Đánh Hắn! Thay...
2024-11-23 18:41:20
"Giờ thấy Tình Thiên được nhà ta nuôi nấng tốt, lại nói những lời này, các ngươi không sợ trời đánh sao!"
Thiện đại nương tử vẫn theo kế hoạch, vênh mặt lên nói: "Ngươi nói gì là cái đấy à? Ai thấy ngươi cho chúng ta một túi bắp? Sao ngươi không nói ngươi cho chúng ta cả xe gạo luôn đi?"
"Ngươi..." Diệp lão đại tức giận đến mức nổi cả gân xanh, nếu không có quan binh ở đây, hắn đã muốn cho Thiện đại nương tử một đấm.
Thiện lão đại thấy lửa đã đủ độ, liền ôm con trai tiến lên giảng hòa: "Ấy, mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho Tình Thiên thôi, đừng cãi nhau nữa.
"Ta thấy chúng ta đừng làm phiền quan gia ở đây nữa, tìm chỗ nào đó nói chuyện phải trái được không?"
Lúc này Diệp lão đại mới hiểu được ý đồ xấu xa của hai vợ chồng nhà họ Thiện.
Bọn họ nào phải muốn giành lại Tình Thiên, mà là thấy nhà họ Diệp sống tốt, muốn dùng Tình Thiên để uy hiếp, tống tiền nhà hắn!
Tục ngữ nói rất hay, dân không đấu lại quan.
Diệp lão đại không muốn xung đột với Thiện lão đại trước mặt quan binh.
Hơn nữa lúc này hắn đang một mình dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy, nếu thật sự đánh nhau, sẽ khó mà lo liệu hết được.
Vì vậy Diệp lão đại gật đầu: "Được, mọi người đều là người cùng làng chạy nạn, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
"Nhà ta thấy hai người các ngươi nuôi hai đứa con không đủ ăn nên mới nhận nuôi Tình Thiên.
"Chẳng phải các ngươi chê lương thực chúng ta cho ít sao, vậy thì cho thêm một ít là được chứ gì!"
Thiện lão đại nghe nói sẽ cho thêm lương thực, mắt sáng rực lên, gật đầu lia lịa.
"Ừ, thật ra cũng tại vợ ta nhớ con bé quá nên mới làm ầm ĩ lên thôi, chúng ta cũng không phải loại người tham lam vô độ.
"Hơn nữa, Tình Thiên ở với các ngươi, nhìn cũng béo lên rồi, chúng ta cũng yên tâm!"
Thấy một cuộc tranh chấp sắp được giải quyết êm đẹp, mấy tên quan binh cũng thở phào nhẹ nhõm, liền đuổi người.
"Thôi được rồi, nếu các ngươi tự giải quyết được với nhau thì đừng chặn đường nữa, nếu va phải quý nhân vào thành thì các ngươi gánh không nổi đâu."
Diệp lão đại dẫn hai vợ chồng tới chỗ vắng vẻ không người hỏi: "Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn gì!"
Hai vợ chồng nhà họ Thiện lúc này đang mải mê nghĩ đến chuyện sắp phát tài, không hề nhận ra mấy đứa trẻ nhà họ Diệp đã được Diệp lão đại ra hiệu chạy về báo tin.
Thiện lão đại nói với vẻ mặt tươi cười: "Chuyện là thế này.
"Tuy chúng ta không phải cha mẹ ruột của Tình Thiên, nhưng lúc đó nếu không có ta thì con bé đã chết đuối dưới sông rồi, chưa kể chúng ta cũng nuôi con bé mấy năm...
"Bớt vòng vo đi!" Diệp lão đại thấy vợ và ba em trai đã chạy tới, bèn trầm mặt xuống: "Các ngươi muốn gì thì nói thẳng ra!"
"Được, vậy ta nói thẳng luôn.
"Lúc trước ngươi chỉ cho chúng ta một túi bắp, vẫn còn thiếu nhiều lắm!
"Ít nhất ngươi phải cho thêm chúng ta một túi lương thực nữa."
Thiện đại nương tử nói thêm: "Còn phải cho thêm mấy con cá nữa!"
"Đúng vậy, dù sao nhà ngươi bây giờ ai cũng hồng hào béo tốt, tối qua còn ăn hai con cá to như vậy, cũng chẳng thiếu chút này..."
Diệp lão đại nghe vậy mới hiểu ra, thì ra nhà mình đã bị tên vô lại này để mắt tới từ lâu rồi.
Thiện lão đại còn thao thao bất tuyệt: "Trước đó chúng ta không biết giá cả, bị các ngươi lừa, giờ đi một đường tới Sơn Hải quan mới biết.
"Một đứa bé gái xinh xắn như Tình Thiên, bán vào kỹ viện, ít nhất cũng được ba bốn lượng bạc đấy!"
Diệp lão đại nghe vậy, tức đến mức muốn nổ phổi.
Hắn giao Tình Thiên cho Diệp đại tẩu chạy tới, rồi xông lên đấm cho Thiện lão đại một phát.
Thiện lão đại không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng đau đớn.
Diệp lão đại lại cho hắn thêm một cú đấm nữa, rồi nghiến răng mắng:
"Ngươi cũng muốn được hồng hào béo tốt à! Vậy thì đủ cho ngươi đỏ mặt mấy ngày rồi đấy, vừa lòng chưa? Chưa vừa lòng ta lại cho ngươi thêm hai cú nữa?
"Tình Thiên mới mấy tuổi? Ngươi dù gì cũng từng làm cha nó, vậy mà lại muốn bán nó vào kỹ viện? Ngươi còn là người không?"
Diệp đại tẩu ôm Tình Thiên đang sợ hãi, đau lòng đến mức nước mắt giàn giụa.
Nửa tháng nay vất vả lắm mới chữa lành vết thương cho con bé, người cũng béo lên chút, tính tình cũng hoạt bát hơn, vậy mà lại xảy ra chuyện này!
Tuy nói năm đó Thiện lão đại cứu Tình Thiên từ dưới sông lên, nhưng cũng không có lý nào lại đeo bám dai dẳng như vậy!
Nhìn vết đỏ trên cánh tay Tình Thiên bị Thiện đại nương tử véo lúc nãy, lần đầu tiên Diệp đại tẩu "xúi giục" khi Diệp lão đại đánh người.
"Đương gia, đánh hắn! Thay Tình Thiên đánh thêm mấy cái nữa!
"Chưa thấy ai ác độc như hai người các ngươi, các ngươi không muốn nhìn thấy con bé sống tốt đúng không?"
"Yên tâm, ta không tha cho hắn!" Diệp lão đại nói rồi lại tung ra mấy quyền như trời giáng.
Trước kia, Thiện lão đại và Diệp lão đại có vóc dáng và sức lực ngang nhau, cho dù đánh nhau cũng bất phân thắng bại.
Nhưng nay Diệp lão đại ngày nào cũng được ăn thịt, người đầy khí lực.
Còn Thiện lão đại dọc đường gầy hẳn đi một vòng, lại vừa mệt vừa đói, nào còn là đối thủ của hắn.
Mới vài quyền đã bị đánh cho nằm rạp dưới đất van xin tha mạng.
Thiện đại nương tử vẫn theo kế hoạch, vênh mặt lên nói: "Ngươi nói gì là cái đấy à? Ai thấy ngươi cho chúng ta một túi bắp? Sao ngươi không nói ngươi cho chúng ta cả xe gạo luôn đi?"
"Ngươi..." Diệp lão đại tức giận đến mức nổi cả gân xanh, nếu không có quan binh ở đây, hắn đã muốn cho Thiện đại nương tử một đấm.
Thiện lão đại thấy lửa đã đủ độ, liền ôm con trai tiến lên giảng hòa: "Ấy, mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho Tình Thiên thôi, đừng cãi nhau nữa.
"Ta thấy chúng ta đừng làm phiền quan gia ở đây nữa, tìm chỗ nào đó nói chuyện phải trái được không?"
Lúc này Diệp lão đại mới hiểu được ý đồ xấu xa của hai vợ chồng nhà họ Thiện.
Bọn họ nào phải muốn giành lại Tình Thiên, mà là thấy nhà họ Diệp sống tốt, muốn dùng Tình Thiên để uy hiếp, tống tiền nhà hắn!
Tục ngữ nói rất hay, dân không đấu lại quan.
Diệp lão đại không muốn xung đột với Thiện lão đại trước mặt quan binh.
Hơn nữa lúc này hắn đang một mình dẫn theo nhiều đứa trẻ như vậy, nếu thật sự đánh nhau, sẽ khó mà lo liệu hết được.
Vì vậy Diệp lão đại gật đầu: "Được, mọi người đều là người cùng làng chạy nạn, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
"Nhà ta thấy hai người các ngươi nuôi hai đứa con không đủ ăn nên mới nhận nuôi Tình Thiên.
"Chẳng phải các ngươi chê lương thực chúng ta cho ít sao, vậy thì cho thêm một ít là được chứ gì!"
Thiện lão đại nghe nói sẽ cho thêm lương thực, mắt sáng rực lên, gật đầu lia lịa.
"Ừ, thật ra cũng tại vợ ta nhớ con bé quá nên mới làm ầm ĩ lên thôi, chúng ta cũng không phải loại người tham lam vô độ.
"Hơn nữa, Tình Thiên ở với các ngươi, nhìn cũng béo lên rồi, chúng ta cũng yên tâm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy một cuộc tranh chấp sắp được giải quyết êm đẹp, mấy tên quan binh cũng thở phào nhẹ nhõm, liền đuổi người.
"Thôi được rồi, nếu các ngươi tự giải quyết được với nhau thì đừng chặn đường nữa, nếu va phải quý nhân vào thành thì các ngươi gánh không nổi đâu."
Diệp lão đại dẫn hai vợ chồng tới chỗ vắng vẻ không người hỏi: "Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn gì!"
Hai vợ chồng nhà họ Thiện lúc này đang mải mê nghĩ đến chuyện sắp phát tài, không hề nhận ra mấy đứa trẻ nhà họ Diệp đã được Diệp lão đại ra hiệu chạy về báo tin.
Thiện lão đại nói với vẻ mặt tươi cười: "Chuyện là thế này.
"Tuy chúng ta không phải cha mẹ ruột của Tình Thiên, nhưng lúc đó nếu không có ta thì con bé đã chết đuối dưới sông rồi, chưa kể chúng ta cũng nuôi con bé mấy năm...
"Bớt vòng vo đi!" Diệp lão đại thấy vợ và ba em trai đã chạy tới, bèn trầm mặt xuống: "Các ngươi muốn gì thì nói thẳng ra!"
"Được, vậy ta nói thẳng luôn.
"Lúc trước ngươi chỉ cho chúng ta một túi bắp, vẫn còn thiếu nhiều lắm!
"Ít nhất ngươi phải cho thêm chúng ta một túi lương thực nữa."
Thiện đại nương tử nói thêm: "Còn phải cho thêm mấy con cá nữa!"
"Đúng vậy, dù sao nhà ngươi bây giờ ai cũng hồng hào béo tốt, tối qua còn ăn hai con cá to như vậy, cũng chẳng thiếu chút này..."
Diệp lão đại nghe vậy mới hiểu ra, thì ra nhà mình đã bị tên vô lại này để mắt tới từ lâu rồi.
Thiện lão đại còn thao thao bất tuyệt: "Trước đó chúng ta không biết giá cả, bị các ngươi lừa, giờ đi một đường tới Sơn Hải quan mới biết.
"Một đứa bé gái xinh xắn như Tình Thiên, bán vào kỹ viện, ít nhất cũng được ba bốn lượng bạc đấy!"
Diệp lão đại nghe vậy, tức đến mức muốn nổ phổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn giao Tình Thiên cho Diệp đại tẩu chạy tới, rồi xông lên đấm cho Thiện lão đại một phát.
Thiện lão đại không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng đau đớn.
Diệp lão đại lại cho hắn thêm một cú đấm nữa, rồi nghiến răng mắng:
"Ngươi cũng muốn được hồng hào béo tốt à! Vậy thì đủ cho ngươi đỏ mặt mấy ngày rồi đấy, vừa lòng chưa? Chưa vừa lòng ta lại cho ngươi thêm hai cú nữa?
"Tình Thiên mới mấy tuổi? Ngươi dù gì cũng từng làm cha nó, vậy mà lại muốn bán nó vào kỹ viện? Ngươi còn là người không?"
Diệp đại tẩu ôm Tình Thiên đang sợ hãi, đau lòng đến mức nước mắt giàn giụa.
Nửa tháng nay vất vả lắm mới chữa lành vết thương cho con bé, người cũng béo lên chút, tính tình cũng hoạt bát hơn, vậy mà lại xảy ra chuyện này!
Tuy nói năm đó Thiện lão đại cứu Tình Thiên từ dưới sông lên, nhưng cũng không có lý nào lại đeo bám dai dẳng như vậy!
Nhìn vết đỏ trên cánh tay Tình Thiên bị Thiện đại nương tử véo lúc nãy, lần đầu tiên Diệp đại tẩu "xúi giục" khi Diệp lão đại đánh người.
"Đương gia, đánh hắn! Thay Tình Thiên đánh thêm mấy cái nữa!
"Chưa thấy ai ác độc như hai người các ngươi, các ngươi không muốn nhìn thấy con bé sống tốt đúng không?"
"Yên tâm, ta không tha cho hắn!" Diệp lão đại nói rồi lại tung ra mấy quyền như trời giáng.
Trước kia, Thiện lão đại và Diệp lão đại có vóc dáng và sức lực ngang nhau, cho dù đánh nhau cũng bất phân thắng bại.
Nhưng nay Diệp lão đại ngày nào cũng được ăn thịt, người đầy khí lực.
Còn Thiện lão đại dọc đường gầy hẳn đi một vòng, lại vừa mệt vừa đói, nào còn là đối thủ của hắn.
Mới vài quyền đã bị đánh cho nằm rạp dưới đất van xin tha mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro