Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Chương 30

Hữu Tọa Miếu

2024-08-19 21:34:14

“Ha ha ha! Cô ta đi rồi!”

“A a a, cô ta đi rồi!”

Đám Hồng Sào thấy bóng dáng rời đi của Bạch Ngọc Câu, chẳng hiểu sao cảm thấy bọn họ giống hệt lũ ngốc tìm bài thi trong bãi rác.

Qua kính chiếu hậu, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy cả bốn người bẩn thỉu như ăn mày cầm một đống giấy trắng trên tay vẫy vẫy về phía cô.

Vừa phất tay vừa khóc vừa cười.

Bạch Ngọc Câu: “Họ… đang vẫy cờ đầu hàng à?”

Tang Tinh gật đầu thật mạnh: “Chị đại, chị đừng để ý tới họ, họ có vấn đề ở chỗ này này.”

Cậu chỉ vào đầu mình rồi thầm cảm thấy may mắn, tốt quá cậu lại diệt trừ thêm vài đối thủ cạnh tranh!

Bạch Ngọc Câu lái xe thể thao chạy thẳng một đường tới hòn đảo.

Tiểu Mỹ nằm trên mui xe, mặt đối mặt với Tang Tinh và Phục Toa.

Tuy dạo này Phục Toa gặp không ít zombie nhưng mặt đối mặt kiểu này vẫn khiến chị ấy phải rùng mình.

Ngược lại phía Tang Tinh thì đang lườm Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ chết tiệt! Dám tranh giành sự yêu chiều của chị đại!

Tiểu Mỹ: “Grào!”

————

Trên đảo có không ít người đang sửa sang nhà cửa, có người thì đang đánh bắt cá biển.

Phan Niên nhìn đám cá là thấy buồn nôn, anh ấy rất nhớ những ngày có Bạch Ngọc Câu ở đây.

Họ cùng uống rượu và ăn BBQ với nhau.

“Haiz.” Phan Niên thở dài một hơi chán nản.

Chung Âm Âm ngồi cạnh anh ấy cũng thở dài: “Haiz.”

Rốt cuộc Bạch Ngọc Câu đi đâu vậy, sao giờ vẫn chưa thấy quay về.

Tuy nói bọn họ hiện tại đã an toàn, nhưng dù sao Chung Âm Âm cũng cảm thấy lúc Bạch Ngọc Câu ở đây sẽ khiến cô ấy an tâm hơn.

Đó là cảm giác an tâm mà ngay cả Tống Ngôn cũng không mang đến được.

Cô ấy nhìn lên không trung chờ một đoàn xe lửa đến, cho tới khi cô ấy thật sự nhìn thấy một chấm đen nhỏ trên bầu trời.

“Có phải tôi hoa mắt không? Hình như tôi nhìn thấy một chiếc xe thể thao.”

Phan Niên cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Hình như tôi cũng hoa mắt.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đứng dậy: “Cô ấy quay lại rồi!”

“Bạch Ngọc Câu đã về!” Chung Âm Âm vui vẻ hét lên với đám người đang bận rộn.

Mọi người nghe thấy ân nhân cứu bọn họ đã quay trở lại đều không hẹn mà cùng ngước mắt lên trời nhìn.

“Thật kìa! Thật kìa!”

“May quá ân nhân không bị làm sao! Cô ấy trở về rồi!”

“A a a!”

Mọi người đều quăng đồ trong tay xuống đất rồi giơ cao tay lên reo hò.

Bạch Ngọc Câu nhìn họ từ xa: “Bọn họ đói tới mức phát điên rồi à?”

Phục Toa: “Chị đại, nhất định là họ thấy phấn khích khi thấy em trở về chứ không phải vì đồ ăn ngon.”

Chị ấy thấy chị đại cứu nhóm người này. Họ đều ngưỡng mộ không nói nên lời với chị đại.

Sự hoan hô bây giờ của họ không liên quan tới đồ ăn hay bất cứ thứ gì khác, chỉ đơn giản vì cô đã trở về.

Bạch Ngọc Câu vừa đỗ xe thể thao trên bờ cát, Phan Niên lập tức chạy tới ngay: “Cô trở về rồi! Thật tuyệt vời!”

“Có thể cho tôi hai chai bia không?”

Bạch Ngọc Câu nhìn về phía Phục Toa, Phục Toa: “…”

Cô đưa Phan Niên mấy chai bia, Phan Niên lập tức hân hoan mở ra uống một ngụm: “Có cô mới tốt làm sao, cô không biết trong khoảng thời gian này tôi sống thế nào đâu..”

“Khổ lắm! Khổ lắm!”

Bên kia Chung Âm Âm cũng lao tới đây: “Hức hức, cô quay về rồi.”

Bạch Ngọc Câu vừa xuống xe, Chung Âm Âm đã ôm eo cô gào khóc, hệt như cô là đứa trẻ đã bỏ nhà đi nhiều năm.

“Tôi về rồi đây!” Bạch Ngọc Câu cúi đầu nhìn cô ấy: “Ngoan, lát nữa bảo Tiểu Mỹ làm móng cho chúng ta!”

“Đúng rồi, cô đi gọi máy phát điện tới đây trước!”

Uầy, không có máy phát điện thì làm móng kiểu gì được đây, thậm chí còn không bật nổi đèn..

Cô hơi bực bội hỏi hệ thống trong đầu mình: “Sao ta không có dị năng phóng điện vậy?”

Hệ thống Mỹ Thực: “Dù ký chủ không biết phóng điện cũng là ký chủ mạnh mẽ nhất!”

Hệ thống Đánh Dấu: “Không cần điện ký chủ đã giật chết người ta rồi~”

Hệ thống Tu Tiên: “Ở chỗ ta có thuật tu hành Thiên Lôi, ký chủ muốn lấy không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống Làm Ruộng: “Thì ra đây mới là căn cứ của thí chủ! Đẹp quá đi!”

Hệ thống Làm Ruộng: “Hể? Vậy nên tiếng gào của zombie đều truyền tới từ chỗ Tiểu Mỹ à?”

Cả ngày hôm nay nó đều ngơ ngác. Nó trơ mắt nhìn ký chủ tới một trường học có lẫn cả con người lẫn zombie.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau đó lại thấy ký chủ đón một con zombie hệt như đón trẻ đi học về.

Chẳng lẽ đám ba mẹ zombie đều tới đón con sau khi tan học ư?

Bộ não bé nhỏ của Hệ thống Làm Ruộng đã tiếp nhận quá nhiều thứ!

Bạch Ngọc Câu chẳng ngờ nó có thật, kế đó cô từ chối luôn: “Không cần, tại sao có máy phát điện rồi ta còn phải học cách tự tạo ra điện chứ, quá mệt mỏi.”

Cô chỉ nên nằm và tận hưởng cuộc sống.

Nếu ở đây đã có nhiều người như vậy thì cô sẽ không khách khí nữa.

Bạch Ngọc Câu lấy hạt giống ra ném cho Tạ Trì Trì: “Mang đi trồng đi. Đây là hạt giống thần kỳ của Bulbasaur*!”

* Bulbasaur:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!

Số ký tự: 0