Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 28
2024-11-22 19:29:01
Nàng liền cất lời: "Chẳng bằng mang số bạc này đi đầu tư, chúng ta kiếm được nhiều hơn. Một mặt giải quyết kế sinh nhai cho lão bách tính, mặt khác lại có thể đóng thuế cho triều đình, Cổ huyện lệnh thấy thế nào?"
Trong đầu Mộc Khinh Khinh bỗng lóe sáng, nàng vốn dĩ không hứng thú làm ăn buôn bán. Cuộc sống trốn chạy nơi mạt thế đã khiến nàng mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn sống những ngày an nhàn tựa như cá mặn mà thôi.
Nhưng giờ khắc này dường lại có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng nàng, như kiếp trước nàng cùng quốc gia đồng tâm kháng địch.
"Tốt thì tốt, nhưng làm ăn buôn bán gì đây? Thời buổi này khốn khó như thế." Cổ huyện lệnh thở dài khó xử.
"Trồng thảo dược. Ta hiểu y thuật, cũng hiểu về việc trồng các loại thảo dược. Hơn nữa núi lớn trong huyện chúng ta rất nhiều, rất thích hợp cho thảo dược sinh trưởng! Như vậy chúng ta còn có thể cung cấp thảo dược cho triều đình. Những người bị thương trở về như phu quân ta cũng không ít, đều bởi thiếu thốn thảo dược mà thành tàn tật."
Mộc Khinh Khinh một hơi nói hết, cảm giác khát khô cả cổ họng.
Cổ huyện lệnh nghe xong ánh mắt phát ra ánh sáng: "Lời của tiểu nương tử quả thật khiến tại hạ bừng tỉnh mộng mê, chuyện trồng thảo dược cứ quyết định như vậy! Đợi ta từ huyện Lỗ bên cạnh trở về, nhất định sẽ đích thân đến thỉnh giáo."
Cổ Đại Thành nói xong cúi người 90o hành lễ với Mộc Khinh Khinh.
Cổ huyện lệnh xếp người chuẩn bị xe ngựa của huyện nha đưa Mộc Khinh Khinh về nhà. Trước sự nồng hậu ấy, nàng không khước từ, lên xe cùng Tiểu Chí và Dương ma.
Khi xe ngựa chạy ngang qua một lò rèn, Mộc Khinh Khinh chợt nghĩ đến việc cần làm một số công cụ để ra biển mò cua bắt ốc.
"Lão Lưu! Vị nương tử này cần làm một ít công cụ," Phu xe Tôn lão đầu nói với thợ rèn Lão Lưu đang mải miết rèn sắt.
"Tôn lão đầu, khách quý khách quý! Ngồi xuống uống chén trà đã. Vị nương tử này muốn làm công cụ gì?"
Lão Lưu người đầy mồ hôi dừng công việc trên tay, nhiệt tình tiếp đãi Tôn lão đầu và Mộc Khinh Khinh.
"Ta không biết phải diễn tả thế nào, như này đi, ta vẽ cho ngươi xem được không?"
Mộc Khinh Khinh biết nơi đây không có nghề đánh bắt hải sản, chắc chắn chẳng ai biết đến loại công cụ này. Hôm qua vì quá mệt, hôm nay lại vội vàng, nàng quên chuẩn bị bản vẽ từ trước.
"Thế thì quá tốt! Chỉ cần có bản vẽ, Lão Lưu ta đảm bảo khiến ngươi hài lòng!"
Lão Lưu tự tin khoe khoang mình, rồi đi vào nhà lấy ra giấy Tuyên Thành cùng bút lông.
Nhìn tờ giấy, Mộc Khinh Khinh thấy đã vẽ đầy một mặt, đành lật mặt sau vẽ tiếp.
Tiểu Chí và Dương mụ đang chờ trên xe ngựa, cũng tò mò xuống xe, nhìn Mộc Khinh Khinh vẽ những thứ kỳ quặc lên giấy, không hiểu ra sao.
Chừng một canh giờ sau, nàng mới đặt bút xuống, mỗi công cụ đều được ghi rõ kích thước. Chỉ tiếc không dùng bút lông quen tay, nét vẽ không được mượt mà.
Nào là dao tách hàu, dao cạy ốc, kẹp cua, móc cua… tổng cộng hơn mười loại công cụ thông dụng, Mộc Khinh Khinh giao bản vẽ cho Lão Lưu.
"Đúng là những thứ kỳ quái!"
Lão Lưu lần đầu thấy loại công cụ này, nhưng buôn bán kiếm lời là không thể bỏ qua, ông ấy vỗ ngực cam đoan: "Bảy ngày sau, ngươi tới lấy hàng, đảm bảo hài lòng!"
Lão Lưu thấy là người quen giới thiệu đến, cũng không đòi tiền đặt cọc, chỉ dặn bọn họ về nhà chờ.
Ông ấy ngàn vạn lần không thể ngờ tới, chỉ vì mấy thứ công cụ nhỏ bé này, vài tháng sau việc buôn bán của lò rèn lại trở nên hưng thịnh vượt bậc.
Ba người Mộc Khinh Khinh lên xe ngựa, bọn họ lại đến chợ mua ít thịt và rau, trong nhà đông người, chi tiêu không khỏi tăng lên.
May mà trước khi đi Cổ huyện lệnh nhét cho nàng năm lượng bạc. Tiểu Chí đang tuổi ăn tuổi lớn, cần bồi bổ thêm nhiều dinh dưỡng.
Trong đầu Mộc Khinh Khinh bỗng lóe sáng, nàng vốn dĩ không hứng thú làm ăn buôn bán. Cuộc sống trốn chạy nơi mạt thế đã khiến nàng mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn sống những ngày an nhàn tựa như cá mặn mà thôi.
Nhưng giờ khắc này dường lại có một ngọn lửa bùng cháy trong lòng nàng, như kiếp trước nàng cùng quốc gia đồng tâm kháng địch.
"Tốt thì tốt, nhưng làm ăn buôn bán gì đây? Thời buổi này khốn khó như thế." Cổ huyện lệnh thở dài khó xử.
"Trồng thảo dược. Ta hiểu y thuật, cũng hiểu về việc trồng các loại thảo dược. Hơn nữa núi lớn trong huyện chúng ta rất nhiều, rất thích hợp cho thảo dược sinh trưởng! Như vậy chúng ta còn có thể cung cấp thảo dược cho triều đình. Những người bị thương trở về như phu quân ta cũng không ít, đều bởi thiếu thốn thảo dược mà thành tàn tật."
Mộc Khinh Khinh một hơi nói hết, cảm giác khát khô cả cổ họng.
Cổ huyện lệnh nghe xong ánh mắt phát ra ánh sáng: "Lời của tiểu nương tử quả thật khiến tại hạ bừng tỉnh mộng mê, chuyện trồng thảo dược cứ quyết định như vậy! Đợi ta từ huyện Lỗ bên cạnh trở về, nhất định sẽ đích thân đến thỉnh giáo."
Cổ Đại Thành nói xong cúi người 90o hành lễ với Mộc Khinh Khinh.
Cổ huyện lệnh xếp người chuẩn bị xe ngựa của huyện nha đưa Mộc Khinh Khinh về nhà. Trước sự nồng hậu ấy, nàng không khước từ, lên xe cùng Tiểu Chí và Dương ma.
Khi xe ngựa chạy ngang qua một lò rèn, Mộc Khinh Khinh chợt nghĩ đến việc cần làm một số công cụ để ra biển mò cua bắt ốc.
"Lão Lưu! Vị nương tử này cần làm một ít công cụ," Phu xe Tôn lão đầu nói với thợ rèn Lão Lưu đang mải miết rèn sắt.
"Tôn lão đầu, khách quý khách quý! Ngồi xuống uống chén trà đã. Vị nương tử này muốn làm công cụ gì?"
Lão Lưu người đầy mồ hôi dừng công việc trên tay, nhiệt tình tiếp đãi Tôn lão đầu và Mộc Khinh Khinh.
"Ta không biết phải diễn tả thế nào, như này đi, ta vẽ cho ngươi xem được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Khinh Khinh biết nơi đây không có nghề đánh bắt hải sản, chắc chắn chẳng ai biết đến loại công cụ này. Hôm qua vì quá mệt, hôm nay lại vội vàng, nàng quên chuẩn bị bản vẽ từ trước.
"Thế thì quá tốt! Chỉ cần có bản vẽ, Lão Lưu ta đảm bảo khiến ngươi hài lòng!"
Lão Lưu tự tin khoe khoang mình, rồi đi vào nhà lấy ra giấy Tuyên Thành cùng bút lông.
Nhìn tờ giấy, Mộc Khinh Khinh thấy đã vẽ đầy một mặt, đành lật mặt sau vẽ tiếp.
Tiểu Chí và Dương mụ đang chờ trên xe ngựa, cũng tò mò xuống xe, nhìn Mộc Khinh Khinh vẽ những thứ kỳ quặc lên giấy, không hiểu ra sao.
Chừng một canh giờ sau, nàng mới đặt bút xuống, mỗi công cụ đều được ghi rõ kích thước. Chỉ tiếc không dùng bút lông quen tay, nét vẽ không được mượt mà.
Nào là dao tách hàu, dao cạy ốc, kẹp cua, móc cua… tổng cộng hơn mười loại công cụ thông dụng, Mộc Khinh Khinh giao bản vẽ cho Lão Lưu.
"Đúng là những thứ kỳ quái!"
Lão Lưu lần đầu thấy loại công cụ này, nhưng buôn bán kiếm lời là không thể bỏ qua, ông ấy vỗ ngực cam đoan: "Bảy ngày sau, ngươi tới lấy hàng, đảm bảo hài lòng!"
Lão Lưu thấy là người quen giới thiệu đến, cũng không đòi tiền đặt cọc, chỉ dặn bọn họ về nhà chờ.
Ông ấy ngàn vạn lần không thể ngờ tới, chỉ vì mấy thứ công cụ nhỏ bé này, vài tháng sau việc buôn bán của lò rèn lại trở nên hưng thịnh vượt bậc.
Ba người Mộc Khinh Khinh lên xe ngựa, bọn họ lại đến chợ mua ít thịt và rau, trong nhà đông người, chi tiêu không khỏi tăng lên.
May mà trước khi đi Cổ huyện lệnh nhét cho nàng năm lượng bạc. Tiểu Chí đang tuổi ăn tuổi lớn, cần bồi bổ thêm nhiều dinh dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro