Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Chương 3
Hữu Tọa Miếu
2024-08-19 21:34:14
Sau khi sống lại, Chung Âm Âm đã khóc rồi gọi rất nhiều đồ ăn bên ngoài, ăn không ngừng.
Đó là những thứ cô ấy đã không thể ăn lúc ở mạt thế.
Ban đêm, cô ấy co ro ở trong phòng tắm, cọ rửa hết lần này đến lần khác, cho đến khi da mình bị chà xát đến đỏ bừng.
Sau đó, một mình cô ấy lẳng lặng ở nhà suy nghĩ thật lâu.
Cô ấy nghĩ chuyện mình có thể sống lại có lẽ là có liên quan đến mấy người Tống Ngôn, nếu không thì tại sao khi đó cô ấy trở thành Quỷ Hồn chỉ có thể ở lại bên cạnh bọn họ.
Còn có Bạch Ngọc Câu đó, Chung Âm Âm cảm thấy cô gái này nhất định có vấn đề.
Có lẽ Bạch Ngọc Câu là kiểu nữ chính trong tiểu thuyết, cho dù những việc cô đã làm có thái quá đến cỡ nào, thánh mẫu đến đâu thì người khác cũng sẽ không phản đối.
Hơn nữa người bị zombie cắn có thể thức tỉnh dị năng ít lại càng ít.
Cuối cùng Chung Âm Âm quyết định, lần này được sống lại, cô ấy nhất định phải ôm chặt lấy bắp đùi mấy người Bạch Ngọc Câu.
Chỉ cần đi theo Bạch Ngọc Câu, cô ấy sẽ không cần phải lo lắng zombie làm tổn thương bọn họ.
Chỉ cần đi theo Bạch Ngọc Câu, cô ấy sẽ không phải lo lắng sau này không dám ra ngoài tìm thức ăn và vật tư nữa.
Hơn nữa cho dù cô ấy lại gặp phải người xấu thì cũng có mấy người Tống Ngôn bảo vệ.
Tống Ngôn và Phan Niên đều là bộ đội đặc chủng, nhưng Chung Âm Âm lại không biết rõ người anh em Úc Hàng của anh ấy lắm.
Có điều, cô ấy biết bọn họ cũng đã thức tỉnh dị năng, vậy là đủ rồi.
Ở mạt thế, chỉ cần có dị năng thì những người bình thường đó sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Chung Âm Âm bắt đầu tích trữ vật tư trong nhà, cô ấy chọn toàn là bánh quy khô và socola, bởi vì những thứ này không chiếm diện tích, còn có thể bổ sung năng lượng.
Cô ấy không có dị năng, cũng không có không gian, chỉ có thể làm vậy.
Sau đó Tống Ngôn lại đến tỏ tình với cô ấy, Chung Âm Âm đồng ý.
Cô ấy muốn sống, chỉ cần có thể sống sót cô ấy bằng lòng ở bên Tống Ngôn.
Tuy rằng dẫu cho cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của Tống Ngôn thì Tống Ngôn cũng sẽ tìm cô ấy.
Nhưng Chung Âm Âm sợ, sợ lỡ đâu Tống Ngôn không đến tìm cô ấy thì phải làm sao.
Lỡ đâu vì hiệu ứng bươm bướm thay đổi những chuyện xảy ra tiếp theo thì phải làm sao đây.
Cô ấy biết rõ, ngày thứ ba sau khi Tống Ngôn tỏ tình với mình, ngày tận thế sẽ đến.
Quả nhiên, mọi chuyện đều diễn ra đúng như dự đoán của Chung Âm Âm, cô ấy không nói chuyện mình sống lại cho bất kì ai, cũng không nói cho người khác biết ngày tận thế sẽ đến.
Sẽ chẳng có ai tin lời cô ấy nói.
Từ nhỏ cô ấy đã là một cô nhi, sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, cậu mợ của cô ấy không hề đối xử tốt với cô ấy, không đánh thì mắng.
Cho nên cô ấy cũng chẳng quan tâm đến những người này.
Chung Âm Âm cảm thấy mặc dù mình tham sống sợ chết, nhưng cô ấy vẫn không làm gì tổn thương đến người khác.
Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng có suy nghĩ sẽ cướp đi cơ duyên của Bạch Ngọc Câu, cô ấy biết Bạch Ngọc Câu có thể lấy được dị năng đó là do cô may mắn.
