Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Chương 5

2024-11-22 19:29:01

“Nương, chân của nhi tử vẫn cần chữa trị, số bạc an gia này e rằng còn chưa đủ.”

Lăng Mặc nằm trên giường giọng nói trầm tĩnh không lộ vẻ cảm xúc.

“Nhị đệ, lúc nãy ngươi vừa nói rồi, phải đền bộ y phục cho ta. Còn đồ cúng tối nay ngươi cũng phải bỏ tiền ra mua! Ai bảo tức phụ ngươi lén ăn chứ!”

Lý Minh Hoa khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lẹm, như sẵn sàng lao vào đấu khẩu.

“Tướng công ta đã tàn phế, lấy đâu ra tiền! Huống hồ bộ y phục rách rưới đó từ lâu đã hỏng, hơn nữa lại là ngươi cướp từ ta, đừng tưởng rằng ta đã quên!”

Theo tiếng nói nhè nhẹ chầm chậm của Mộc Khinh Kinh vang lên, thân hình mập mạp của nàng lao tới, va vào vai Lý Minh Hoa khiến nàng ta lảo đảo, suýt ngã.

“Mộc Khinh Kinh! Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi! Trước đây mỗi tháng Lăng Mặc giao hai lượng bạc nằm trong tay mẹ chồng, bảo là để dành cho chúng ta, bây giờ chẳng phải số bạc đó nên được lấy ra sao, để ta tính thử xem…”

Mộc Khinh Kinh ngắt lời Lý Minh Hoa, giơ ngón tay mập ú lên tính toán cẩn thận số bạc mà Lăng Mặc kiếm được từ khi ra trận.

“Lão nhị, con phải dạy lại tức phụ con đi, đúng là không to không nhỏ!” Dương thị vừa kích động đập mạnh lên chiếc bàn cũ nát ở bên cạnh, vừa lớn tiếng hét về phía Lăng Mặc.

Rầm! Chiếc bàn cũ kỹ bị đập mạnh đến mức gãy vụn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ha ha, nương, chẳng lẽ hai lượng bạc mỗi tháng cũng không đủ để mua một chiếc bàn tử tế sao?” Lăng Mặc cười đầy mỉa mai.

Dương thị bị mỉa mai sắc mặt lộ vẻ không vui: “Ta sinh ngươi nuôi ngươi, tiêu chút bạc của ngươi thì sao? Bao năm qua hạn hán liên miên, trong nhà chẳng có bữa cơm no, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn cha nương ngươi chết đói hay sao?”

Dương thị thuận thế đá một chân vào cáo bàn bát tiên vỡ tan nát kia! Đau đến mức bà ta nhe răng múa vuốt chửi mắng.

“Một đồ béo chết tiệt, một kẻ tàn phế lại thêm hai đứa con ghẻ!”

“Nương, người có ý gì?”

Lăng Mặc lạnh mặt đột nhiên từ trên giường bật dậy, bởi vì cử động quá mạnh, kéo rách vết thương trên người lại rỉ ra một đống máu, trên người tỏa ra khí tức âm lãnh, nhìn về phía mẫu thân của chính mình.

“Nương, nhị đệ mới trở về, có gì ngày mai lại nói.” Lăng Đại Sơn cầm một chiếc bánh nướng đi vào, đặt bên giường Lăng Mặc.

“Hừ, Lăng Đại Sơn! Ta sắp nửa năm rồi chưa được ăn bánh nướng, đưa đây cho ta!”

Vừa dứt lời liền thấy Lý Minh Hoa kia chụp lấy chiếc bánh nhét ngay vào miệng, ăn ngấu nghiến như quỷ đói đầu thai.

“Ngươi làm gì vậy? Đây là bánh Lý ông nội cho nhị đệ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Đại Sơn quát lớn, tát một cái vào mặt Lý Minh Hoa, đánh xong cũng ngẩn người, rụt tay mình lại, thất thố hoang mang ngồi ở góc tường không nói chuyện.

“A! Lăng Đại Sơn, ngươi dám đánh ta!” Tiếng hét chói tai như tiếng mổ lợn vang lên, Lý Minh Hoa ngay lập tức lao vào vật lộn với Lăng Đại Sơn.

Mộc Khinh Kinh sợ tiếng ồn đánh thức hai hài tử đang ngủ, cũng quá chán ghét không khí ngột ngạt của cái nhà này gào lên nói:

“Phân gia đi!”

Thôn dân trong thôn Lăng Thủy nghe tin lão nhị của Lăng gia tòng quân trở về, đều kéo tới xem náo nhiệt, không ngờ vừa tới nơi lại nghe thấy tin tức đầy sửng sốt này.

Mộc Khinh Kinh cũng hiểu rõ, thời cổ đại này coi trọng đạo hiếu, lời nói của nàng rất có thể khiến nước bọt nhấn chìm, nhưng hôm nay ắt phải làm như vậy.

Nàng còn đang có hệ thống làm màu của siêu thị cực lớn trong mình, cho dù đi khắp thiên hạ cũng chẳng lo chết đói, hà cớ gì phải trói buộc bản thân cùng lũ quỷ hút máu này?

“Ngươi nói gì? Phân gia?”

Lăng Xuyên tay cầm tẩu thuốc vừa rít một hơi miệng phả khói mù mịt, chen qua đám đông, chỉ tay vào mặt Mộc Khinh Kinh hỏi.

“Đồ béo nhà lão nhị tính toán phân gia?” Goá phụ Hoa thẩm tử ở cách vách chậc chậc chậc thì thầm với người xung quanh.

“Đúng thật là bất hiếu!” Một vị lão nhân trong đám đông phun một ngụm nước bọt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0