tác đã hơn ba mươi tuổi, trầm tĩnh chững chạc, dung mạo cũng khá thanh tú. Nghe người trong thôn nói, năm đó Cổ Đại Thành chính mà Bảng nhãn của Tam giáp.
Thế nhưng hắn lại từ bỏ tiền đồ rộng mở, quay về quê hương nghèo khó để thực hiện lý tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là chuyện nhỏ mà thôi, nếu như đã đưa về rồi, ta xin phép đi trước."
Mộc Khinh Khinh nói xong liền quay người định rời đi, nhưng tiểu gia hỏa vẫn kiên quyết nắm tay áo của nàng, Mộc Khinh Khinh ngại ngùng cúi xuống, nói với tiểu gia hỏa: "Ngươi về đến nhà rồi, ta cũng phải về nhà. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Dù cho Mộc Khinh Khinh có nói thế nào, tiểu gia hỏa vẫn không chịu buông ra, Cổ huyện lệnh tiến lên nói: "Không bằng ngồi lại uống chén trà."
Mộc Khinh Khinh đành phải theo Cổ huyện lệnh vào đại sảnh ở hậu đường. Không ngoài dự đoán, trong đại sảnh chỉ có một chiếc bàn bát tiên cũ kỹ và hai chiếc ghế hỏng, ngoài ra chẳng có gì khác.
Trên tường không có tranh chữ quý giá, cũng không có bình hoa cổ, Mộc Khinh Khinh thầm nghĩ trong lòng, Huyện lệnh sao còn nghèo hơn cả nàng.
Mộc Khinh Khinh vừa ngồi xuống, tên lão nô lúc nãy bưng một cái bát đi vào, đặt lên bàn bát tiên. Mộc Khinh Khinh nhìn vào, trong bát chỉ là nước trắng, nửa lá trà cũng không có.
"Ngươi đi xuống đi, đứng ở đây che khuất tầm nhìn của ta!" Mộc Khinh Khinh nói với lão nô đứng bên.
Mộc Khinh Khinh nhìn lão nô hai mặt mà trong lòng không thoải mái, sao có thể có hai lòng như vậy, thật không xứng đáng với hai chữ "trung thành", chắc chắn Tiểu Chí đã không ít lần bị tên nô tài ác độc này bắt nạt.
"Trung thúc, ngươi xuống trước đi." Cổ Đại Thành vẫy tay với lão nô.
Mộc Khinh Khinh thấy người được gọi là Trung thúc đi ra, mới chậm rãi hỏi: "Cổ huyện lệnh, ta có một việc muốn hỏi, liên quan đến chuyện lệnh lang không nói được."
Cổ Đại Thành không ngờ nữ tử mập mạp này lại trực tiếp hỏi về bệnh tình của Tiểu Chí.
Hắn thở dài một hơi, nói: "Đã đưa nó đi gặp rất nhiều lang trung, ngay cả phương thuốc dân gian cũng đã thử qua không ít, nhưng chẳng có hiệu quả gì. Nơi này lang trung ít ỏi, thần y lại càng không có, ngươi đến huyện nha này nhìn thấy, đã không còn gì quý giá nữa, chỉ có thể vẫn luôn kéo dài bệnh tình của nó."
"Cổ huyện lệnh nếu không còn cách nào khác, ta có thể thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro