Chương 43
Đâu Bất Điệu Đích Bình Quả
2024-09-01 15:03:26
Trên bãi cát có rất nhiều người lớn với trẻ con, nên Ngọc Trúc cùng với Đảo Bảo Nhi xen lẫn trong đấy không mấy bắt mắt cho lắm. Có điều nhân duyên của Đào Bảo Nhi rõ ràng là không được tốt lắm, trên đường đi không có đứa trẻ nào khi trông thấy Đào Bảo Nhi mà không đi đường vòng. Ngay cả chủ động chào hỏi với cậu nhóc cũng chẳng có ai.
Đào Bảo Nhi trông có vẻ cũng không phải là kiểu tính tình bá đạo không nói đạo lý, sao lại không có bạn bè được?
Ngọc Trúc không tiện mở miệng hỏi, sợ làm tổn thương trái tim của tiểu bằng hữu, nên chỉ đưa cậu nhóc tới một chỗ tương đối ít đá vụn.
“Ngươi ngồi ở đây, đừng có chạy lung tung, đợi chốc nữa ta mắt được cua thì sẽ chia cho ngươi một con.”
“Thật sự có thể bắt được cua sao?”
Hiển nhiên là Đào Bảo Nhi không tin cô bé ở trước mặt còn nhỏ hơn cậu nhóc lại có thể bắt được cua.
“Ngươi cứ ở đây mà xem đi, lát nữa là có thể nhìn thấy.”
“Ồ… được! Ta không chạy!”
Thấy dáng vẻ đứng đắn trịnh trọng trả lời của cậu nhóc, ấn tượng của Ngọc Trúc đối với cậu nhóc lại thay đổi một chút, là một đứa trẻ nghe lời.
Lúc này cuối cùng nàng cũng có thể đi bắt cua.
Đa số ghẹ xanh đều nằm trong các kẽ đá, nơi này có lẽ không có gì cả, nên nàng chủ yếu là tìm ghẹ mai thoi. Dựa vào kinh nghiệm chục năm bị bán tới làng chài nhỏ từ bé, nên nàng tìm cua phải gọi là tinh tường.
Cả cơ thể đều vùi ở trong cát chỉ lộ ra chút mai ghẹ hình thoi bằng đầu ngón tay, nàng chỉ cần liếc thoáng qua đã có thể nhìn thấy. Tìm được cua ghẹ thì giẫm ngay lên lưng cua để phòng cua không chạy trốn, rồi lấy dây gai đã ngâm nước quấn quanh hai chiếc càng to của nó.
Cái sọt nho nhỏ nhanh chóng trở nên nặng hơn.
Ngọc Trúc vừa bắt vừa cười.
Nơi đây không giống với thôn chài nhỏ ở hiện đại của nàng, khi thủy triều rút ở trên bãi biển toàn người là người, muốn bắt cua ghẹ thì phải đọ tốc độ với người ta.
Vẫn chưa tới nửa giờ mà cái giỏ của nàng đã đầy, sợi dây gai nàng mang theo cũng đã dùng hết.
Ngọc Trúc không quá ham hố, đi đến bờ biển giặt ống quần và giày rồi quay người đi về chỗ của Đào Bảo Nhi đang ngồi.
Cậu nhóc đúng là rất thành thực, nói không chạy là không chạy, mặt trời mọc buổi sáng đã leo lên chiếu xuống lưng cậu nhóc mà cũng không thấy cậu nhóc di chuyển chỗ ngồi.
“Đào Bảo Nhi, ta phải về nhà rồi, ngươi nghe lời như thế thì đến đây ta chia cho ngươi hai con.”
Hai con cua mai thon chỉ to cỡ bàn tay người trưởng thành được buộc chung lại với nhau, rồi đưa đến trước mặt Đào Bảo Nhi.
Đào Bảo Nhi rất sợ hãi, rụt người về phía sau, không đưa tay ra nhận.
“Nó sẽ cắn người…”
“Không sao đâu, hai cái càng to của nó đều đã bị trói vào rồi. Ngươi xem, không cắn người nổi đâu.”
Ngọc Trúc đưa ngón tay ra đung đưa qua lại trước cái càng con cua để làm chúng.
“Chỉ cần ngươi đừng tháo dây trói ra là được, mang về cho mẫu thân ngươi, để mẫu thân ngươi nấu chín cho ngươi ăn. Thịt cua lúc vừa chín ăn ngon lắm.”
Đào Bảo Nhi lắng nghe, trên gương mặt là sự chờ mong, thử nhiều lần cuối cùng cũng đưa tay ra nhận. Cầm tới tay lắc qua lắc lại không thấy chúng không cắn nổi mình thật thì vui vẻ ngay tắp lự.
“Ngọc Trúc muội muội, sao muội lại bắt chúng cho ta thế?”
Vì sao ư?