Nếu như là Chung Âm Âm bị zombie cắn, vậy cũng chỉ có khả năng bị lây nhiễm biến thành zombie.
Cô ấy chỉ muốn ôm chặt bắp đùi bọn họ sống thật tốt.
Chung Âm Âm rúc người vào lòng Tống Ngôn, không dám nhìn mấy con zombie chỉ cần nhìn lướt qua một cái cũng sẽ gặp ác mộng bên ngoài xe.
Cô ấy lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Tống Ngôn, cảm thấy thật bình yên.
"Kỳ lạ, sao càng đi, phía bên này càng yên tĩnh thế này?" Phan Niên nhìn tình hình trước mặt.
Bọn họ đi cả đoạn đường, theo lý mà nói thì nội thành hẳn là nơi có nhiều zombie nhất, nhưng từ khi đến đây, bọn họ lại không nhìn thấy một bóng zombie nào.
Yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa lái xe vào, bọn họ gặp được một đoạn đường không có chướng ngại vật, thế này bọn họ có thể đạp chân ga bỏ xa đám zombie đang đuổi theo.
"Phía trước có người." Úc Hàng nhìn chằm chằm phía trước.
Phan Niên cũng thò đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở ngã rẽ trung tâm mua sắm.
Đó là một cô gái mảnh mai, mái tóc dài tung bay trong gió, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như búp bê.
Nhưng mà hình như phong cách của cô không giống công chúa trong truyện cổ tích cho lắm.
Tay phải của cô cầm lưỡi hái, vác trên vai, phía trên lưỡi hái dính đầy máu tanh, trên lưỡi hái đang nhỏ máu tí tách.
Bộ váy dài màu trắng như một đóa hồng nở rộ, gấu váy toàn là máu.
Trông cực kỳ giống yêu tinh.
"Hít!"
Phan Niên không khỏi hít vào một hơi: "Cmn, đây rốt cuộc là người hay là..."
Phan Niên chỉ nói được một nửa, ngay sau đó ánh mắt của cô gái kia đã dán chặt lên người anh ấy.
Phan Niên lập tức nuốt sạch những chữ mình định nói vào bụng.
Chung Âm Âm ở trong lòng Tống Ngôn cũng ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn khuôn mặt quen thuộc kia mà tim không ngừng đập loạn xạ.
Đây... đây là Bạch Ngọc Câu điềm đạm đáng yêu thánh mẫu sao?
"Chúng ta đi xuống xem thử một chút, Tống Ngôn, cậu ở trong xe với bạn gái đi." Úc Hàng mở cửa xe đi ra ngoài.
Sau khi anh ấy xuống xe, Phan Niên cũng cảnh giác ra ngoài theo.
Hai người đi qua con đường bẩn thỉu này, tới cửa trung tâm mua sắm.
Úc Hàng đang định chào hỏi cô gái này, nhưng không nghĩ tới cô gái trước mặt vậy mà lại xông thẳng vào cửa hàng quần áo nữ bên cạnh như một cơn gió.
Bạch Ngọc Câu vừa nhìn thấy bọn họ đã cảm thấy không ổn, đám người này chắc chắn là đến cướp đồ của cô.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người Úc Hàng một cái, tỏ vẻ các người không được giành đồ với tôi.
"Cô gái này đang nghĩ gì vậy?" Phan Niên có hơi khó hiểu, cmn ai muốn cướp quần áo nữ với cô chứ.
Có phải cô chạy nhầm cửa hàng rồi không, có muốn chạy thì cũng phải chạy cửa hàng đồ ăn vặt mới đúng chứ.
Úc Hàng lắc đầu một cái, anh ấy cũng không hiểu nổi.
Sau khi Bạch Ngọc Câu vào cửa hàng quần áo nữ thì điên cuồng vơ vét váy áo xinh đẹp trong đó, sau đó cất ngay vào không gian.
Không gian này là hệ thống Tu Tiên cho cô, không gian không lớn, gần bằng một căn phòng nhỏ.
Hệ thống Tu Tiên nói, đợi sau khi cô cố gắng làm nhiệm vụ thì không gian còn có thể mở rộng ra nữa.
Điểm này rất đúng với ý muốn của Bạch Ngọc Câu.
Mấy hệ thống nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ khi mặc một bộ váy đẹp của Bạch Ngọc Câu thì rơi vào im lặng.
Vẫn là hệ thống Thánh Mẫu lên tiếng trước.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chắc không phải ký chủ cảm thấy hai người đàn ông này muốn cướp váy của cô ấy đấy chứ?"
Hệ thống Tu Tiên: "..."
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ thật lợi hại! Tập hợp hết đám zombie lại sau đó giết sạch! Quá lợi hại!"
Hệ thống Thánh Mẫu: "Lợi hại cũng vô dụng thôi, ta cảm giác đầu óc của ký chủ bị hỏng rồi."
Hệ thống Mỹ Thực: "QAQ"
Hệ thống Tu Tiên: "Thật ra... cũng chẳng sao, chỉ cần ký chủ có thể phối hợp với chúng ta làm nhiệm vụ là được."
Hệ thống Thánh Mẫu: "Cũng đúng."
Bọn nó phát hiện mặc dù đầu óc ký chủ bị động kinh tương đối nhanh, tính cách thay đổi bất thường nhưng vẫn rất dễ dụ.
Bạch Ngọc Câu nhìn bộ váy sạch sẽ xinh đẹp trước mắt, liếm môi một cái, sau đó vô cùng tiếc nuối nhìn về phía tiệm làm móng đối diện.
Đáng tiếc cô tìm một hồi lâu vẫn không tìm được thợ làm móng, nếu không bây giờ móng tay của cô đã lung linh lấp lánh rồi.
Bạch Ngọc Câu ra khỏi cửa hàng quần áo nữ thì nhìn hai người đàn ông kia như thấy quỷ.
Cô lại bày ra ngay vẻ mặt các người không được cướp đồ của tôi, sau đó vọt vào tiệm giày nữ bên cạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Úc Hàng, Phan Niên: "..."
"Cô ấy có không gian đúng không?" Phan Niên thấy cô gái này vừa bước vào cửa hàng quần áo, toàn bộ quần áo cô cầm trong tay đều biến mất.
Úc Hàng nhíu mày: "Thử lôi kéo cô ấy xem."
Anh ấy nói xong cũng nhấc chân đi về phía tiệm giày nữ, Bạch Ngọc Câu nghe thấy tiếng bước chân cũng không kịp xem size giày, vung tay lên ném thẳng giày vào trong không gian.
"Không được giành với tôi!"
Khóe miệng Úc Hàng giật giật: "Tôi sẽ không cướp của cô, hơn nữa đây là tiệm giày nữ, tôi là đàn ông."
Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái, rất lý lẽ nói: "Vừa nãy tôi thấy rồi! Trên xe của các người có phụ nữ!"
Úc Hàng: "..."
"Cô ấy cũng sẽ không cướp của cô."
"Vậy thì được!" Bạch Ngọc Câu lại lấy tất cả giày ra, sau đó nhìn kĩ size giày, rồi bỏ hết giày đúng size của mình vào không gian.
Không vừa thì ném vào tiệm giày.
"Em gái, cô chỉ có một mình thôi à?" Phan Niên đi tới.
Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy như kẻ đần: "Tôi không một mình thì mấy mình?"
Phan Niên: "..."
Mẹ nó, hôm nay không thể hàn huyên đàng hoàng rồi!
"Chúng tôi muốn mời cô gia nhập đội chúng tôi." Úc Hàng nở một nụ cười nhạt.
Bạch Ngọc Câu định từ chối bọn họ, nhưng sau đó cô nghĩ nghĩ một lúc rồi lại gật đầu: "Được."
Úc Hàng thấy cô đồng ý dứt khoát thì khẽ nhíu mày.
- ---
Bên trong xe địa hình, Chung Âm Âm đã rất sốt ruột chờ đợi, cô ấy sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó, bọn họ không thể đưa Bạch Ngọc Câu về.
Mặc dù Bạch Ngọc Câu có vẻ khác với những gì cô ấy đã nhìn thấy ở kiếp trước, nhưng cho dù thế nào thì dị năng của cô vẫn rất lợi hại.
Chung Âm Âm phải ôm chặt bắp đùi của cô.
"Âm Âm, em muốn đi vệ sinh à?" Tống Ngôn thấy dáng vẻ bồn chồn của cô ấy thì không nhịn được hỏi thăm.
Chung Âm Âm lắc đầu: "Không phải, chỉ là em... Mau nhìn! Bọn họ về rồi!"
Cô ấy nhìn Bạch Ngọc Câu đi phía sau mấy người Úc Hàng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May là bọn họ đã đưa được Bạch Ngọc Câu trở về, tốt quá rồi.
Úc Hàng mở khóa xe, mở cửa sau ra nói: "Đây là bạn đồng hành chúng tôi dẫn về, những zombie vừa rồi đều do cô ấy giết cả, cô ấy có dị năng không gian."
"Tôi là Bạch Ngọc Câu." Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa đổ nhu yếu phẩm và cả một ít thức ăn bọn họ vừa để trong không gian của cô ra.
Trong nháy mắt nhấn chìm cơ thể của Tống Ngôn và Chung Âm Âm, chỉ chừa lại hai cái đầu lộ ra ngoài.
"Sao cô lại đổ ra hết rồi?" Phan Niên đau đầu nhéo mi tâm một cái.
Bạch Ngọc Câu nói hết sức tự nhiên: "Váy của tôi bị đè nhăn nhúm hết rồi."
Tống Ngôn lấy đồ trên người Chung Âm Âm ra, ném vào cốp sau: "Váy gì cơ?"
Phan Niên giải thích: "Cô ấy bỏ hết quần áo trong mấy cửa hàng vào không gian."
Mọi người: "..."
"Được rồi, mau bỏ đồ vào cốp sau đi, chúng ta phải lên đường rồi." Úc Hàng mở miệng nói.
"Tôi không đi." Bạch Ngọc Câu lắc đầu.
Trong đầu Úc Hàng đầy dấu chấm hỏi: "Bà cô của tôi ơi, không phải cô đã đồng ý đi với chúng tôi sao?"
"Tôi còn phải tìm thợ làm móng." Bạch Ngọc Câu thưởng thức những ngón tay xinh đẹp của mình, dưới ánh nắng mặt trời, ngón tay trắng đến phát sáng.
Bàn tay xinh đẹp như vậy, sao không làm móng đẹp được?
"Không phải chứ, bây giờ người ở chỗ này gần như đã chết sạch cả rồi, không chết thì cũng trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, cô tìm đâu ra thợ làm móng hả?" Phan Niên không nhịn được hỏi.
"Grào!"
Cách đó không xa có mấy con zombie chạy tới, rất rõ ràng đây là mấy con vừa mới đuổi theo bọn họ ở trên đường.
Bạch Ngọc Câu nhìn một con trong đó, hai mắt sáng rỡ: "Tìm được rồi!"
Đó là những thứ cô ấy đã không thể ăn lúc ở mạt thế.
Ban đêm, cô ấy co ro ở trong phòng tắm, cọ rửa hết lần này đến lần khác, cho đến khi da mình bị chà xát đến đỏ bừng.
Sau đó, một mình cô ấy lẳng lặng ở nhà suy nghĩ thật lâu.
Cô ấy nghĩ chuyện mình có thể sống lại có lẽ là có liên quan đến mấy người Tống Ngôn, nếu không thì tại sao khi đó cô ấy trở thành Quỷ Hồn chỉ có thể ở lại bên cạnh bọn họ.
Còn có Bạch Ngọc Câu đó, Chung Âm Âm cảm thấy cô gái này nhất định có vấn đề.
Có lẽ Bạch Ngọc Câu là kiểu nữ chính trong tiểu thuyết, cho dù những việc cô đã làm có thái quá đến cỡ nào, thánh mẫu đến đâu thì người khác cũng sẽ không phản đối.
Hơn nữa người bị zombie cắn có thể thức tỉnh dị năng ít lại càng ít.
Cuối cùng Chung Âm Âm quyết định, lần này được sống lại, cô ấy nhất định phải ôm chặt lấy bắp đùi mấy người Bạch Ngọc Câu.
Chỉ cần đi theo Bạch Ngọc Câu, cô ấy sẽ không cần phải lo lắng zombie làm tổn thương bọn họ.
Chỉ cần đi theo Bạch Ngọc Câu, cô ấy sẽ không phải lo lắng sau này không dám ra ngoài tìm thức ăn và vật tư nữa.
Hơn nữa cho dù cô ấy lại gặp phải người xấu thì cũng có mấy người Tống Ngôn bảo vệ.
Tống Ngôn và Phan Niên đều là bộ đội đặc chủng, nhưng Chung Âm Âm lại không biết rõ người anh em Úc Hàng của anh ấy lắm.
Có điều, cô ấy biết bọn họ cũng đã thức tỉnh dị năng, vậy là đủ rồi.
Ở mạt thế, chỉ cần có dị năng thì những người bình thường đó sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Chung Âm Âm bắt đầu tích trữ vật tư trong nhà, cô ấy chọn toàn là bánh quy khô và socola, bởi vì những thứ này không chiếm diện tích, còn có thể bổ sung năng lượng.
Cô ấy không có dị năng, cũng không có không gian, chỉ có thể làm vậy.
Sau đó Tống Ngôn lại đến tỏ tình với cô ấy, Chung Âm Âm đồng ý.
Cô ấy muốn sống, chỉ cần có thể sống sót cô ấy bằng lòng ở bên Tống Ngôn.
Tuy rằng dẫu cho cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của Tống Ngôn thì Tống Ngôn cũng sẽ tìm cô ấy.
Nhưng Chung Âm Âm sợ, sợ lỡ đâu Tống Ngôn không đến tìm cô ấy thì phải làm sao.
Lỡ đâu vì hiệu ứng bươm bướm thay đổi những chuyện xảy ra tiếp theo thì phải làm sao đây.
Cô ấy biết rõ, ngày thứ ba sau khi Tống Ngôn tỏ tình với mình, ngày tận thế sẽ đến.
Quả nhiên, mọi chuyện đều diễn ra đúng như dự đoán của Chung Âm Âm, cô ấy không nói chuyện mình sống lại cho bất kì ai, cũng không nói cho người khác biết ngày tận thế sẽ đến.
Sẽ chẳng có ai tin lời cô ấy nói.
Từ nhỏ cô ấy đã là một cô nhi, sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, cậu mợ của cô ấy không hề đối xử tốt với cô ấy, không đánh thì mắng.
Cho nên cô ấy cũng chẳng quan tâm đến những người này.
Chung Âm Âm cảm thấy mặc dù mình tham sống sợ chết, nhưng cô ấy vẫn không làm gì tổn thương đến người khác.
Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng có suy nghĩ sẽ cướp đi cơ duyên của Bạch Ngọc Câu, cô ấy biết Bạch Ngọc Câu có thể lấy được dị năng đó là do cô may mắn.
Nếu như là Chung Âm Âm bị zombie cắn, vậy cũng chỉ có khả năng bị lây nhiễm biến thành zombie.
Cô ấy chỉ muốn ôm chặt bắp đùi bọn họ sống thật tốt.
Chung Âm Âm rúc người vào lòng Tống Ngôn, không dám nhìn mấy con zombie chỉ cần nhìn lướt qua một cái cũng sẽ gặp ác mộng bên ngoài xe.
Cô ấy lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Tống Ngôn, cảm thấy thật bình yên.
"Kỳ lạ, sao càng đi, phía bên này càng yên tĩnh thế này?" Phan Niên nhìn tình hình trước mặt.
Bọn họ đi cả đoạn đường, theo lý mà nói thì nội thành hẳn là nơi có nhiều zombie nhất, nhưng từ khi đến đây, bọn họ lại không nhìn thấy một bóng zombie nào.
Yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa lái xe vào, bọn họ gặp được một đoạn đường không có chướng ngại vật, thế này bọn họ có thể đạp chân ga bỏ xa đám zombie đang đuổi theo.
"Phía trước có người." Úc Hàng nhìn chằm chằm phía trước.
Phan Niên cũng thò đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở ngã rẽ trung tâm mua sắm.
Đó là một cô gái mảnh mai, mái tóc dài tung bay trong gió, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như búp bê.
Nhưng mà hình như phong cách của cô không giống công chúa trong truyện cổ tích cho lắm.
Tay phải của cô cầm lưỡi hái, vác trên vai, phía trên lưỡi hái dính đầy máu tanh, trên lưỡi hái đang nhỏ máu tí tách.
Bộ váy dài màu trắng như một đóa hồng nở rộ, gấu váy toàn là máu.
Trông cực kỳ giống yêu tinh.
"Hít!"
Phan Niên không khỏi hít vào một hơi: "Cmn, đây rốt cuộc là người hay là..."
Phan Niên chỉ nói được một nửa, ngay sau đó ánh mắt của cô gái kia đã dán chặt lên người anh ấy.
Phan Niên lập tức nuốt sạch những chữ mình định nói vào bụng.
Chung Âm Âm ở trong lòng Tống Ngôn cũng ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn khuôn mặt quen thuộc kia mà tim không ngừng đập loạn xạ.
Đây... đây là Bạch Ngọc Câu điềm đạm đáng yêu thánh mẫu sao?
"Chúng ta đi xuống xem thử một chút, Tống Ngôn, cậu ở trong xe với bạn gái đi." Úc Hàng mở cửa xe đi ra ngoài.
Sau khi anh ấy xuống xe, Phan Niên cũng cảnh giác ra ngoài theo.
Hai người đi qua con đường bẩn thỉu này, tới cửa trung tâm mua sắm.
Úc Hàng đang định chào hỏi cô gái này, nhưng không nghĩ tới cô gái trước mặt vậy mà lại xông thẳng vào cửa hàng quần áo nữ bên cạnh như một cơn gió.
Bạch Ngọc Câu vừa nhìn thấy bọn họ đã cảm thấy không ổn, đám người này chắc chắn là đến cướp đồ của cô.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người Úc Hàng một cái, tỏ vẻ các người không được giành đồ với tôi.
"Cô gái này đang nghĩ gì vậy?" Phan Niên có hơi khó hiểu, cmn ai muốn cướp quần áo nữ với cô chứ.
Có phải cô chạy nhầm cửa hàng rồi không, có muốn chạy thì cũng phải chạy cửa hàng đồ ăn vặt mới đúng chứ.
Úc Hàng lắc đầu một cái, anh ấy cũng không hiểu nổi.
Sau khi Bạch Ngọc Câu vào cửa hàng quần áo nữ thì điên cuồng vơ vét váy áo xinh đẹp trong đó, sau đó cất ngay vào không gian.
Không gian này là hệ thống Tu Tiên cho cô, không gian không lớn, gần bằng một căn phòng nhỏ.
Hệ thống Tu Tiên nói, đợi sau khi cô cố gắng làm nhiệm vụ thì không gian còn có thể mở rộng ra nữa.
Điểm này rất đúng với ý muốn của Bạch Ngọc Câu.
Mấy hệ thống nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ khi mặc một bộ váy đẹp của Bạch Ngọc Câu thì rơi vào im lặng.
Vẫn là hệ thống Thánh Mẫu lên tiếng trước.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chắc không phải ký chủ cảm thấy hai người đàn ông này muốn cướp váy của cô ấy đấy chứ?"
Hệ thống Tu Tiên: "..."
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ thật lợi hại! Tập hợp hết đám zombie lại sau đó giết sạch! Quá lợi hại!"
Hệ thống Thánh Mẫu: "Lợi hại cũng vô dụng thôi, ta cảm giác đầu óc của ký chủ bị hỏng rồi."
Hệ thống Mỹ Thực: "QAQ"
Hệ thống Tu Tiên: "Thật ra... cũng chẳng sao, chỉ cần ký chủ có thể phối hợp với chúng ta làm nhiệm vụ là được."
Hệ thống Thánh Mẫu: "Cũng đúng."
Bọn nó phát hiện mặc dù đầu óc ký chủ bị động kinh tương đối nhanh, tính cách thay đổi bất thường nhưng vẫn rất dễ dụ.
Bạch Ngọc Câu nhìn bộ váy sạch sẽ xinh đẹp trước mắt, liếm môi một cái, sau đó vô cùng tiếc nuối nhìn về phía tiệm làm móng đối diện.
Đáng tiếc cô tìm một hồi lâu vẫn không tìm được thợ làm móng, nếu không bây giờ móng tay của cô đã lung linh lấp lánh rồi.
Bạch Ngọc Câu ra khỏi cửa hàng quần áo nữ thì nhìn hai người đàn ông kia như thấy quỷ.
Cô lại bày ra ngay vẻ mặt các người không được cướp đồ của tôi, sau đó vọt vào tiệm giày nữ bên cạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Úc Hàng, Phan Niên: "..."
"Cô ấy có không gian đúng không?" Phan Niên thấy cô gái này vừa bước vào cửa hàng quần áo, toàn bộ quần áo cô cầm trong tay đều biến mất.
Úc Hàng nhíu mày: "Thử lôi kéo cô ấy xem."
Anh ấy nói xong cũng nhấc chân đi về phía tiệm giày nữ, Bạch Ngọc Câu nghe thấy tiếng bước chân cũng không kịp xem size giày, vung tay lên ném thẳng giày vào trong không gian.
"Không được giành với tôi!"
Khóe miệng Úc Hàng giật giật: "Tôi sẽ không cướp của cô, hơn nữa đây là tiệm giày nữ, tôi là đàn ông."
Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái, rất lý lẽ nói: "Vừa nãy tôi thấy rồi! Trên xe của các người có phụ nữ!"
Úc Hàng: "..."
"Cô ấy cũng sẽ không cướp của cô."
"Vậy thì được!" Bạch Ngọc Câu lại lấy tất cả giày ra, sau đó nhìn kĩ size giày, rồi bỏ hết giày đúng size của mình vào không gian.
Không vừa thì ném vào tiệm giày.
"Em gái, cô chỉ có một mình thôi à?" Phan Niên đi tới.
Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy như kẻ đần: "Tôi không một mình thì mấy mình?"
Phan Niên: "..."
Mẹ nó, hôm nay không thể hàn huyên đàng hoàng rồi!
"Chúng tôi muốn mời cô gia nhập đội chúng tôi." Úc Hàng nở một nụ cười nhạt.
Bạch Ngọc Câu định từ chối bọn họ, nhưng sau đó cô nghĩ nghĩ một lúc rồi lại gật đầu: "Được."
Úc Hàng thấy cô đồng ý dứt khoát thì khẽ nhíu mày.
- ---
Bên trong xe địa hình, Chung Âm Âm đã rất sốt ruột chờ đợi, cô ấy sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó, bọn họ không thể đưa Bạch Ngọc Câu về.
Mặc dù Bạch Ngọc Câu có vẻ khác với những gì cô ấy đã nhìn thấy ở kiếp trước, nhưng cho dù thế nào thì dị năng của cô vẫn rất lợi hại.
Chung Âm Âm phải ôm chặt bắp đùi của cô.
"Âm Âm, em muốn đi vệ sinh à?" Tống Ngôn thấy dáng vẻ bồn chồn của cô ấy thì không nhịn được hỏi thăm.
Chung Âm Âm lắc đầu: "Không phải, chỉ là em... Mau nhìn! Bọn họ về rồi!"
Cô ấy nhìn Bạch Ngọc Câu đi phía sau mấy người Úc Hàng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May là bọn họ đã đưa được Bạch Ngọc Câu trở về, tốt quá rồi.
Úc Hàng mở khóa xe, mở cửa sau ra nói: "Đây là bạn đồng hành chúng tôi dẫn về, những zombie vừa rồi đều do cô ấy giết cả, cô ấy có dị năng không gian."
"Tôi là Bạch Ngọc Câu." Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa đổ nhu yếu phẩm và cả một ít thức ăn bọn họ vừa để trong không gian của cô ra.
Trong nháy mắt nhấn chìm cơ thể của Tống Ngôn và Chung Âm Âm, chỉ chừa lại hai cái đầu lộ ra ngoài.
"Sao cô lại đổ ra hết rồi?" Phan Niên đau đầu nhéo mi tâm một cái.
Bạch Ngọc Câu nói hết sức tự nhiên: "Váy của tôi bị đè nhăn nhúm hết rồi."
Tống Ngôn lấy đồ trên người Chung Âm Âm ra, ném vào cốp sau: "Váy gì cơ?"
Phan Niên giải thích: "Cô ấy bỏ hết quần áo trong mấy cửa hàng vào không gian."
Mọi người: "..."
"Được rồi, mau bỏ đồ vào cốp sau đi, chúng ta phải lên đường rồi." Úc Hàng mở miệng nói.
"Tôi không đi." Bạch Ngọc Câu lắc đầu.
Trong đầu Úc Hàng đầy dấu chấm hỏi: "Bà cô của tôi ơi, không phải cô đã đồng ý đi với chúng tôi sao?"
"Tôi còn phải tìm thợ làm móng." Bạch Ngọc Câu thưởng thức những ngón tay xinh đẹp của mình, dưới ánh nắng mặt trời, ngón tay trắng đến phát sáng.
Bàn tay xinh đẹp như vậy, sao không làm móng đẹp được?
"Không phải chứ, bây giờ người ở chỗ này gần như đã chết sạch cả rồi, không chết thì cũng trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, cô tìm đâu ra thợ làm móng hả?" Phan Niên không nhịn được hỏi.
"Grào!"
Cách đó không xa có mấy con zombie chạy tới, rất rõ ràng đây là mấy con vừa mới đuổi theo bọn họ ở trên đường.
Bạch Ngọc Câu nhìn một con trong đó, hai mắt sáng rỡ: "Tìm được rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro