Chương 42
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-09-01 15:03:26
Không chỉ mang theo cái sọt mà còn mang theo cả dây gai và một cái cào nhỏ bên người.
Ngao sò lúc nào cũng có thể ăn được nên nàng không ham nữa. Mục tiêu hôm nay của nàng là bắt cua.
Khi thủy triều rút, bên bờ biển có rất nhiều cua. Con ghẹ thường thích ẩn mình ở dưới bãi cát để kiểm tra thị lực của người bắt. Ghẹ xanh thường ẩn mình trong các khe đá. Mỹ vị tươi ngon của ghẹ biển thì không ai có thể cưỡng lại được.
Nhưng trông người trong thôn đều không biết ăn ra sao, hoặc là nói bắt rất ít.
Các đại nương thích đi trên bờ biển để cào ngao cào sò hơn, còn cua ghẹ là cái loại phải mất rất nhiều thời gian đi chầm chậm để tìm kiếm mà thịt lại còn rất ít, nên không nằm trong suy nghĩ của bọn họ.
Ngọc Trúc xắn tay xắn áo hăm he đợi thủy triều rút là có thể thể hiện kỹ năng của nàng. Đúng lúc này, một thằng bé bụ bẫm chắc nịch ước chừng khoảng bảy tám tuổi đi về phía nàng.
“Ê! Đứa lùn kia, mi chính là nạn dân chạy nạn đến đây ha!”
…
Đứa trẻ con này nói chuyện thiếu đòn quá mà, nàng đâu có lùn! Rõ ràng là còn có thể cao hơn mà!
“Ngươi là ai?”
“Ta là cục cưng của mẫu thân ta!”
Ngọc Trúc: “…”
Ai chả là bảo bối chứ… Nàng còn là bảo bối của đại tỷ với nhị tỷ kìa!
“Này! Sao ngươi lại không để ý đến ta?!”
“Ta đang nói với với ngươi đấy! Nhóc lùn! Ngươi dám không để ý đến ta thì có tin ta đánh ngươi không hả!”
Ngọc Trúc bị làm phiền không ngừng nên trực tiếp xoay người bỏ đi. Lại không ngờ tới thằng bé kia đuổi theo giữ lấy chiếc sọt của nàng rồi kéo mạnh một phát, cả người Ngọc Trúc rồi kéo theo chiếc sọt cùng rơi xuống bãi cát.
Thủy triều vừa mới rút nên cát vẫn còn rất ướt, gần như ngồi xuống dưới đất nàng đã cảm giác được một trận man mát. Quần chắc chắn đã bị ướt rồi! Nếu để đại tỷ biết thì lần sau muốn đi sẽ không dễ dàng gì…
“Thằng nhóc mập! Làm người mà cái lễ phép thối thiếu cũng không hiểu à?!”
Biểu cảm của Ngọc Trúc có lẽ quá dữ tợn nên thằng bé rõ ràng là đã bị dọa sợ. Có điều nó đã nhanh chóng phản ứng lại.
“Ngươi dám gọi ta là thằng nhóc mập?! Ta sẽ bảo mẫu thân ta mắng ngươi!”
“Ngươi gọi ta là nhóc lùn chẳng phải cũng vô cùng thuận miệng đấy ư, ta gọi ngươi là thằng nhóc mập thì ngươi nóng nảy cái gì?”
…
Đương lúc Ngọc Trúc cho rằng thằng bé kia sẽ nổi giận, thì thằng bé lại đỏ mắt mềm giọng đáp:
“Vậy ta không gọi ngươi là nhóc lùn nữa, ngươi cũng đừng gọi ta là thằng nhóc mập nữa có được không?”
Cái dáng vẻ cực kỳ uất ức, làm cho Ngọc Trúc cũng không phát hỏa nổi.
Vốn cứ tưởng thằng bé này là một tiểu bá vương hư hỗn trong nhà, nhưng không ngờ còn có thể nói lý với nó, không làm tồi bại đến cả nhà.
“Được, không gọi ngươi là thằng nhóc mập nữa. Vậy ngươi nói cho ta biết tên của ngươi đi.”
Thằng bé xoa xoa góc áo, ngượng ngùng đáp: “Tên là Đào Bảo Nhi. Ngươi tên là gì thế?
“Ta tên Ngọc Trúc.”
Hai người trao đổi danh tính, bầu không khí giương cung bạt kiếm trước đó lập tức biến mất. Đào Bảo Nhi bước đến giúp đỡ Ngọc Trúc nhặt cái sọt của nàng lên, hiếu kỳ hỏi: “Ngọc Trúc muội muội, muội mang nhiều dây thừng như thế để làm gì vậy?”
Ngọc Trúc thuận miệng đáp lại: “Mò cua.”
Sau đấy…
Nàng không thể thoát khỏi cái tên Đào Bảo Nhi lần nào nữa cả.
“Ê, Đào Bảo Nhi, ngươi theo ta làm gì vậy, ngươi không đi tìm mẫu thân của ngươi sao?”
“Mẫu thân ta cũng đâu phải đứa trẻ con, đâu có đi mất đâu, ta đi tìm bà ấy làm chi?”
Ngọc Trúc: “…”
Thôi được thôi được rồi, đuổi chẳng đuổi đi nổi, thích bám theo thì cứ bám teo đi.
Giờ thủy triều đã rút đến cùng, nàng phải đi bắt cua thôi.
Ngao sò lúc nào cũng có thể ăn được nên nàng không ham nữa. Mục tiêu hôm nay của nàng là bắt cua.
Khi thủy triều rút, bên bờ biển có rất nhiều cua. Con ghẹ thường thích ẩn mình ở dưới bãi cát để kiểm tra thị lực của người bắt. Ghẹ xanh thường ẩn mình trong các khe đá. Mỹ vị tươi ngon của ghẹ biển thì không ai có thể cưỡng lại được.
Nhưng trông người trong thôn đều không biết ăn ra sao, hoặc là nói bắt rất ít.
Các đại nương thích đi trên bờ biển để cào ngao cào sò hơn, còn cua ghẹ là cái loại phải mất rất nhiều thời gian đi chầm chậm để tìm kiếm mà thịt lại còn rất ít, nên không nằm trong suy nghĩ của bọn họ.
Ngọc Trúc xắn tay xắn áo hăm he đợi thủy triều rút là có thể thể hiện kỹ năng của nàng. Đúng lúc này, một thằng bé bụ bẫm chắc nịch ước chừng khoảng bảy tám tuổi đi về phía nàng.
“Ê! Đứa lùn kia, mi chính là nạn dân chạy nạn đến đây ha!”
…
Đứa trẻ con này nói chuyện thiếu đòn quá mà, nàng đâu có lùn! Rõ ràng là còn có thể cao hơn mà!
“Ngươi là ai?”
“Ta là cục cưng của mẫu thân ta!”
Ngọc Trúc: “…”
Ai chả là bảo bối chứ… Nàng còn là bảo bối của đại tỷ với nhị tỷ kìa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Này! Sao ngươi lại không để ý đến ta?!”
“Ta đang nói với với ngươi đấy! Nhóc lùn! Ngươi dám không để ý đến ta thì có tin ta đánh ngươi không hả!”
Ngọc Trúc bị làm phiền không ngừng nên trực tiếp xoay người bỏ đi. Lại không ngờ tới thằng bé kia đuổi theo giữ lấy chiếc sọt của nàng rồi kéo mạnh một phát, cả người Ngọc Trúc rồi kéo theo chiếc sọt cùng rơi xuống bãi cát.
Thủy triều vừa mới rút nên cát vẫn còn rất ướt, gần như ngồi xuống dưới đất nàng đã cảm giác được một trận man mát. Quần chắc chắn đã bị ướt rồi! Nếu để đại tỷ biết thì lần sau muốn đi sẽ không dễ dàng gì…
“Thằng nhóc mập! Làm người mà cái lễ phép thối thiếu cũng không hiểu à?!”
Biểu cảm của Ngọc Trúc có lẽ quá dữ tợn nên thằng bé rõ ràng là đã bị dọa sợ. Có điều nó đã nhanh chóng phản ứng lại.
“Ngươi dám gọi ta là thằng nhóc mập?! Ta sẽ bảo mẫu thân ta mắng ngươi!”
“Ngươi gọi ta là nhóc lùn chẳng phải cũng vô cùng thuận miệng đấy ư, ta gọi ngươi là thằng nhóc mập thì ngươi nóng nảy cái gì?”
…
Đương lúc Ngọc Trúc cho rằng thằng bé kia sẽ nổi giận, thì thằng bé lại đỏ mắt mềm giọng đáp:
“Vậy ta không gọi ngươi là nhóc lùn nữa, ngươi cũng đừng gọi ta là thằng nhóc mập nữa có được không?”
Cái dáng vẻ cực kỳ uất ức, làm cho Ngọc Trúc cũng không phát hỏa nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn cứ tưởng thằng bé này là một tiểu bá vương hư hỗn trong nhà, nhưng không ngờ còn có thể nói lý với nó, không làm tồi bại đến cả nhà.
“Được, không gọi ngươi là thằng nhóc mập nữa. Vậy ngươi nói cho ta biết tên của ngươi đi.”
Thằng bé xoa xoa góc áo, ngượng ngùng đáp: “Tên là Đào Bảo Nhi. Ngươi tên là gì thế?
“Ta tên Ngọc Trúc.”
Hai người trao đổi danh tính, bầu không khí giương cung bạt kiếm trước đó lập tức biến mất. Đào Bảo Nhi bước đến giúp đỡ Ngọc Trúc nhặt cái sọt của nàng lên, hiếu kỳ hỏi: “Ngọc Trúc muội muội, muội mang nhiều dây thừng như thế để làm gì vậy?”
Ngọc Trúc thuận miệng đáp lại: “Mò cua.”
Sau đấy…
Nàng không thể thoát khỏi cái tên Đào Bảo Nhi lần nào nữa cả.
“Ê, Đào Bảo Nhi, ngươi theo ta làm gì vậy, ngươi không đi tìm mẫu thân của ngươi sao?”
“Mẫu thân ta cũng đâu phải đứa trẻ con, đâu có đi mất đâu, ta đi tìm bà ấy làm chi?”
Ngọc Trúc: “…”
Thôi được thôi được rồi, đuổi chẳng đuổi đi nổi, thích bám theo thì cứ bám teo đi.
Giờ thủy triều đã rút đến cùng, nàng phải đi bắt cua thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro