Tiểu Phúc Bảo Chạy Nạn

Qua Cửa Quan

2024-11-23 18:41:20

Diệp lão tứ đứng bên cạnh nhìn thấy hết, lập tức nhỏ giọng hứa với nàng: "Chờ chúng ta về quê an cư lạc nghiệp, ta sẽ ra ngoài kiếm việc làm, kiếm tiền mua kẹo cho nàng ăn."

"Chàng nói đấy nhé, ta nhớ đấy!" Quách thị cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Đang nói chuyện, cuối cùng cũng đến lượt đoàn xe nhà họ Tần vào cửa ải.

Diệp lão thái thái bế Tình Thiên ngồi trên xe lừa, không còn gió lạnh thấu xương khiến người ta không mở nổi mắt, bà cũng không bị sặc ho nữa.

Trong lòng bà không khỏi cảm khái lần nữa, gần đây vận may của nhà mình thật sự quá tốt.

Tình Thiên ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn chiếc xe lừa chậm rãi đi qua cửa ải.

Hai chiếc xe bò của nhà họ Diệp đi theo sau đoàn xe, lúc đi qua cửa ải, tất cả những người chạy nạn xung quanh đều nhìn bọn họ với ánh mắt ghen tỵ.

Trẻ con còn nhỏ, trong mắt chỉ có sự tò mò.

Nhưng người lớn đều có cảm giác cay cay mũi, nóng hổi mắt.

Diệp đại tẩu không nhịn được cảm khái một câu: "Vậy là vào cửa ải rồi!"

Diệp lão đại gật đầu nói: "Ừ, vào cửa ải rồi!"

Hai vợ chồng Thiện lão đại vẫn luôn lén lút đi theo nhà họ Diệp thì ngây người ra.

Thiện đại nương càng không dám tin vào mắt mình, đưa tay véo mạnh Thiện lão đại một cái.

"Ái chà, bà già chết tiệt nhà ngươi, véo ta làm gì!"

"Đương gia, có phải ta đang nằm mơ không? Sao nhà họ Diệp lại vào cửa ải rồi?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, ta cũng muốn biết đây!" Thiện lão đại ghen tỵ đến mức mắt đỏ hoe.

Sơn Hải Quan cao chọc trời, giống như một bức tường thành không thể vượt qua, chia cách nhà họ Diệp và nhà họ Thiện ở hai đầu số phận.

Sau khi vào cửa ải, mọi người tiếp tục lên đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngoại trừ không còn những người chạy nạn nữa, dường như cũng không khác biệt gì mấy so với bên ngoài cửa ải.

Hai ma ma ngồi chung xe với Diệp lão thái thái, cũng không tiện nói chuyện nhà chủ, bèn hỏi: "Lão tỷ tỷ, cả nhà tỷ định đi đâu vậy? Có phải đi nhờ cậy họ hàng không?”

"Phải đấy, lão gia nhà ta là người thôn Dung Khê, huyện Phong Nhạc, gần kinh thành.

"Tiếc là ông ấy mất sớm, để lại mẹ góa con côi chúng ta, cũng không có khả năng về quê tìm người thân.

"Mãi đến năm nay nhà gặp nạn, mới nghĩ đến chuyện quay về tìm nơi nương tựa.

"Cũng không biết tình hình ở quê nhà bây giờ thế nào nữa!"

Năm đó Diệp lão gia tử thực ra là bị người ta lừa, đi theo mấy người đến vùng ngoài cửa ải đào nhân sâm.

Kết quả nhân sâm không đào được, ngược lại tiêu hết sạch tiền mang theo người.

Diệp lão gia tử thứ nhất là không có tiền, thứ hai là thấy mất mặt, nên cứ ở lại ngoài cửa ải không về nhà.

May mà ông ấy là người cần cù, lại đúng lúc triều đình khuyến khích người dân khai hoang ở ngoài cửa ải.

Cặm cụi làm lụng mấy năm, tích cóp được chút vốn liếng, mới cưới được vợ, sinh con đẻ cái.

Thấy cuộc sống ngày càng khấm khá, Diệp lão gia tử mới nảy ra ý định muốn về quê thăm thú.

Nhưng trong cửa ải và ngoài cửa ải cách xa nhau quá, chỉ riêng việc nhờ người gửi thư về, rồi chờ cha mẹ anh em ở quê hồi âm đã mất hơn nửa năm.

Người nhà ở quê cứ tưởng Diệp lão gia tử đã chết ở ngoài cửa ải rồi, không ngờ nhiều năm sau lại có tin tức, nên rất nhiệt tình mời bọn họ đầu xuân năm sau về quê.

Nhưng chuyến đi thăm người thân này, cuối cùng lại không thành.

Mùa đông năm đó tuyết còn chưa tan hết, Diệp lão gia tử đã đổ bệnh.

Bệnh này cứ kéo dài mãi, chưa đến mùa hè thì ông ấy đã qua đời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Để lại Diệp lão thái thái cùng bốn đứa con trai.

Mẹ góa con côi sống không dễ dàng gì, có được ăn no hay không còn chưa biết.

Lấy đâu ra khả năng đi đường xa về quê thăm họ hàng chứ.

Vậy nên chuyện này cứ lần lữa mãi, cho đến năm nay gặp nạn, mới buộc phải đưa vào kế hoạch.

Diệp lão thái thái vừa nói, vừa đưa tay sờ lên bức thư vẫn luôn giấu trong ngực.

Trong thư không chỉ có địa chỉ quê nhà, mà còn có sự mong mỏi tha thiết của người thân.

Chỉ là đã nhiều năm trôi qua như vậy, Diệp lão gia tử cũng đã mất, không biết phần mong mỏi này còn lại được bao nhiêu.

Hai ma ma nghe xong nhìn nhau, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều không mấy lạc quan.

Chưa nói đến việc đã nhiều năm trôi qua như vậy, không biết tình hình ở quê nhà bây giờ ra sao.

Cho dù người thân ở quê vẫn còn, thì về thăm họ hàng và chạy nạn đến nương nhờ là hai chuyện khác nhau.

Nếu Diệp lão gia tử còn sống, thì chuyện này có lẽ còn có chút hy vọng.

Nhưng bây giờ...

Cả một nhà, chưa từng gặp mặt họ hàng ở quê, nói gì đến tình cảm.

Nói thu nhận là thu nhận ngay sao?

E là phải Phật Tổ tái thế, Bồ Tát hiển linh mới được!

Nhưng những lời này không tiện nói trước mặt Diệp lão thái thái.

Ma ma béo nói: "Lão tỷ tỷ cứ yên tâm, nhà tỷ đông con nhiều cháu như vậy, bốn đứa con trai nhìn đã thấy đáng ghen tỵ rồi, dù đi đến đâu, cuộc sống cũng sẽ êm ấm."

"Ai nói không phải chứ! Đến gần kinh thành, cơ hội làm việc cũng nhiều hơn những nơi khác, chỉ cần siêng năng chịu khó, thì chắc chắn sẽ không bị đói!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Phúc Bảo Chạy Nạn

Số ký tự: 0