Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Chương 27

2024-11-22 19:29:01

Dưới ván giường không ngờ lại giấu một chiếc hộp gỗ, trong hộp đầy ắp đĩnh bạc, xếp gọn gàng ngay ngắn, bên cạnh còn có ba món trang sức bằng vàng, trong đó có một chiếc khóa vàng trường thọ.

Cổ huyện lệnh cũng bước vào nhìn, đầu óc bỗng chốc xung huyết, ba món trang sức này chính là Cổ Đại Thành đã sai Trung thúc bán đi, vì chiến sự phía trước ngày càng căng thẳng, hắn đã quyên góp hết những gì trong nhà có thể quyên góp, đến cả khóa trường thọ của nhi tử cũng bán đi, không ngờ Trung thúc lại giấu đi.

"A Trung! Ngươi thật khiến ta thất vọng!" Cổ Đại Thành lớn tiếng gầm lên, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận như vậy.

Mọi người xung quanh cũng bị dọa cho giật mình, Cổ huyện lệnh vốn là người đọc sách, dáng dấp thanh tú, tính cách lại ôn hòa, hôm nay xem ra quả thật là nổi trận lôi đình.

"Cổ huyện lệnh, lão nô sai rồi, đều là do nhất thời tâm trí bị quỷ mê hoặc, xin ngài tha cho ta!"

A Trung quỳ đến trước mặt Cổ Đại Thành, nước mắt nước mũi năn nỉ cầu xin.

Mộc Khinh Khinh không ngờ lại bắt được một tên đại gian, ban đầu nàng chỉ vì tò mò mà thôi, nhưng với số tiền này, nàng tin rằng cuộc sống của Tiểu Chí sẽ khấm khá hơn.

"Kéo xuống dưới, đợi Sư gia nghỉ ngơi xong sẽ xử lý theo pháp luật, ta không muốn nhìn thấy ông ta nữa."

Mộc Khinh Khinh rất hài lòng với cách làm của Cổ huyện lệnh, nàng thật sự sợ hắn mềm lòng mà tên tiện nhân này đi, thưởng phạt rõ ràng mới có thể làm một vị quan tốt.

Mọi người lôi A Trung đi rồi, Cổ Huyện lệnh ôm hộp bạc trong tay mà kích động, không biết phải nói gì cho phải, trăm lượng bạc này có thể mua bao nhiêu lương thực đây.

Hắn lầm bà lầm bầm nói: "Như vậy có thể mua được không ít lương thảo rồi."

Mộc Khinh Khinh nghe xong, lập tức trở nên cảnh giác, thì ra Cổ huyện lệnh đã quyên hết tiền đi rồi, chẳng trách lại nghèo đến vậy, Mộc Khinh Khinh thật không biết nên khen hắn hay mắng hắn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cổ huyện lệnh, có lời này không biết có nên nói không?" Mộc Khinh Khinh quyết định vẫn phải nói chuyện với hắn.

"Nên nói, nên nói!" Trong lòng Cổ huyện lệnh đang vui vẻ, giọng nói nói với Mộc Khinh Khinh cũng có chút kích động.

"Cổ huyện lệnh, tình cảm của ngài với quốc gia khiến Khinh Khinh rất kính phục, nhưng khi ngài lo lắng cho việc quốc gia đại sự, cũng đừng quên lo cho nhi tử của chính mình."

Cổ huyện lệnh nhíu mày, trong lòng hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là suy nghĩ của nữ nhân, nhưng hắn không nói ra, dù sao Mộc Khinh Khinh cũng vừa giúp chính mình.

Mộc Khinh Khinh tiếp tục nói: "Khinh Khinh mặc dù là nữ tử, nhưng cũng biết rõ tiền sinh tiền, Cổ huyện lệnh, ngài đã quyên hết tiền rồi, sau này còn gì mà quyên? Sao không mang theo bách tính của cả huyện cùng làm giàu, lão bách tính giàu có rồi, thuế má cũng sẽ nhiều lên, quốc khố tự nhiên sung túc!"

Lời nói của Mộc Khinh Khinh khiến Dương ma đứng bên cạnh không khỏi gật đầu lia lịa, bà ấy cũng đã từng khuyên Cổ huyện lệnh để dành chút tiền cho tiểu công tử, đến cả chiếc khóa trường thọ duy nhất cũng đem bán đi.

Cổ Huyện lệnh nhíu chặt mày, lời nói của Mộc Khinh Khinh tuy nhẹ nhàng, hắn làm sao không hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ thiên tai hạn hán liên miên, địa phương khác còn xuất hiện dịch châu chấu.

Lão bách tính mỗi ngày sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ngay cả chuyện cơm no áo ấm cũng khó khăn, ai còn tâm trạng buôn bán, tiểu thương cũng không có thu nhập, tạo thành một vòng luẩn quẩn.

Chỉ có quyên tiền đi, hắn mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, năm đó hắn đỗ Thám hoa, vinh quang bậc nào, một lòng muốn dẫn dắt các hương thân làm giàu, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào danh xưng Huyện lệnh nghèo nhất.

Nghĩ đến đây Cổ Huyện lệnh đau khổ ngồi xổm xuống đất, Tiểu Chí cảm nhận được tâm trạng của phụ thân, bước đến nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Cổ Đại Thành.

Cảm xúc của Cổ Huyện lệnh bùng nổ ngay trong khoảnh khắc này, gào khóc òa lên, Mộc Khinh Khinh cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, đây là một vị quan tốt thật sự yêu thương đất nước của mình, yêu thương lão bách tính của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0