Tiểu Phúc Bảo Chạy Nạn

Bọn Này Đến Tốn...

2024-11-23 18:41:20

Người bán hàng thấy có khách, vội vàng dừng bước, đặt gánh hàng xuống, mở tấm chăn bông phủ bên trên ra, để lộ những chiếc bánh rán vàng ruộm nóng hổi bên trong.

Chỉ cần nhìn thôi đã tưởng tượng ra được vị giòn thơm ngọt ngào của nó, lập tức khiến đám trẻ con thèm thuồng.

"Muốn ăn không?" Diệp lão đại hỏi.

"Muốn ạ!" Diệp Xương Niên là đứa hăng hái nhất.

Diệp Xương Thụy lo lắng hỏi: "Có đắt không ạ?"

Diệp lão đại thấy vậy, đặt Tình Thiên xuống, đi tới hỏi giá.

Nghe nói chỉ có hai đồng một cái, Diệp lão đại liền lấy ra mười hai đồng đưa cho người bán hàng.

"Lấy sáu cái."

Thấy Diệp lão đại vậy mà còn dám bỏ tiền mua đồ ăn cho bọn trẻ, hai vợ chồng Thiện lão đại lén lút bám theo phía sau tức đến nghiến răng.

Thiện đại nương tử vốn còn do dự, giờ cũng quyết tâm.

Ả ta nhét con trai vào lòng Thiện lão đại, ấp ủ một lát rồi lao ra, mắt đỏ hoe ôm chầm lấy Tình Thiên.

"Tình Thiên—— con ơi—— nương cuối cùng cũng tìm được con rồi—— "

Diễn xuất của Thiện đại nương tử rất đạt, vừa ôm lấy Tình Thiên, nước mắt đã tuôn rơi.

Tình Thiên sợ hãi, bị ôm chặt không cử động được, vội vàng quay đầu gọi to: "Cha——"

Ai ngờ Thiện lão đại lại ôm con trai xông ra đáp lời: "Ơi, Tình Thiên, cha đây!

"Tình Thiên, nương nhớ con đến ăn không ngon ngủ không yên, sữa cũng không có mà cho em con bú—— "

Hắn không diễn giỏi bằng Thiện đại nương tử, chỉ có thể lấy tay che mắt, che giấu bộ dạng giả tạo của mình.

"Cha nương và em trai đều nhớ con lắm——"

Nói rồi hắn len lén véo mông con trai một cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứa bé lập tức "oa" lên khóc.

Thiện lão đại: "Con xem, em trai nhớ con đến mức khóc đây này!"

Thiện đại nương tử: "Về nhà với nương nhé? Không có con, nương cũng sống không nổi——"

Năm đứa trẻ nhà họ Diệp đều bị biến cố bất ngờ này dọa choáng váng.

Cuối cùng vẫn là Diệp Xương Triệu phản ứng lại trước, xông lên kéo Tình Thiên lại, quát Thiện đại nương tử: "Ngươi buông ra, Tình Thiên là muội muội ta, không phải con ngươi!"

Nhưng nó còn quá nhỏ, căn bản không phải đối thủ của Thiện đại nương tử, bị ả ta đẩy ngã xuống đất.

Bốn anh em khác thấy vậy càng sốt ruột, cùng nhau xông lên.

Kéo tay, giật áo.

Diệp Xương Niên còn cắn ả ta.

May mà lúc này, Diệp lão đại cũng chạy về.

Hắn một tay giật Tình Thiên từ tay Thiện đại nương tử, một tay túm lấy cổ áo Diệp Xương Niên xách lên, ném sang một bên mắng: "Bình thường ta dạy ngươi thế nào hả, sao cái gì cũng cắn? Không sợ đau bụng à!"

Diệp Xương Niên tức giận chỉ vào Thiện đại nương tử: "Ả đàn bà xấu xa này, ả ta muốn cướp muội muội!"

Tình Thiên lập tức ôm chặt cổ Diệp lão đại.

Diệp lão đại trầm mặt hỏi: "Hai người các ngươi muốn gì? Muốn cướp trẻ con giữa ban ngày ban mặt à?

"Ở đây không phải nơi hoang vu, có quan binh có vương pháp đấy!"

"Ngươi nói bậy! Dù Thiên Vương lão tử đến đây thì Tình Thiên vẫn là con gái ta!"

Thiện đại nương tử khóc lóc thảm thiết.

"Mọi người ơi, đến đây mà xem, trên đời này làm gì có chuyện không có con lại đi cướp con người khác chứ!"

Thiện lão đại cũng phụ họa theo: "Tình Thiên à, cha biết nhà họ Diệp giàu có, có thể cho con ăn ngon mặc đẹp, nhưng dù sao chúng ta mới là cha mẹ ruột của con!"

Hai người bọn họ làm ầm ĩ lên, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, ngay cả mấy tên quan binh tuần tra cũng chạy tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao từ khi lưu dân tụ tập ngày càng đông, bán con, vứt con thậm chí ăn thịt con cũng có người từng thấy.

Nhưng hai nhà tranh giành một đứa bé gái thì đúng là lần đầu tiên.

Thiện đại nương tử vốn là người thích náo nhiệt, thấy càng đông người càng hăng.

Ả ta chạy tới "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt quan binh, vừa khóc vừa dập đầu: "Xin quan gia làm chủ cho con!"

Tên quan binh cau mày: "Sáng sớm ở cổng thành làm ầm ĩ cái gì, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Quan gia, lão Diệp này không có con, mấy đứa con của anh em hắn cũng đều là con trai.

""Vợ hắn thấy Tình Thiên nhà con xinh xắn, liền ỷ đông hiếp yếu, không quan tâm đến sự phản đối của vợ chồng con mà cướp con bé đi.

"Hai vợ chồng con chỉ có thể bế đứa con trai mới sinh, vừa chạy nạn vừa tìm con gái——

"Nếu quan gia không tin, có thể tìm người xem lòng bàn chân con bé, có một vết bớt đỏ đấy ạ."

Mọi người nghe vậy, liền nhìn về phía Tình Thiên, muốn xem cô bé được hai nhà tranh giành cưng chiều rốt cuộc trông như thế nào.

Lúc này vết thương trên đầu Tình Thiên đã lành, dưới mái tóc lưa thưa trên trán, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo điểm xuyết đôi mắt to tròn đen láy, trông vô cùng đáng yêu.

Một bên là gia đình ba người gầy gò ốm yếu, khóc lóc thảm thiết.

Một bên là một người đàn ông lực lưỡng dẫn theo sáu đứa trẻ.

Mọi người đều bất giác nghiêng về phía kẻ yếu hơn.

"Trong tay hắn có nhiều đứa trẻ như vậy, chẳng lẽ đều là cướp được như thế sao?"

Ngay cả mấy tên quan binh cũng bắt đầu nhìn Diệp lão đại với ánh mắt nghi ngờ.

Diệp lão đại tức đến mức muốn cười.

"Đứa bé đúng là ta dùng lương thực đổi với các ngươi, nhưng ta đã cho các ngươi một túi bắp đầy, lúc đó các ngươi chẳng phải vui vẻ lắm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Bảo Chạy Nạn

Số ký tự: 0