Ngọc Trúc không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Trông ngươi dễ thương đó, vả lại ngươi còn rất biết điều nữa, nói lời giữ lời không hề chạy lung tung, đây là phần thưởng của ngươi. Thôi, thời gian đã muộn rồi, chúng ta quay về đi, chốc nữa mẫu thân ngươi không thấy ngươi thì lại nổi giận đấy.”
“Ồ! Ồ! Đúng rồi, Mẫu thân ta!”
Đào Bảo Nhi trông có vẻ cũng không phải là kiểu tính tình bá đạo không nói đạo lý, sao lại không có bạn bè được?
Ngọc Trúc không tiện mở miệng hỏi, sợ làm tổn thương trái tim của tiểu bằng hữu, nên chỉ đưa cậu nhóc tới một chỗ tương đối ít đá vụn.
“Ngươi ngồi ở đây, đừng có chạy lung tung, đợi chốc nữa ta mắt được cua thì sẽ chia cho ngươi một con.”
“Thật sự có thể bắt được cua sao?”
Hiển nhiên là Đào Bảo Nhi không tin cô bé ở trước mặt còn nhỏ hơn cậu nhóc lại có thể bắt được cua.
“Ngươi cứ ở đây mà xem đi, lát nữa là có thể nhìn thấy.”
“Ồ… được! Ta không chạy!”
Thấy dáng vẻ đứng đắn trịnh trọng trả lời của cậu nhóc, ấn tượng của Ngọc Trúc đối với cậu nhóc lại thay đổi một chút, là một đứa trẻ nghe lời.
Lúc này cuối cùng nàng cũng có thể đi bắt cua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đa số ghẹ xanh đều nằm trong các kẽ đá, nơi này có lẽ không có gì cả, nên nàng chủ yếu là tìm ghẹ mai thoi. Dựa vào kinh nghiệm chục năm bị bán tới làng chài nhỏ từ bé, nên nàng tìm cua phải gọi là tinh tường.
Cả cơ thể đều vùi ở trong cát chỉ lộ ra chút mai ghẹ hình thoi bằng đầu ngón tay, nàng chỉ cần liếc thoáng qua đã có thể nhìn thấy. Tìm được cua ghẹ thì giẫm ngay lên lưng cua để phòng cua không chạy trốn, rồi lấy dây gai đã ngâm nước quấn quanh hai chiếc càng to của nó.
Cái sọt nho nhỏ nhanh chóng trở nên nặng hơn.
Ngọc Trúc vừa bắt vừa cười.
Nơi đây không giống với thôn chài nhỏ ở hiện đại của nàng, khi thủy triều rút ở trên bãi biển toàn người là người, muốn bắt cua ghẹ thì phải đọ tốc độ với người ta.
Vẫn chưa tới nửa giờ mà cái giỏ của nàng đã đầy, sợi dây gai nàng mang theo cũng đã dùng hết.
Ngọc Trúc không quá ham hố, đi đến bờ biển giặt ống quần và giày rồi quay người đi về chỗ của Đào Bảo Nhi đang ngồi.
Cậu nhóc đúng là rất thành thực, nói không chạy là không chạy, mặt trời mọc buổi sáng đã leo lên chiếu xuống lưng cậu nhóc mà cũng không thấy cậu nhóc di chuyển chỗ ngồi.
“Đào Bảo Nhi, ta phải về nhà rồi, ngươi nghe lời như thế thì đến đây ta chia cho ngươi hai con.”
Hai con cua mai thon chỉ to cỡ bàn tay người trưởng thành được buộc chung lại với nhau, rồi đưa đến trước mặt Đào Bảo Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào Bảo Nhi rất sợ hãi, rụt người về phía sau, không đưa tay ra nhận.
“Nó sẽ cắn người…”
“Không sao đâu, hai cái càng to của nó đều đã bị trói vào rồi. Ngươi xem, không cắn người nổi đâu.”
Ngọc Trúc đưa ngón tay ra đung đưa qua lại trước cái càng con cua để làm chúng.
“Chỉ cần ngươi đừng tháo dây trói ra là được, mang về cho mẫu thân ngươi, để mẫu thân ngươi nấu chín cho ngươi ăn. Thịt cua lúc vừa chín ăn ngon lắm.”
Đào Bảo Nhi lắng nghe, trên gương mặt là sự chờ mong, thử nhiều lần cuối cùng cũng đưa tay ra nhận. Cầm tới tay lắc qua lắc lại không thấy chúng không cắn nổi mình thật thì vui vẻ ngay tắp lự.
“Ngọc Trúc muội muội, sao muội lại bắt chúng cho ta thế?”
Vì sao ư?
Ngọc Trúc không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Trông ngươi dễ thương đó, vả lại ngươi còn rất biết điều nữa, nói lời giữ lời không hề chạy lung tung, đây là phần thưởng của ngươi. Thôi, thời gian đã muộn rồi, chúng ta quay về đi, chốc nữa mẫu thân ngươi không thấy ngươi thì lại nổi giận đấy.”
“Ồ! Ồ! Đúng rồi, Mẫu thân ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro