Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Chương 6

2024-11-22 19:29:01

"Việc này liên quan cái rắm gì đến các ngươi!" Mộ Khinh Khinh ghét nhất kẻ thích ngồi lê đôi mách, tính cách xấu xa này thực sự cần phải chỉnh đốn lại!

"Ta đồng ý."

Khóe môi của Lăng Mặc xuất hiện một tia ý cười khó phát giác được rồi nhanh chóng biến mất.

Mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt của Lăng Mặc kiên định dị thường, không ai ngờ hắn lại ủng hộ nữ nhân béo mới gặp mặt lần đầu tiên này đến vậy.

Mộ Khinh Khinh khựng lại, nhất thời không hiểu câu đồng ý mà Lăng Mặc nói, là đồng ý việc phân gia hay đồng ý câu mắng người vừa rồi.

"Ta không đồng ý phân gia!" Lão đại Lăng gia hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn còn vết xước rớm máu do móng tay Lý Minh Hoa cào ra.

Hắn ta là lão đại trong nhà, làm sao có thể phân gia, truyền ra ngoài sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Giữa đám đông bỗng có tiếng xôn xao: "Triệu lý trưởng tới rồi!"

"Khụ khụ!" Một ông lão râu tóc bạc phơ ho khan bước vào, trên người mặc trường bào màu đen cũng có vài miếng vá.

Mộ Khinh Khinh nhìn thấy liền hiểu đời sống của thôn chài nhỏ này chẳng mấy khấm khá, trong ký ức của nguyên chủ thôn dân nơi đây chưa từng ăn sinh vật từ biển cả, tương truyền người đầu tiên ăn thử đã bị sưng đỏ toàn thân rồi mất mạng.

Với tư cách là một sinh viên khoa y nàng đoán đây có thể là triệu chứng dị ứng hải sản, đúng là lãng phí cho vùng biển to lớn như này, các loại cua, mực, tôm hùm hải sản tươi ngon gợi lên cơn thèm ăn của nàng, nàng vô thức nuốt nước bọt.

"Lăng Mặc ngươi trở về rồi." Giọng nói từ tốn của lý trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, ông ấy hiền từ nhìn về phía Lăng Mặc nằm trên giường, chậm rãi bước đến trước giường ánh mắt dừng ở chỗ đôi chân bị thương, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa.

"Đúng vậy, Triệu lý trưởng." Giọng nói kính cẩn của Lăng Mặc không còn lạnh lẽo nữa, trên gương mặt thậm chí còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Mộ Khinh Khinh không khỏi cảm thán người này rất biết thay đổi sắc mặt, từ khi trở về lúc nào cũng lạnh mặt, chẳng qua nghĩ lại thì cũng dễ hiểu. Nam nhân nào vừa về nhà nhìn thấy tức phụ béo hơn một trăm cân có thể vui vẻ chứ.

"Ai nói muốn phân gia?" Giọng nói của Triệu lý trưởng chợt lạnh xuống, ánh mắt quét qua mọi người trong nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám đông lập tức im bặt, bên ngoài cũng không còn tiếng ồn ào. Triệu lý trưởng là bậc trưởng bối trong thôn, lại là người có địa vị cao, nên ai nấy đều nể sợ.

"Là cháu, Triệu lý trưởng!"

Mộ Khinh Khinh không hề nao núng đứng ra, quét mắt nhìn đám người, lén véo vào đùi mình một cái thật mạnh.

Nước mắt lập tức ngập tràn hốc mắt: "Thương thay cho tướng công cháu không thể tự mình đảm đương cuộc sống, thương thay cho đôi nữ nhi còn chờ từng miếng ăn kia của cháu! Tướng công cháu mỗi tháng gửi về hai lượng bạc, nhưng giờ một đồng cũng không còn! Tiền an gia có được khi tòng quân bị thương kia, mấy lượng bạc ít ỏi đó cũng sắp bị lấy mất, thế này bảo bọn cháu sống thế nào đây!"

Mộ Khinh Khinh bật khóc nức nở, phối hợp với thân hình hơn một trăm cân của mình, chính nàng cũng thấy cay mắt.

Nhưng để phân gia, nàng phải liều!

Vì vậy,tiếng khóc càng lúc càng lớn, khiến hai bảo bảo trong nhà dường như có linh cảm mà cất tiếng khóc òa theo.

"Dương lão thái! Lão nhị nhà ngươi bị thương nặng thế này, cũng không thấy ngươi mời đại phu, thế mà đã vội tìm hắn đòi tiền?"

Quả phụ Hoa thẩm tử ở cách vách xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn mà hỏi.

"Này không phải là ta còn chưa kịp làm sao!" Dương thị trừng mắt với Hoa thẩm tử.

Mộ Khinh Khinh liền thừa cơ khóc lớn hơn: "Đúng vậy, mẹ chồng ta không có thời gian mời đại phu, nhưng từ khi tướng công ta trở về một chén canh nóng cũng chưa được uống, người làm thê tử như ta đúng thật vô dụng, không giữ được số bạc mà chàng dùng mạng đổi lấy!"

Hay lắm, trực tiếp đánh trúng ngay tâm!

Ý của Mộ Khinh Khinh đã rất rõ ràng, số bạc mà Lăng lão nhị kiếm được bao năm qua và tiền an gia đều là mạng hắn đổi lấy, ai còn dám tranh nữa thì đúng là không còn nhân tính!

Mặt mày của mọi người trong phòng đều căng chặt, đều có hơi đồng tình với Mộ Khinh Khinh, mặc dù nàng tham ăn, nhưng rốt cuộc vẫn là người đã gả cho Lăng Mặc, bao năm qua không tiêu đồng nào, lại còn phải nuôi hài tử cho hắn, không chỉ như vậy đén cuối cùng ngay cả chút bạc an gia cũng bị người ta cướp sạch, nàng sao có thể cam lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0