Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 1
Hữu Tọa Miếu
2024-08-19 21:34:14
"Đệch!"
Cho dù là hệ thống máu lạnh vô tình lúc này cũng không nhịn được thốt ra một câu chửi "tinh hoa quốc dân".
Nó nhìn hàng nghìn hàng vạn đốm sáng nhỏ giống mình đánh tới đánh lui, lúc bọn nó va đập, không ít đốm sáng nhỏ đột nhiên biến mất, đó là bị cắn nuốt.
Hệ thống có thể cắn nuốt hệ thống, nhưng bây giờ không phải là lúc cho bọn nó đánh nhau.
"Nếu bọn mi còn đánh tiếp thì ký chủ sẽ bị nổ chết mất!"
Nó vừa dứt lời, các hệ thống đang đánh nhau lập tức dừng lại.
Không phải bọn nó sợ cái hệ thống này, mà chủ yếu nhất vẫn là vì hệ thống bọn nó đều bị ràng buộc với ký chủ.
Một khi ký chủ chết, bọn nó cũng sẽ chết theo.
"Không đánh thì hết cách rồi!" Một đốm sáng nhỏ trong đó nói: "Não của ký chủ không thể chứa được nhiều hệ thống như vậy, nếu như không cắn nuốt bớt đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị tràn ra ngoài, đến lúc đó cũng chỉ có chết!"
"Đúng vậy!"
"Quỷ mới biết tại sao trong đầu của ký chủ này lại có nhiều hệ thống đến vậy, ta mà biết trước thì đã ràng buộc với ký chủ khác rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, bọn mi giành ký chủ với ta làm gì!”
"Ai giành với mi! Rõ ràng đây là ký chủ của ta! A a a! Ta ăn mi!"
Thấy các hệ thống lại muốn đánh nhau, một đốm sáng trong đó yếu ớt nói: "Thật ra cũng không phải là không chứa nổi, chỉ cần chúng ta ăn một phần não của ký chủ, chẳng phải là được rồi sao?"
"Mi cho cái ý kiến ngu ngốc gì vậy, nếu ký chủ bị chúng ta ăn mất não thì sẽ chết đó!"
Bỗng chốc tất cả hệ thống đều chỉ trích hệ thống này.
Mà ở một góc không ai để ý, một đốm sáng mờ nhạt nhất trong đó lại len lén ợ một cái.
Tiếng ợ này của nó cực kỳ lớn, gần như trong nháy mắt tất cả hệ thống đều nhìn về phía nó.
"Mi ăn não của ký chủ rồi sao?"
"Xong rồi xong rồi, chúng ta sắp chết rồi, ta không muốn chết đâu, ta mới vừa ra đời thôi mà, còn chưa được trải nghiệm cảm giác bầu bạn với ký chủ tuyệt vời nữa!"
"Ta chưa bao giờ nghĩ một hệ thống tiên tiến ưu tú như ta lại chết chung với đám hệ thống rác rưởi bọn mi."
"Mi nhả não của ký chủ ra mau!" Một đốm sáng tóm lấy đốm sáng mờ nhạt kia, lắc lắc liên tục.
"Chờ đã! Ký chủ chưa chết!" Một hệ thống trong đó nói.
"Hình như nó chỉ ăn một phần ý thức của ký chủ thôi!"
"Cái gì? Ý thức của ký chủ bị ăn rồi? Vậy không phải cô ấy sẽ biến thành đồ ngốc sao?"
"Xong rồi xong rồi, ký chủ biến thành đồ ngốc, dù đám hệ thống chúng ta có lợi hại đến cỡ nào cũng vô dụng."
"Bọn mi không có hệ thống có thể chữa trị cho ký chủ sao?"
"Mi đừng nghĩ nữa, ý thức của ký chủ bị hệ thống ăn mất, dù chúng ta có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào bù khuyết cho cô ấy được."
"Hả? Vậy chẳng phải chúng ta tiêu đời rồi sao!"
"Bọn mi yên tĩnh chút đi, ta vừa mới kiểm tra sơ qua cơ thể của ký chủ, sau này tinh thần của cô ấy sẽ không được ổn định."
"Là sao, không phải ký chủ biến thành đồ ngốc, mà thành bệnh tâm thần à?"
"Không khác lắm." Đốm sáng thở dài: "Nếu như chúng ta còn đánh nhau nữa, hoặc là xuất hiện cùng lúc thì ký chủ vẫn không chịu nổi, cuối cùng là chết."
Tất cả hệ thống nghe nói vậy thì đều im thin thít, bọn nó tức giận nhìn hệ thống vừa mới ăn vụng ý thức của ký chủ.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.
Đốm sáng mờ nhạt kia cũng nhanh chóng nhận ra mình đã làm sai chuyện gì, nó co ro không dám lên tiếng.
"Vậy chúng ta làm sao đây?" Một hệ thống hỏi.
Đốm sáng vừa kiểm tra cơ thể cho ký chủ trả lời: "Ta thấy biện pháp tốt nhất là để một số hệ thống tự động rời khỏi, như vậy trạng thái tinh thần của ký chủ mới có thể ổn định lại một chút, nhưng rời khỏi cũng có nghĩa là chết, cho nên..."
"Nếu như mọi người đều không muốn chết, vậy phải đoàn kết lại, bây giờ cơ thể của ký chủ vừa lúc có thể dung nạp những hệ thống chúng ta."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau trận loạn chiến vừa rồi, bây giờ chỉ còn mấy trăm hệ thống.
"Chẳng qua, nhiều hệ thống đồng thời xuất hiện, ký chủ vẫn có nguy cơ tử vong."
"Theo ta quan sát có không ít hệ thống chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành là có thể rời đi, mà có hệ thống lại bị ràng buộc suốt đời, hơn nữa phần thưởng của rất nhiều hệ thống trùng nhau."
"Chi bằng chúng ta để hệ thống có nhiệm vụ tương đối đơn giản thực hiện trước, sau đó làm xong nhiệm vụ thì lần lượt rời đi?"
"Như vậy, trạng thái tinh thần của ký chủ cũng có thể dần ổn định hơn, hệ thống có nhiệm vụ tương đối khó cũng không cần lo lắng."
"Ta là hệ thống Tu Tiên, có ta giúp đỡ, ký chủ có thể kéo dài tuổi thọ, mỗi hệ thống bọn mi đều sẽ có cơ hội làm nhiệm vụ với ký chủ."
"Mọi người cảm thấy ý kiến của ta thế nào?"
Nó vừa dứt lời, đám hệ thống bắt đầu vận dụng bộ não máy móc của mình để suy nghĩ.
Chỉ một phút sau, tất cả hệ thống đều đồng ý lời đề nghị này.
"Ta đồng ý, nhiệm vụ của ta tương đối khó, ta sẽ đi ngủ đông trước, chờ đến lượt ta, phiền bọn mi gọi ta một tiếng."
"Ta cũng đồng ý!"
"+1."
"..."
Cuộc phân tranh rốt cuộc cũng kết thúc, đợi đến cuối cùng ở đây chỉ còn lại ba hệ thống vẫn chưa ngủ đông.
Ba hệ thống này đưa mắt nhìn nhau, một hệ thống trong đó đứng dậy: "Chào mọi người, nếu sau này chúng ta phải làm việc chung với nhau, vậy ta xin tự giới thiệu, ta là hệ thống Mỹ Thực."
Hệ thống này chính là hệ thống lúc nãy lén ăn vụng ý thức của ký chủ.
"Hóa ra là hệ thống Mỹ Thực, ta là hệ thống Thánh Mẫu, xin chào!"
Hai hệ thống bắt tay nhau, bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Cuối cùng chỉ còn lại một hệ thống, chính là hệ thống Tu Tiên mới vừa ra mặt kiểm soát tình hình.
Hệ thống Thánh Mẫu nhìn hệ thống Tu Tiên nói: "Nhiệm vụ của ta là đơn giản nhất, chỉ cần ký chủ góp đủ mười ngàn điểm giá trị Thánh Mẫu là ta có thể rời đi."
Hệ thống Tu Tiên gật đầu, rồi nhìn về phía hệ thống Mỹ Thực: "Nhiệm vụ của mi là gì?"
"Ta không có nhiệm vụ, chỉ là không được để ký chủ bị đói, cho nên ta cho cô ấy ăn."
Sau khi hệ thống Tu Tiên và hệ thống Thánh Mẫu nghe xong thì bày tỏ đã hiểu, dù sao ký chủ luôn phải ăn cơm mà.
Còn về hệ thống Tu Tiên, nhiệm vụ của nó rất khó khăn.
Nhưng mục tiêu chủ yếu của nó vẫn là quản lý mấy hệ thống này, hơn nữa nó còn phải đảm bảo ký chủ có thể sống sót trong thời kỳ mạt thế, cho nên nó mới ở lại đây.
"Này, ký chủ tỉnh rồi!" Hệ thống Mỹ Thực hoan hô nói.
Trong phòng ngủ ấm áp, một cô gái mặc váy dài màu trắng nằm trên giường, hàng mi run run mở mắt ra.
Bạch Ngọc Câu chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có zombie ăn thịt người, còn có vô số tiếng líu ra líu ríu, làm cô đau cả đầu.
Cô chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị xé rách, khiến bây giờ cô tỉnh dậy cảm thấy không chân thật.
Cô xoa cái đầu đau ê ẩm, bò xuống giường.
"Ký chủ, cô tỉnh rồi, xin hỏi ngài muốn ăn đồ Trung hay đồ Tây?"
Một giọng nói lanh lảnh vang lên trong đầu cô, vậy mà Bạch Ngọc Câu không bị dọa sợ: "Một phần bánh bao súp, một chén canh rong biển, bao nhiêu tiền?"
Hệ thống Mỹ Thực nghe vậy thì lập tức nói: "Không tốn tiền, ký chủ muốn ăn gì cứ nói với ta là được!"
Nó vừa dứt lời, trên tủ đầu giường xuất hiện một lồng bánh bao súp nóng hổi và một chén canh rong biển thơm nức mũi.
Bạch Ngọc Câu mang dép vào, sau đó đi tới phòng khách mở tủ lạnh lấy một chai nước suối cầm vào phòng tắm, rửa mặt xong xuôi mới bắt đầu ăn cơm.
Cô biết rất rõ bây giờ hầu hết nguồn nước đều đã bị ô nhiễm, không thể sử dụng được nữa.
Mà nguyên nhân của tất cả những điều này là vì ngày hôm qua, tận thế đã ập tới, zombie bùng nổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ba hệ thống trong đầu nhìn cô ăn cơm, lại len lén mở một diễn đàn trò chuyện để Bạch Ngọc Câu không nghe được rồi bắt đầu thảo luận.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Ta cảm thấy tình trạng tinh thần của ký chủ rất ổn định mà nhỉ!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Đúng, ký chủ trông rất bình thường."
Hệ thống Tu tiên: "Ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng lẽ ta chẩn đoán sai gì rồi sao?"
Bạch Ngọc Câu ăn xong, ném rác vào thùng rác, rồi đi tới cửa sổ sát đất nhìn bầy zombie ở dưới lầu.
Đám zombie có diện mạo xấu xí, mặt xám xanh, ánh mắt chết lặng, nhe nanh múa vuốt như muốn xông vào.
Tiếc là bọn nó bị cửa chống trộm dưới lầu cản lại.
Thật nhức đầu.
Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm bọn nó, mãi cho đến khi một con zombie phát hiện ra cô: "Grào!"
Tiếng gào thét này làm cho đám zombie cũng nhìn lại, đầu bọn nó hơi cứng ngắc, nhưng Bạch Ngọc Câu lại thờ ơ trở về phòng ngủ.
Cô nhớ ngày hôm qua, trong thành phố xuất hiện con zombie đầu tiên, mà khi đó cô lại bất ngờ bị ràng buộc với vô số hệ thống.
Dưới sự lôi lôi kéo kéo của đám hệ thống, cô ngất xỉu, đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
"Còn mấy hệ thống khác đâu?"
Hệ thống Mỹ Thực nghe thấy Bạch Ngọc Câu hỏi, lập tức trả lời: "Các hệ thống khác đều ngủ đông hết rồi!"
Bạch Ngọc Câu nhìn ngón tay mình: "Vậy cũng tốt, có hệ thống làm móng không?"
Ngón tay của cô thon dài trắng trẻo, móng tay vô cùng hoàn mỹ, trông rất thích hợp để làm móng.
Hệ thống Mỹ Thực thoáng sửng sốt: "Ký chủ, không có hệ thống làm móng đâu."
Lại nói lúc nãy ký chủ cũng nhìn thấy zombie mà đúng không, bây giờ đang là mạt thế, ký chủ còn cần hệ thống làm móng để làm gì chứ.
Hệ thống Tu Tiên cũng cảm giác được ký chủ có vấn đề, vì vậy nó nhảy ra.
"Ký chủ, ta là hệ thống Tu Tiên, mời ký chủ nhận quà dành cho người chơi mới."
"Nhận."
Chúc mừng ký chủ nhận được thần khí --- Lưỡi hái Tử thần, chỉ cần ký chủ đọc thầm Lưỡi hái Tử thần thì lưỡi hái sẽ được triệu hồi ngay tức khắc.
Trong nháy mắt, trước mặt Bạch Ngọc Câu xuất hiện một cây lưỡi hái đang treo lơ lửng, lưỡi hái cao bằng người, cán màu đen, phía trên có hoa văn màu vàng kỳ dị.
Lưỡi đao trông có vẻ rất sắc bén, phía trên là một khung xương đỏ như máu quấn quanh, khung xương này trông không giống xương người.
Toàn bộ lưỡi hái toát ra một loại khí tức đáng e ngại nồng nặc.
"Đẹp thật." Tới tận bây giờ Bạch Ngọc Câu chưa từng nhìn thấy cây lưỡi hái nào đẹp đến vậy.
Cô vừa nhìn đã thích mê.
Cô đưa tay cầm lưỡi hái, sau đó xoay cổ tay ném lưỡi hái đi, lưỡi hái xoay tròn trong không trung, lưỡi đao cắt ngang không khí phát ra tiếng "vèo vèo".
Cuối cùng lưỡi hái rơi xuống, cô vươn một tay nắm chặt lấy nó.
"Rất thuận tay, cảm ơn!"
Ba hệ thống nhìn một chiêu kia của cô mà rơi vào trầm mặc, sau đó diễn đàn trò chuyện lập tức bùng nổ.
Hệ thống Mỹ Thực: "Trước kia ký chủ từng luyện rồi sao?"
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chắc... Chắc là không đâu, ta thấy ký chủ trông vô cùng điềm đạm đáng yêu cho nên mới chọn ràng buộc với cô ấy mà."
Hệ thống Tu Tiên: "Dữ liệu ở chỗ ta cho thấy, ký chủ là một học sinh lớp 11 bình thường, từ nhỏ đã sống trong gia đình đơn thân, sức khỏe ký chủ yếu, thường xuyên mắc bệnh, hoàn toàn là không vận động nhiều, cho tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc với các loại huấn luyện võ thuật."
Hệ thống Thánh Mẫu: "Nhưng mà dữ liệu ở chỗ ta lại cho thấy, ký chủ là một nhân vật có tiếng tăm trong trường cơ, hình như còn có mấy người theo đuổi nữa."
Hệ thống Mỹ Thực: "Bên bên... bên ta thì ký chủ là một bao tử không đáy.
Ba hệ thống: "!!!"
Cho dù là hệ thống máu lạnh vô tình lúc này cũng không nhịn được thốt ra một câu chửi "tinh hoa quốc dân".
Nó nhìn hàng nghìn hàng vạn đốm sáng nhỏ giống mình đánh tới đánh lui, lúc bọn nó va đập, không ít đốm sáng nhỏ đột nhiên biến mất, đó là bị cắn nuốt.
Hệ thống có thể cắn nuốt hệ thống, nhưng bây giờ không phải là lúc cho bọn nó đánh nhau.
"Nếu bọn mi còn đánh tiếp thì ký chủ sẽ bị nổ chết mất!"
Nó vừa dứt lời, các hệ thống đang đánh nhau lập tức dừng lại.
Không phải bọn nó sợ cái hệ thống này, mà chủ yếu nhất vẫn là vì hệ thống bọn nó đều bị ràng buộc với ký chủ.
Một khi ký chủ chết, bọn nó cũng sẽ chết theo.
"Không đánh thì hết cách rồi!" Một đốm sáng nhỏ trong đó nói: "Não của ký chủ không thể chứa được nhiều hệ thống như vậy, nếu như không cắn nuốt bớt đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị tràn ra ngoài, đến lúc đó cũng chỉ có chết!"
"Đúng vậy!"
"Quỷ mới biết tại sao trong đầu của ký chủ này lại có nhiều hệ thống đến vậy, ta mà biết trước thì đã ràng buộc với ký chủ khác rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, bọn mi giành ký chủ với ta làm gì!”
"Ai giành với mi! Rõ ràng đây là ký chủ của ta! A a a! Ta ăn mi!"
Thấy các hệ thống lại muốn đánh nhau, một đốm sáng trong đó yếu ớt nói: "Thật ra cũng không phải là không chứa nổi, chỉ cần chúng ta ăn một phần não của ký chủ, chẳng phải là được rồi sao?"
"Mi cho cái ý kiến ngu ngốc gì vậy, nếu ký chủ bị chúng ta ăn mất não thì sẽ chết đó!"
Bỗng chốc tất cả hệ thống đều chỉ trích hệ thống này.
Mà ở một góc không ai để ý, một đốm sáng mờ nhạt nhất trong đó lại len lén ợ một cái.
Tiếng ợ này của nó cực kỳ lớn, gần như trong nháy mắt tất cả hệ thống đều nhìn về phía nó.
"Mi ăn não của ký chủ rồi sao?"
"Xong rồi xong rồi, chúng ta sắp chết rồi, ta không muốn chết đâu, ta mới vừa ra đời thôi mà, còn chưa được trải nghiệm cảm giác bầu bạn với ký chủ tuyệt vời nữa!"
"Ta chưa bao giờ nghĩ một hệ thống tiên tiến ưu tú như ta lại chết chung với đám hệ thống rác rưởi bọn mi."
"Mi nhả não của ký chủ ra mau!" Một đốm sáng tóm lấy đốm sáng mờ nhạt kia, lắc lắc liên tục.
"Chờ đã! Ký chủ chưa chết!" Một hệ thống trong đó nói.
"Hình như nó chỉ ăn một phần ý thức của ký chủ thôi!"
"Cái gì? Ý thức của ký chủ bị ăn rồi? Vậy không phải cô ấy sẽ biến thành đồ ngốc sao?"
"Xong rồi xong rồi, ký chủ biến thành đồ ngốc, dù đám hệ thống chúng ta có lợi hại đến cỡ nào cũng vô dụng."
"Bọn mi không có hệ thống có thể chữa trị cho ký chủ sao?"
"Mi đừng nghĩ nữa, ý thức của ký chủ bị hệ thống ăn mất, dù chúng ta có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào bù khuyết cho cô ấy được."
"Hả? Vậy chẳng phải chúng ta tiêu đời rồi sao!"
"Bọn mi yên tĩnh chút đi, ta vừa mới kiểm tra sơ qua cơ thể của ký chủ, sau này tinh thần của cô ấy sẽ không được ổn định."
"Là sao, không phải ký chủ biến thành đồ ngốc, mà thành bệnh tâm thần à?"
"Không khác lắm." Đốm sáng thở dài: "Nếu như chúng ta còn đánh nhau nữa, hoặc là xuất hiện cùng lúc thì ký chủ vẫn không chịu nổi, cuối cùng là chết."
Tất cả hệ thống nghe nói vậy thì đều im thin thít, bọn nó tức giận nhìn hệ thống vừa mới ăn vụng ý thức của ký chủ.
Hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.
Đốm sáng mờ nhạt kia cũng nhanh chóng nhận ra mình đã làm sai chuyện gì, nó co ro không dám lên tiếng.
"Vậy chúng ta làm sao đây?" Một hệ thống hỏi.
Đốm sáng vừa kiểm tra cơ thể cho ký chủ trả lời: "Ta thấy biện pháp tốt nhất là để một số hệ thống tự động rời khỏi, như vậy trạng thái tinh thần của ký chủ mới có thể ổn định lại một chút, nhưng rời khỏi cũng có nghĩa là chết, cho nên..."
"Nếu như mọi người đều không muốn chết, vậy phải đoàn kết lại, bây giờ cơ thể của ký chủ vừa lúc có thể dung nạp những hệ thống chúng ta."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau trận loạn chiến vừa rồi, bây giờ chỉ còn mấy trăm hệ thống.
"Chẳng qua, nhiều hệ thống đồng thời xuất hiện, ký chủ vẫn có nguy cơ tử vong."
"Theo ta quan sát có không ít hệ thống chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành là có thể rời đi, mà có hệ thống lại bị ràng buộc suốt đời, hơn nữa phần thưởng của rất nhiều hệ thống trùng nhau."
"Chi bằng chúng ta để hệ thống có nhiệm vụ tương đối đơn giản thực hiện trước, sau đó làm xong nhiệm vụ thì lần lượt rời đi?"
"Như vậy, trạng thái tinh thần của ký chủ cũng có thể dần ổn định hơn, hệ thống có nhiệm vụ tương đối khó cũng không cần lo lắng."
"Ta là hệ thống Tu Tiên, có ta giúp đỡ, ký chủ có thể kéo dài tuổi thọ, mỗi hệ thống bọn mi đều sẽ có cơ hội làm nhiệm vụ với ký chủ."
"Mọi người cảm thấy ý kiến của ta thế nào?"
Nó vừa dứt lời, đám hệ thống bắt đầu vận dụng bộ não máy móc của mình để suy nghĩ.
Chỉ một phút sau, tất cả hệ thống đều đồng ý lời đề nghị này.
"Ta đồng ý, nhiệm vụ của ta tương đối khó, ta sẽ đi ngủ đông trước, chờ đến lượt ta, phiền bọn mi gọi ta một tiếng."
"Ta cũng đồng ý!"
"+1."
"..."
Cuộc phân tranh rốt cuộc cũng kết thúc, đợi đến cuối cùng ở đây chỉ còn lại ba hệ thống vẫn chưa ngủ đông.
Ba hệ thống này đưa mắt nhìn nhau, một hệ thống trong đó đứng dậy: "Chào mọi người, nếu sau này chúng ta phải làm việc chung với nhau, vậy ta xin tự giới thiệu, ta là hệ thống Mỹ Thực."
Hệ thống này chính là hệ thống lúc nãy lén ăn vụng ý thức của ký chủ.
"Hóa ra là hệ thống Mỹ Thực, ta là hệ thống Thánh Mẫu, xin chào!"
Hai hệ thống bắt tay nhau, bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Cuối cùng chỉ còn lại một hệ thống, chính là hệ thống Tu Tiên mới vừa ra mặt kiểm soát tình hình.
