Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 26
2024-11-22 19:29:01
"Vị nương tử này, ngươi có lẽ nhớ nhầm rồi, trong viện nhà chúng ta cái gì cũng không có!"
A Trung nhắc nhở Mộc Khinh Khinh, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
"Đúng, ta nhớ nhầm rồi, là ngươi trộm, chính là lúc ngươi vừa vào cửa, ngươi nhất định đã giấu đi rồi!"
Mộc Khinh Khinh chỉ về phía A Trung, khoé miệng cười nhẹ.
"Ngươi, ngươi đang vu oan cho người khác! Đây là huyện nha, vu khống hãm hại phải ăn cơm tù!"
A Trung thẹn quá hoá giận nói, ông ta là lão nô bộc trong huyện nha này, từ khi Cổ huyện lệnh nhậm chức ông ta đã đi theo quản lý cả huyện nha, ông ta còn sợ nữ nhân béo này sao?
"Trộm hay không, chỉ cần lục soát là biết ngay thôi." Mộc Khinh Khinh cười tà mị, ánh mắt nhìn cằm chằm vào mắt A Trung.
A Trung bị ánh mắt của Mộc Khinh Khinh làm cho hoảng sợ, nàng thế mà còn muốn lục soát, chẳng lẽ là phát hiện ra gì đó? Nữ nhân béo này mới vào huyện nha không lâu, chẳng lẽ là do Cổ huyện lệnh sai nàng làm?
Trong đầu lão nô A Trung nảy ra vô số ý tưởng, nhưng vẫn không tìm ra lý do, dứt khoát làm liều.
"Huyện lệnh, ta trung thành tận tuỵ đi theo ngài nhiều năm như vậy, ngài phải làm chủ cho ta, nữ nhân này chắc chắn là muốn thừa nước đục thả câu, nàng chắc chắn một sơn tặc trong núi, muốn bắt cóc tiểu công tử để đòi tiền chuộc!"
A Trung càng nói rồi lại nói đầu óc bỗng nhiên lóe lên, nếu nàng là sơn tặc, vậy Huyện lệnh chắc chắn sẽ ra lệnh chém đầu thị chúng, Huyện lệnh bình sinh ghét nhất là sơn tặc vào nhà cướp cửa.
"Trung thúc, ngươi đúng thật là khéo nói vòng vo, hơn nữa nếu như ta muốn đánh cướp cũng sẽ không cướp nhi tử của Cổ huyện lệnh được, Cổ huyện lệnh nghèo đến mức không đủ ăn, nếu cướp thì phải cướp ngươi đấy, ngươi mới có nhiều tiền!"
Mộc Khinh Khinh nhìn thấy phản ứng của A Trung thì biết chính mình đã đoán được tám chín phần người, tiền trong huyện nha này, ước chừng bị ông ta tham ô không ít.
Cổ huyện lệnh không phải kẻ ngốc, lúc này cũng đã hiểu ý của Mộc Khinh Khinh, đang trong lúc mải suy nghĩ, tiếng bước chân ngoài cửa mỗi lúc một nhiều.
Một đội nha dịch khoảng sáu bảy người, chạy hổn hển vào hậu viện, nhìn thấy tiểu công tử vẫn đứng vững trong sân, bọn họ mới yên lòng.
"Nhị tẩu?" Lăng lão tam Lăng Thủy Thành, nhìn thấy Mộc Khinh Khinh đang kéo tiểu công tử, nghi ngờ hỏi.
"Ừm."
Mộc Khinh Khinh gật gật đầu, lúc này không phải là lúc nhận người thân, việc cấp bách là phải bắt cho được tên nô tài tham ô bạc này.
Nàng quay người dùng mắt ý bảo Cổ huyện lệnh.
"Bọn ngươi trở về đúng lúc, vừa nãy ngọc bội bị mất, các ngươi vào phòng của Trung thúc xem thử có trong đó hay không, các nơi khác đều tìm qua rồi."
Cổ huyện lệnh thu được ánh mắt của Mộc Khinh Khinh, lập tức ra lệnh cho bọn họ đi kiểm tra, nếu như thật sự oan uổng Trung thúc, hắn sẽ chân thành xin lỗi ông ta.
Mộc Khinh Khinh nghe thấy lời của Cổ huyện lệnh cũng cực kỳ cảm kích hắn, không nói ra chuyện ngọc bội là nàng làm mất, nếu không cũng không biết bị đồn đại thành dáng vẻ gì nữa.
Lăng Thủy Thành nhận lệnh xong, dẫn theo hai người vào phòng của Trung thúc, đẩy cửa ra mọi người nhìn thấy trên bàn có gà nướng, thịt đầu heo còn có một bình rượu, lập tức nuốt nước miếng.
Trung thúc này thế mà ăn uống thịnh soạn thế này, trong khi Cổ huyện lệnh ngày ngày chỉ ăn bánh mì, ông ta vậy mà lại ăn gà nướng.
Nhìn thấy ba người đi vào mà không động đậy, Cổ huyện lệnh liền xông vào, nhìn thấy thịt rượu trên bàn.
Trung thúc kia lập tức đặt mông ngã phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.
Lăng Thủy Thành bị Cổ huyện lệnh đẩy lùi một bước, nhìn thấy trong mắt hắn đầy thất vọng, đại khái đoán ra Trung thúc này hẳn là đã tham ô bạc.
Bắt đầu quan sát căn phòng, lật chăn gõ giường, cùng với các nha dịch khác nâng tấm ván giường lên, đồng tử của Lăng Thủy Thành lập tức co lại.
A Trung nhắc nhở Mộc Khinh Khinh, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
"Đúng, ta nhớ nhầm rồi, là ngươi trộm, chính là lúc ngươi vừa vào cửa, ngươi nhất định đã giấu đi rồi!"
Mộc Khinh Khinh chỉ về phía A Trung, khoé miệng cười nhẹ.
"Ngươi, ngươi đang vu oan cho người khác! Đây là huyện nha, vu khống hãm hại phải ăn cơm tù!"
A Trung thẹn quá hoá giận nói, ông ta là lão nô bộc trong huyện nha này, từ khi Cổ huyện lệnh nhậm chức ông ta đã đi theo quản lý cả huyện nha, ông ta còn sợ nữ nhân béo này sao?
"Trộm hay không, chỉ cần lục soát là biết ngay thôi." Mộc Khinh Khinh cười tà mị, ánh mắt nhìn cằm chằm vào mắt A Trung.
A Trung bị ánh mắt của Mộc Khinh Khinh làm cho hoảng sợ, nàng thế mà còn muốn lục soát, chẳng lẽ là phát hiện ra gì đó? Nữ nhân béo này mới vào huyện nha không lâu, chẳng lẽ là do Cổ huyện lệnh sai nàng làm?
Trong đầu lão nô A Trung nảy ra vô số ý tưởng, nhưng vẫn không tìm ra lý do, dứt khoát làm liều.
"Huyện lệnh, ta trung thành tận tuỵ đi theo ngài nhiều năm như vậy, ngài phải làm chủ cho ta, nữ nhân này chắc chắn là muốn thừa nước đục thả câu, nàng chắc chắn một sơn tặc trong núi, muốn bắt cóc tiểu công tử để đòi tiền chuộc!"
A Trung càng nói rồi lại nói đầu óc bỗng nhiên lóe lên, nếu nàng là sơn tặc, vậy Huyện lệnh chắc chắn sẽ ra lệnh chém đầu thị chúng, Huyện lệnh bình sinh ghét nhất là sơn tặc vào nhà cướp cửa.
"Trung thúc, ngươi đúng thật là khéo nói vòng vo, hơn nữa nếu như ta muốn đánh cướp cũng sẽ không cướp nhi tử của Cổ huyện lệnh được, Cổ huyện lệnh nghèo đến mức không đủ ăn, nếu cướp thì phải cướp ngươi đấy, ngươi mới có nhiều tiền!"
Mộc Khinh Khinh nhìn thấy phản ứng của A Trung thì biết chính mình đã đoán được tám chín phần người, tiền trong huyện nha này, ước chừng bị ông ta tham ô không ít.
Cổ huyện lệnh không phải kẻ ngốc, lúc này cũng đã hiểu ý của Mộc Khinh Khinh, đang trong lúc mải suy nghĩ, tiếng bước chân ngoài cửa mỗi lúc một nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đội nha dịch khoảng sáu bảy người, chạy hổn hển vào hậu viện, nhìn thấy tiểu công tử vẫn đứng vững trong sân, bọn họ mới yên lòng.
"Nhị tẩu?" Lăng lão tam Lăng Thủy Thành, nhìn thấy Mộc Khinh Khinh đang kéo tiểu công tử, nghi ngờ hỏi.
"Ừm."
Mộc Khinh Khinh gật gật đầu, lúc này không phải là lúc nhận người thân, việc cấp bách là phải bắt cho được tên nô tài tham ô bạc này.
Nàng quay người dùng mắt ý bảo Cổ huyện lệnh.
"Bọn ngươi trở về đúng lúc, vừa nãy ngọc bội bị mất, các ngươi vào phòng của Trung thúc xem thử có trong đó hay không, các nơi khác đều tìm qua rồi."
Cổ huyện lệnh thu được ánh mắt của Mộc Khinh Khinh, lập tức ra lệnh cho bọn họ đi kiểm tra, nếu như thật sự oan uổng Trung thúc, hắn sẽ chân thành xin lỗi ông ta.
Mộc Khinh Khinh nghe thấy lời của Cổ huyện lệnh cũng cực kỳ cảm kích hắn, không nói ra chuyện ngọc bội là nàng làm mất, nếu không cũng không biết bị đồn đại thành dáng vẻ gì nữa.
Lăng Thủy Thành nhận lệnh xong, dẫn theo hai người vào phòng của Trung thúc, đẩy cửa ra mọi người nhìn thấy trên bàn có gà nướng, thịt đầu heo còn có một bình rượu, lập tức nuốt nước miếng.
Trung thúc này thế mà ăn uống thịnh soạn thế này, trong khi Cổ huyện lệnh ngày ngày chỉ ăn bánh mì, ông ta vậy mà lại ăn gà nướng.
Nhìn thấy ba người đi vào mà không động đậy, Cổ huyện lệnh liền xông vào, nhìn thấy thịt rượu trên bàn.
Trung thúc kia lập tức đặt mông ngã phịch xuống đất, mặt mày tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy.
Lăng Thủy Thành bị Cổ huyện lệnh đẩy lùi một bước, nhìn thấy trong mắt hắn đầy thất vọng, đại khái đoán ra Trung thúc này hẳn là đã tham ô bạc.
Bắt đầu quan sát căn phòng, lật chăn gõ giường, cùng với các nha dịch khác nâng tấm ván giường lên, đồng tử của Lăng Thủy Thành lập tức co lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro