Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con
Chương 29
2024-11-22 19:29:01
Xe ngựa chạy nhanh hơn xe bò rất nhiều, nửa canh giờ đã đến thôn, nhưng bởi vì làm nhiều việc ở trên trấn, cho nên khi về đến nhà trời đã gần tối.
Xe ngựa đi qua thôn, gây ra không ít xôn xao, dù sao xe bò đã hiếm, xe ngựa càng hiếm thấy. May mà xe ngựa có mái che, người trong thôn không nhìn thấy Mộc Khinh Khinh ở bên trong.
Mọi người bàn tán xôn xao, chỉ cho rằng xe ngựa đi ngang qua mà thôi.
Xe ngựa đến căn nhà tranh cũ ven biển, phu xe mang gùi của Mộc Khinh Khinh và rau củ nàng mua vào trong viện.
Lý Tiểu Quân nghe thấy tiếng động ngoài sân liền vội vàng chạy ra giúp đỡ, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, không ngờ Khinh Khinh tẩu tử thế mà ngồi xe ngựa trở về, nhìn thấy bên cạnh nàng có cả Tiểu Chí và Dương ma, hắn không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lo làm việc.
"Đam hài tử thế nào rồi? Lý gia gia đã về chưa?" Mộc Khinh Khinh vừa vào nhà mở miệng đã nhìn về phía Lăng Mặc, hỏi tình hình của hài tử.
"Ừm, buổi chiều Tú Trân tẩu tử đến một chuyến, cho hai hài tử ngủ xong nàng ấy liền đi, Lý gia gia tuổi đã già ta bảo ông ấy trở về, Tiểu Quân vẫn luôn ở đây giúp đỡ."
Lăng Mặc thấy Mộc Khinh Khinh trở về, lên tiếng nói với nàng.
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới hôm nay Tú Trân lại đến cho hài tử bú, là người có tâm, biết nàng không có ở nhà, sợ hài tử sẽ đói.
Lăng Mặc thấy phía sau Mộc Khinh Khinh còn có hai người, một già một trẻ, liền lên tiếng hỏi: "Hai người này là ai?"
"Ôi, ta quên giới thiệu, đây là Dương ma, còn đây là Tiểu Chí, là nhi tử của Cổ Huyện Lệnh, hắn đến huyện bên cạnh để chữa nạn châu chấu, vừa hay Tiểu Chí cũng cần chữa tai, nên ta đưa bọn họ về."
Mộc Khinh Khinh giải thích với Lăng Mặc, tiện tay lấy một bức thư từ trong tay áo ra đưa cho Lăng Mặc nói: "Cổ huyện lệnh nhờ ta gia cho chàng."
Nói xong dẫn hai người vào phòng, bây giờ người đông đúc hơn, Mộc Khinh Khinh quyết định sẽ phân chia lại phòng.
Ban ngày Tú Trân phải cho hài tử bú sữa, Lăng Mặc ở phòng ngoài cũng không tiện, còn Dương ma và Tiểu Chí thì có thể ở chung một phòng.
Tiểu Chí thấy hai tiểu hài tử đáng yêu đang mút ngón tay mình, khóe miệng mỉm cười, trèo lên giường lớn, chăm chú nhìn dáng vẻ bọn chúng mút ngón tay.
Dương ma lại đặt tay nải xuống, bắt đầu dọn dẹp trong nhà, tiểu nương tử này là người tốt bụng, bà ấy và tiểu công tử ở đây đã gây thêm phiền phức cho nàng, huống hồ cuộc sống của nhà này cũng không dễ dàng, bà ấy phải tận tình giúp đỡ.
"Dương ma, bà và Tiểu Chí nghỉ ngơi một chút đi, ta đi nấu cơm, lát nữa chúng ta ăn tối."
"Tiểu nương tử, vậy thì sao được, việc nấu cơm cứ để ta làm, ngươi cứ nghỉ ngơi đi!"
Nói rồi bà ấy kéo tay của Mộc Khinh Khinh, quay người đi nhanh ra ngoài, bước chân vội vã đi về phía nhà bếp.
Mộc Khinh Khinh để cho Dương ma đi nấu cơm, nàng đi đến bên Lăng Mặc, lấy ra bộ trường bào màu xanh dương mà vừa mua, nói: "Đây là y phục ta mua cho chàng, mặc thay đổi."
"Còn nàng?" Lăng Mặc hỏi.
"Ta cái gì?"
"Nàng mua y phục cho mình chưa?" Âm thanh của Lăng Mặc có hơi cao lên.
"Aiz, ta quá mập, không có cái nào vừa."
Lăng Mặc nghe xong trong lòng có hơi khó chịu, thật ra cũng có thể đo người may đồ.
"Có chuyện muốn bàn với chàng, ta định dời chàng sang phòng phía Tây, phòng bên đó bên cạnh nhà bếp, bởi vì bây giờ người đông như vậy…"
"Được!"
Lăng Mặc sảng khoái trả lời, thậm chí còn chưa nghe hết lời giải thích của Mộc Khinh Khinh, hắn biết nàng hẳn là có kế hoạch riêng, trong nhà nhiều thêm hai người, hắn hiểu được.
Mộc Khinh Khinh vui vẻ gật gật đầu, gọi Tiểu Quân đi tìm vài thanh niên, cùng khiêng Lăng Mặc vào phòng phía Tây.
Xe ngựa đi qua thôn, gây ra không ít xôn xao, dù sao xe bò đã hiếm, xe ngựa càng hiếm thấy. May mà xe ngựa có mái che, người trong thôn không nhìn thấy Mộc Khinh Khinh ở bên trong.
Mọi người bàn tán xôn xao, chỉ cho rằng xe ngựa đi ngang qua mà thôi.
Xe ngựa đến căn nhà tranh cũ ven biển, phu xe mang gùi của Mộc Khinh Khinh và rau củ nàng mua vào trong viện.
Lý Tiểu Quân nghe thấy tiếng động ngoài sân liền vội vàng chạy ra giúp đỡ, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, không ngờ Khinh Khinh tẩu tử thế mà ngồi xe ngựa trở về, nhìn thấy bên cạnh nàng có cả Tiểu Chí và Dương ma, hắn không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lo làm việc.
"Đam hài tử thế nào rồi? Lý gia gia đã về chưa?" Mộc Khinh Khinh vừa vào nhà mở miệng đã nhìn về phía Lăng Mặc, hỏi tình hình của hài tử.
"Ừm, buổi chiều Tú Trân tẩu tử đến một chuyến, cho hai hài tử ngủ xong nàng ấy liền đi, Lý gia gia tuổi đã già ta bảo ông ấy trở về, Tiểu Quân vẫn luôn ở đây giúp đỡ."
Lăng Mặc thấy Mộc Khinh Khinh trở về, lên tiếng nói với nàng.
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới hôm nay Tú Trân lại đến cho hài tử bú, là người có tâm, biết nàng không có ở nhà, sợ hài tử sẽ đói.
Lăng Mặc thấy phía sau Mộc Khinh Khinh còn có hai người, một già một trẻ, liền lên tiếng hỏi: "Hai người này là ai?"
"Ôi, ta quên giới thiệu, đây là Dương ma, còn đây là Tiểu Chí, là nhi tử của Cổ Huyện Lệnh, hắn đến huyện bên cạnh để chữa nạn châu chấu, vừa hay Tiểu Chí cũng cần chữa tai, nên ta đưa bọn họ về."
Mộc Khinh Khinh giải thích với Lăng Mặc, tiện tay lấy một bức thư từ trong tay áo ra đưa cho Lăng Mặc nói: "Cổ huyện lệnh nhờ ta gia cho chàng."
Nói xong dẫn hai người vào phòng, bây giờ người đông đúc hơn, Mộc Khinh Khinh quyết định sẽ phân chia lại phòng.
Ban ngày Tú Trân phải cho hài tử bú sữa, Lăng Mặc ở phòng ngoài cũng không tiện, còn Dương ma và Tiểu Chí thì có thể ở chung một phòng.
Tiểu Chí thấy hai tiểu hài tử đáng yêu đang mút ngón tay mình, khóe miệng mỉm cười, trèo lên giường lớn, chăm chú nhìn dáng vẻ bọn chúng mút ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương ma lại đặt tay nải xuống, bắt đầu dọn dẹp trong nhà, tiểu nương tử này là người tốt bụng, bà ấy và tiểu công tử ở đây đã gây thêm phiền phức cho nàng, huống hồ cuộc sống của nhà này cũng không dễ dàng, bà ấy phải tận tình giúp đỡ.
"Dương ma, bà và Tiểu Chí nghỉ ngơi một chút đi, ta đi nấu cơm, lát nữa chúng ta ăn tối."
"Tiểu nương tử, vậy thì sao được, việc nấu cơm cứ để ta làm, ngươi cứ nghỉ ngơi đi!"
Nói rồi bà ấy kéo tay của Mộc Khinh Khinh, quay người đi nhanh ra ngoài, bước chân vội vã đi về phía nhà bếp.
Mộc Khinh Khinh để cho Dương ma đi nấu cơm, nàng đi đến bên Lăng Mặc, lấy ra bộ trường bào màu xanh dương mà vừa mua, nói: "Đây là y phục ta mua cho chàng, mặc thay đổi."
"Còn nàng?" Lăng Mặc hỏi.
"Ta cái gì?"
"Nàng mua y phục cho mình chưa?" Âm thanh của Lăng Mặc có hơi cao lên.
"Aiz, ta quá mập, không có cái nào vừa."
Lăng Mặc nghe xong trong lòng có hơi khó chịu, thật ra cũng có thể đo người may đồ.
"Có chuyện muốn bàn với chàng, ta định dời chàng sang phòng phía Tây, phòng bên đó bên cạnh nhà bếp, bởi vì bây giờ người đông như vậy…"
"Được!"
Lăng Mặc sảng khoái trả lời, thậm chí còn chưa nghe hết lời giải thích của Mộc Khinh Khinh, hắn biết nàng hẳn là có kế hoạch riêng, trong nhà nhiều thêm hai người, hắn hiểu được.
Mộc Khinh Khinh vui vẻ gật gật đầu, gọi Tiểu Quân đi tìm vài thanh niên, cùng khiêng Lăng Mặc vào phòng phía Tây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro