Tiểu Phúc Bảo Chạy Nạn

Mùi Này Thơm Qu...

2024-11-23 18:41:20

"Đúng vậy!" Diệp lão thái thái nghe hai người nói, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào, "Năm đó khó khăn như vậy còn vượt qua được, bây giờ các con đều đã lớn khôn, lấy vợ sinh con rồi, thì còn có gì mà không sống nổi chứ!"

Ba người nói chuyện xong, lại chơi đùa với Tình Thiên một lúc, thì xe lừa bỗng nhiên tấp vào lề đường, rồi chậm rãi dừng lại.

Diệp lão thái thái không hiểu chuyện gì, cứ tưởng xảy ra chuyện gì, lo lắng ôm chặt Tình Thiên hỏi: "Sao lại dừng lại thế?"

Ma ma béo vừa chuẩn bị xuống xe vừa nói: "Gần trưa rồi, phải nấu cơm thôi!"

Ma ma mập cũng nói: "Nếu lão tỷ tỷ không muốn đi buồng xí thì cứ ngồi trên xe đi, lát nữa ta bưng một bát đồ ăn về cho các ngươi là được."

"Sao có thể chờ ăn sẵn chứ!" Diệp lão thái thái dứt lời, cũng ôm Tình Thiên xuống xe, "Nàng dâu cả nhà ta nấu ăn không tệ, ta bảo nàng ấy đến giúp các ngươi một chút."

Bởi vì biết Tần gia là nhà giàu có, cho nên Diệp lão thái thái chỉ nói để Diệp đại tẩu đến phụ giúp, không tiện nói để nàng ấy trổ tài cho mọi người xem.

Nhưng dù là vậy, hai ma ma cũng không cho là đúng.

Phụ nữ nhà quê, biết làm mấy món hầm thì dám nói tài nấu nướng của mình tốt.

Nhưng loại đồ ăn đó, đừng nói là chủ tử, ngay cả các nàng cũng chướng mắt.

Diệp lão thái thái liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của các nàng, nhưng cũng không giận, lại đổi giọng nói: "Hay là vậy đi, chúng ta mang theo lương thực, tự mình làm chút đồ ăn là được.

"Lát nữa làm xong ta bưng qua một ít, hai vị nếu không chê thì nếm thử."

Nghe Diệp lão thái thái nói Diệp gia muốn tự mình nhóm lửa nấu nướng, hai ma ma ngược lại nhìn bà ta bằng con mắt khác.

Tần gia tuy giàu có, nhưng rốt cuộc ra ngoài cũng không mang theo quá nhiều lương thực.

Trước đó bị đám lưu dân va chạm, lại bị cướp đi một ít.

Diệp gia nhiều người như vậy, lại toàn là nam đinh, chưa kể còn có năm đứa trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tục ngữ nói rất hay, thằng bé choai choai ăn chết bố.

Nếu cứ để bọn họ ăn thoải mái dọc đường, e là không kham nổi!

Diệp lão thái thái mang theo Tình Thiên đi đến bên chiếc xe bò nhà mình, thấy căn bản không cần bà lên tiếng, các con trai con dâu đã như thường lệ, phối hợp nhịp nhàng nhặt củi, bắc nồi, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Thấy Diệp lão thái thái bế Tình Thiên tới, Diệp đại tẩu đang định rửa nồi liền chạy lại gần, hôn lên mặt Tình Thiên một cái.

"Ôi chao, cả buổi sáng không gặp con gái, nhớ con quá!"

Diệp lão đại cũng xách hai bó củi tới nói: "Nương, chúng con dọc đường nhặt được một ít củi, có cần đưa cho Tần gia một ít không?"

Diệp lão thái thái quay đầu nhìn đám gia nhân Tần gia lúc này mới bắt đầu đi khắp nơi nhặt củi, gật đầu nói: "Đưa qua đó đi!"

Diệp lão tứ bên này đã nhóm lửa xong.

Diệp nhị tẩu và Diệp tam tẩu cũng bưng thịt thỏ và rau dại đã rửa sạch sẽ từ bờ suối nhỏ về.

Diệp đại tẩu không nói hai lời, xắn tay áo lên bắt đầu nấu nướng.

"Xèo —— "

Âm thanh và mùi của hành, gừng, tỏi cùng ớt bỏ vào nồi thu hút sự chú ý của đám gia nhân Tần gia.

Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn Diệp đại tẩu đổ hơn nửa thau thịt vào trong chiếc nồi lớn.

Diệp đại tẩu cầm muôi xào, nhanh chóng đảo thịt thỏ, để mỡ đều khắp từng miếng thịt.

Trong chốc lát mùi thịt thơm ngào ngạt, đám gia nhân Tần gia gần như đồng thời nuốt nước miếng.

Tần gia đương nhiên không phải là không ăn nổi thịt.

Nhưng đi đường bên ngoài không thể so với ở nhà, mọi thứ đều được giản tiện, kể cả đồ ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong bụng mọi người có lẽ đã lâu không có chút mỡ màng nào rồi.

Hơn nữa...

Mùi này cũng quá thơm!

Lúc này hai ma ma mập ốm đứng cạnh nhau, cũng nhìn về phía Diệp gia ở cuối đoàn xe với vẻ trông mong.

Ma ma ốm lẩm bẩm: "Xem ra Diệp lão thái thái chẳng những không nói quá, mà còn khiêm tốn nữa, mùi này thật sự rất thơm!"

Bụng ma ma mập đã bắt đầu kêu ùng ục không ngừng.

Nàng nuốt nước miếng xuống, liếm môi, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Chỉ ngửi thấy thơm thì có ích gì, phải nếm thử mới biết có ngon hay không..."

Không bao lâu, thịt thỏ xào cay thơm trong nồi đã chín.

Cuối cùng Diệp đại tẩu cho một nắm lá tỏi rừng đã thái nhỏ vào, đảo qua đảo lại hai lần.

Vị cay nồng của tỏi rừng bị hơi nóng kích thích, bay ra đã biến thành mùi thơm.

Diệp đại tẩu nhận lấy cái thau Diệp nhị tẩu đưa tới, đang định múc thịt thỏ ra, thì thấy Tình Thiên bưng bát của mình tới, nhìn nàng với vẻ trông mong: "Nương, có thể múc cho con một bát trước không ạ?"

"Đương nhiên là được rồi!" Đây là lần đầu tiên Diệp đại tẩu thấy Tình Thiên chủ động xin nàng thứ gì, vui vẻ nói: "Hóa ra Tình Thiên thích ăn thịt thỏ à? Được, nương múc cho con trước."

Nàng nói xong nhận lấy bát, chọn chỗ nhiều thịt múc cho Tình Thiên hơn nửa bát.

Ai ngờ Tình Thiên lại lắc đầu, ra hiệu một cái bát đầy ú ụ: "Nương, thêm nữa ạ!"

Nhà Diệp ai cũng ăn khỏe, bát ăn cơm trong nhà đều là bát tô lớn, còn to hơn cả mặt Tình Thiên.

Diệp đại tẩu ước lượng khẩu phần ăn của Tình Thiên, đã thêm cho nàng một muôi lớn rồi, không ngờ nàng vẫn chê ít.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Bảo Chạy Nạn

Số ký tự: 0