Hệ thống Thánh Mẫu nhìn hệ thống Tu Tiên nói: "Nhiệm vụ của ta là đơn giản nhất, chỉ cần ký chủ góp đủ mười ngàn điểm giá trị Thánh Mẫu là ta có thể rời đi."
Hệ thống Tu Tiên gật đầu, rồi nhìn về phía hệ thống Mỹ Thực: "Nhiệm vụ của mi là gì?"
"Ta không có nhiệm vụ, chỉ là không được để ký chủ bị đói, cho nên ta cho cô ấy ăn."
Sau khi hệ thống Tu Tiên và hệ thống Thánh Mẫu nghe xong thì bày tỏ đã hiểu, dù sao ký chủ luôn phải ăn cơm mà.
Còn về hệ thống Tu Tiên, nhiệm vụ của nó rất khó khăn.
Nhưng mục tiêu chủ yếu của nó vẫn là quản lý mấy hệ thống này, hơn nữa nó còn phải đảm bảo ký chủ có thể sống sót trong thời kỳ mạt thế, cho nên nó mới ở lại đây.
"Này, ký chủ tỉnh rồi!" Hệ thống Mỹ Thực hoan hô nói.
Trong phòng ngủ ấm áp, một cô gái mặc váy dài màu trắng nằm trên giường, hàng mi run run mở mắt ra.
Bạch Ngọc Câu chỉ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có zombie ăn thịt người, còn có vô số tiếng líu ra líu ríu, làm cô đau cả đầu.
Cô chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị xé rách, khiến bây giờ cô tỉnh dậy cảm thấy không chân thật.
Cô xoa cái đầu đau ê ẩm, bò xuống giường.
"Ký chủ, cô tỉnh rồi, xin hỏi ngài muốn ăn đồ Trung hay đồ Tây?"
Một giọng nói lanh lảnh vang lên trong đầu cô, vậy mà Bạch Ngọc Câu không bị dọa sợ: "Một phần bánh bao súp, một chén canh rong biển, bao nhiêu tiền?"
Hệ thống Mỹ Thực nghe vậy thì lập tức nói: "Không tốn tiền, ký chủ muốn ăn gì cứ nói với ta là được!"
Nó vừa dứt lời, trên tủ đầu giường xuất hiện một lồng bánh bao súp nóng hổi và một chén canh rong biển thơm nức mũi.
Bạch Ngọc Câu mang dép vào, sau đó đi tới phòng khách mở tủ lạnh lấy một chai nước suối cầm vào phòng tắm, rửa mặt xong xuôi mới bắt đầu ăn cơm.
Cô biết rất rõ bây giờ hầu hết nguồn nước đều đã bị ô nhiễm, không thể sử dụng được nữa.
Mà nguyên nhân của tất cả những điều này là vì ngày hôm qua, tận thế đã ập tới, zombie bùng nổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ba hệ thống trong đầu nhìn cô ăn cơm, lại len lén mở một diễn đàn trò chuyện để Bạch Ngọc Câu không nghe được rồi bắt đầu thảo luận.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Ta cảm thấy tình trạng tinh thần của ký chủ rất ổn định mà nhỉ!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Đúng, ký chủ trông rất bình thường."
Hệ thống Tu tiên: "Ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng lẽ ta chẩn đoán sai gì rồi sao?"
Bạch Ngọc Câu ăn xong, ném rác vào thùng rác, rồi đi tới cửa sổ sát đất nhìn bầy zombie ở dưới lầu.
Đám zombie có diện mạo xấu xí, mặt xám xanh, ánh mắt chết lặng, nhe nanh múa vuốt như muốn xông vào.
Tiếc là bọn nó bị cửa chống trộm dưới lầu cản lại.
Thật nhức đầu.
Bạch Ngọc Câu nhìn chằm chằm bọn nó, mãi cho đến khi một con zombie phát hiện ra cô: "Grào!"
Tiếng gào thét này làm cho đám zombie cũng nhìn lại, đầu bọn nó hơi cứng ngắc, nhưng Bạch Ngọc Câu lại thờ ơ trở về phòng ngủ.
Cô nhớ ngày hôm qua, trong thành phố xuất hiện con zombie đầu tiên, mà khi đó cô lại bất ngờ bị ràng buộc với vô số hệ thống.
Dưới sự lôi lôi kéo kéo của đám hệ thống, cô ngất xỉu, đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
"Còn mấy hệ thống khác đâu?"
Hệ thống Mỹ Thực nghe thấy Bạch Ngọc Câu hỏi, lập tức trả lời: "Các hệ thống khác đều ngủ đông hết rồi!"
Bạch Ngọc Câu nhìn ngón tay mình: "Vậy cũng tốt, có hệ thống làm móng không?"
Ngón tay của cô thon dài trắng trẻo, móng tay vô cùng hoàn mỹ, trông rất thích hợp để làm móng.
Hệ thống Mỹ Thực thoáng sửng sốt: "Ký chủ, không có hệ thống làm móng đâu."
Lại nói lúc nãy ký chủ cũng nhìn thấy zombie mà đúng không, bây giờ đang là mạt thế, ký chủ còn cần hệ thống làm móng để làm gì chứ.
Hệ thống Tu Tiên cũng cảm giác được ký chủ có vấn đề, vì vậy nó nhảy ra.
"Ký chủ, ta là hệ thống Tu Tiên, mời ký chủ nhận quà dành cho người chơi mới."
"Nhận."
Chúc mừng ký chủ nhận được thần khí --- Lưỡi hái Tử thần, chỉ cần ký chủ đọc thầm Lưỡi hái Tử thần thì lưỡi hái sẽ được triệu hồi ngay tức khắc.
Trong nháy mắt, trước mặt Bạch Ngọc Câu xuất hiện một cây lưỡi hái đang treo lơ lửng, lưỡi hái cao bằng người, cán màu đen, phía trên có hoa văn màu vàng kỳ dị.
Lưỡi đao trông có vẻ rất sắc bén, phía trên là một khung xương đỏ như máu quấn quanh, khung xương này trông không giống xương người.
Toàn bộ lưỡi hái toát ra một loại khí tức đáng e ngại nồng nặc.
"Đẹp thật." Tới tận bây giờ Bạch Ngọc Câu chưa từng nhìn thấy cây lưỡi hái nào đẹp đến vậy.
Cô vừa nhìn đã thích mê.
Cô đưa tay cầm lưỡi hái, sau đó xoay cổ tay ném lưỡi hái đi, lưỡi hái xoay tròn trong không trung, lưỡi đao cắt ngang không khí phát ra tiếng "vèo vèo".
Cuối cùng lưỡi hái rơi xuống, cô vươn một tay nắm chặt lấy nó.
"Rất thuận tay, cảm ơn!"
Ba hệ thống nhìn một chiêu kia của cô mà rơi vào trầm mặc, sau đó diễn đàn trò chuyện lập tức bùng nổ.
Hệ thống Mỹ Thực: "Trước kia ký chủ từng luyện rồi sao?"
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chắc... Chắc là không đâu, ta thấy ký chủ trông vô cùng điềm đạm đáng yêu cho nên mới chọn ràng buộc với cô ấy mà."
Hệ thống Tu Tiên: "Dữ liệu ở chỗ ta cho thấy, ký chủ là một học sinh lớp 11 bình thường, từ nhỏ đã sống trong gia đình đơn thân, sức khỏe ký chủ yếu, thường xuyên mắc bệnh, hoàn toàn là không vận động nhiều, cho tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc với các loại huấn luyện võ thuật."
Hệ thống Thánh Mẫu: "Nhưng mà dữ liệu ở chỗ ta lại cho thấy, ký chủ là một nhân vật có tiếng tăm trong trường cơ, hình như còn có mấy người theo đuổi nữa."
Hệ thống Mỹ Thực: "Bên bên... bên ta thì ký chủ là một bao tử không đáy.
Ba hệ thống: "!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro