Tiêu Rồi! Ký Chủ Lại Không Bình Thường!
Phiên ngoại 10
Hữu Tọa Miếu
2024-08-19 21:34:14
Trên bầu trời tối tăm, cô gái cầm lưỡi hái xông thẳng về phía bầu trời hỗn loạn.
Cô vung lưỡi hái, dáng người xinh đẹp ẩn chứa năng lượng khổng lồ, những nơi mà lưỡi hái dạo qua đều bị xé ra những khe hở to nhỏ không đều.
“Chủ Thần!” Bạch Ngọc Câu nhếch môi cười hưng phấn: “Mi đừng có sợ!”
“Đi ra đây vui đùa với ta một lát!”
“Hay là mi vẫn là con chuột nhắt chỉ dám trốn phía sau?”
“Hay là mi sợ ta, hoặc là vẫn sợ Chúc Kinh!”
Bị chế giễu quá nhiều, Chủ Thần vốn đã căm ghét Bạch Ngọc Câu dám cướp đi đồ vật của nó, bây giờ còn thả Chúc Kinh ra ngoài!
Nó rất tức giận, bắt đầu đánh lại, dù sao nơi này là địa bàn của nó.
Nó không tin nó không giết được con kiến nhỏ nhoi này!
Nhưng Bạch Ngọc Câu lại cong môi cười, cô nhìn vào bên trong đám mây tối om, trong đôi mắt có ánh sáng quỷ dị nhảy nhót: “Tìm được mi rồi nha ~ “
Trên quảng trường, mọi người ngửa đầu nhìn trời.
“Mẹ nó! Đó là ai vậy! Bọn họ đang làm gì thế?” Có người lôi kéo Diệp Lương Thần vốn vừa ra khỏi phó bản lại hỏi.
Diệp Lương Thần: “...”
Làm sao anh ấy biết được!
Đến giờ anh ấy còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra trong phó bản nữa!
Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ là một tân thủ thôi!
Phục Toa nhìn lên bầu trời và cảm thấy đầu óc của chị ấy đang quay mòng mòng rồi.
Chị ấy nhớ người đàn ông mặc cổ trang kia hình như cũng là tân thủ mà?
Chờ chút! Chẳng nhẽ có hai người mặc cổ trang cùng theo bọn họ tiến vào phó bản sao?
Chị ấy quay lại nhìn Úc Hàng: “Anh có nhớ có bao nhiêu người mặc cổ trang theo chúng ta vào phó bản không?”
Úc Hàng hơi nhíu mày: “Một.”
Số lượng người mặc hán phục lúc chết không nhiều, chứ đừng nói đến quỷ vào thế giới vô tận, anh ấy nhớ lúc đó cũng chỉ có một người mặc hán phục đi vào phó bản.
Còn tại sao khi vào trong phó bản bọn họ không phát hiện ra vấn đề này...
Úc Hàng đột nhiên nhìn lên: “Hắn là quái trong phó bản!”
Phan Niên: “Hả?”
Sao đã suy ra kết luận luôn rồi, sao anh ấy vẫn chưa hiểu gì hết!
Phục Toa nhìn không trung, không biết bây giờ Bạch Ngọc Câu đang ở đâu, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.
Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng trong tầng mây đỏ đen kia
“Cậu có biết tình hình bây giờ thế nào không?” Phục Toa nhìn Tang Tinh.
Dù sao ở đây cũng chỉ có Tang Tinh thân thiết với Bạch Ngọc Câu nhất, còn Tiểu Mỹ...
Bọn họ không thể hiểu được ngôn ngữ của zombie!
Tang Tinh vẫn chăm chú nhìn bầu trời, rồi mở miệng giải thích: “Tên khốn kia muốn giết chị đại, nên chị đại muốn ra tay trước!”
Phục Toa nhìn Tang Tinh: “Tại sao nó muốn giết cao thủ?”
Tuy rằng chị ấy biết Chủ Thần đã để ý đến Bạch Ngọc Câu, nhưng sao Chủ Thần lại muốn giết cô.
Lẽ nào người chơi thiên tài thì phải chết à?
Tang Tinh quay đầu nhìn Phục Toa: “Chị có biết tôi là ai không?”
Phục Toa: “!!!”
Câu nói này nghe quen tai quá! Dường như chị ấy đã nghe rất nhiều lần câu nói tôi là ai và anh là ai rồi!
“Cậu là Tang Tinh mà!”
Tang Tinh lắc đầu: “Tôi là quỷ đã chết hai lần, còn chị là quỷ đã chết một lần- quỷ sống, nếu tôi chết thêm một lần nữa thì sẽ bị Chủ Thần ăn mất.”
“Thế nhưng chị đại sẽ không để tôi chết đâu, chị ấy ăn hết những quái vật đã chết nên chọc giận Chủ Thần!”
“Quỷ hẹp hòi!”
Phục Toa nghe xong lời giải thích ngắn gọn này thì sửng sốt một lúc lâu: “Ý cậu là nói cậu là quái vật, nếu cậu chết thêm lần nữa thì sẽ bị Chủ Thần ăn sạch.”
“Còn những quái vật vốn sẽ bị Chủ Thần ăn mất thì đã bị cao thủ cướp đi, nên Chủ Thần mới muốn giết ngài.”
Tang Tinh gật đầu: “Mọi chuyện là vậy đó, ai da, Chủ Thần cũng thật hẹp hòi!”
Chị đại chỉ bé như vậy, ăn cũng chẳng được bao nhiêu mà, thật quá đáng!
“Nhưng cao thủ làm sao biết được!” Phục Toa hỏi ra vấn đề quan trọng.
Tang Tinh cười rất vui vẻ: “Bởi vì chị đại tìm được mẹ rồi!”
“Mẹ của chị ấy đã nói cho chị ấy biết!”
Phan Niên ngây người: “Mẹ hả?”
Tang Tinh trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh gọi ai là mẹ đấy! Đó là mẹ của chị đại đó!”
Phan Niên: “...”
“Mẹ của chị đại đã nói rất nhiều chuyện cho chị đại nghe.” Tang Tinh nhìn bầu trời, trên mặt cậu còn tràn đầy niềm vui, còn cảm thán một câu: “Thật tốt!”
Chị đại cố lên! Chỉ cần đánh bại Chủ Thần, là một nhà có thể đoàn tụ rồi!
Chị đại còn nói sau này mẹ chị ấy cũng là mẹ của Tang Tinh cậu!
Cậu cũng có mẹ rồi!
Trên không trung, một người giống Chúc Kinh đang toả ra khí đen toàn thân nhìn vô cùng giận dữ đang đánh nhau với Bạch Ngọc Câu và một Chúc Kinh khác mà trên người không có khí đen quấn thân.
Cái người Chúc Kinh đang tỏa ra khí đen chính là tâm ma của Chúc Kinh, đồng thời cũng là Chủ Thần.
Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu cười rồi chém về phía đầu của Chủ Thần trong khi Chúc Kinh đang lẩm nhẩm bày trận.
Bọn họ muốn đóng cửa đánh chó!
“Đáng ghét! Đáng ghét!” Chủ Thần bị hai người bọn họ liên hợp đánh nên vô cùng tức tối và giận dữ.
Cái tên tiểu quỷ chết tiệt này! Đã ăn vụng đồ của nó, còn có Chúc Kinh đáng chết kia nữa!
Bọn họ vốn là một thể, sao nó phải làm mặt ác còn Chúc Kinh lại là mặt thiện!
Giết! Giết! Giết!
Nó muốn giết hai con giun dế này!
Chủ Thần mở rộng hai tay, chuẩn bị hút hết tất cả linh hồn trong không gian của Chủ Thần vào trong cơ thể của nó nhưng mà không thể làm được.
Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái rồi nói lớn: “Này! Đánh nhau thì phải chuyên tâm nhé!”
Tự nhiên dang tay ra làm gì! Muốn ôm một cái sao?!
Chủ Thần vội vã tránh ra, nó giận dữ: “Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?”
Bạch Ngọc Câu nhìn nó: “À! Ta hiểu rồi!”
“Mi đang nói đến bọn họ hả, ta không làm cái gì cả.” Bạch Ngọc Câu nở nụ cười: “Không phải do ta làm à nha ~ “
Chúc Kinh đứng ở bên cạnh nhìn Chủ Thần: “Tâm ma xuất hiện là bởi vì ta nên sẽ do ta tiêu diệt!”
“A!!!” Chủ Thần nhìn Chúc Kinh và Bạch Ngọc Câu, nó phất tay tạo ra rất nhiều khí đen, làm bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.
“Đến đây nào! Nhận một đao của ta!” Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái chém thẳng về phía Chủ Thần.
Chủ Thần vội vã lấy ra một thanh kiếm để đánh nhau với Bạch Ngọc Câu, nhưng Bạch Ngọc Câu lại đột nhiên ngừng lại trước mặt nó.
Cùng lúc đó một đạo kiếm ý chém tới sau lưng của Chủ Thần.
“Đê tiện vô liêm sỉ!” Chủ Thần cầm kiếm ngăn lại công kích phía sau của Chúc Kinh.
Vậy mà lúc này Bạch Ngọc Câu lại cầm lưỡi hái bay qua, lưỡi hái bay sát qua đầu của Chủ Thần, nhưng cũng chỉ gạt bỏ được một ít khí đen.
Bạch Ngọc Câu nhìn Chủ Thần: “Chuyện gì xảy ra với tâm ma này vậy!”
Sao dưỡng thương nhiều năm rồi mà chỉ tập trung tu bổ mỗi phòng ngự và chạy trốn thế kia!
Tấn công vất vả như thế mà thanh máu vẫn còn rất nhiều!
Chủ Thần: “...”
Nó sợ chết, không được sao!
Trên quảng trường.
“Bây giờ tình huống như thế nào rồi? Chúng ta có cần vào phó bản nữa không!” Một tân thủ hơi băn khoăn.
Bọn họ không cần làm gì à, Chủ Thần sẽ bị người chơi cũ giết mất!
Sao người chơi cũ này đỉnh thế, gặp được cơ may gì à?
Tân thủ nhìn về phía người chơi cũ hướng dẫn cho mình: “Người chơi cũ nào cũng mạnh như vậy à? Có thể đánh nhau với Chủ Thần!”
Người chơi cũ: “!!!”
“Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế! Làm gì có chuyện đó!”
Tuy bọn họ là người chơi cũ, nhưng chỉ là sống lâu hơn một chút thôi, làm sao dám đánh nhau với Chủ Thần!
Đương nhiên là không tính đến hai người dũng cảm ở trên kia, bọn họ mới là cao thủ thực sự.
Tang Tinh mang cái ghế nhỏ ra ngồi thành hàng ngang với Tiểu Mỹ, bọn họ nâng cằm nhìn bầu trời: “Có vẻ sẽ phải đánh lâu đấy!”
“Grào!”
“Ta nói cho mi biết, không cho phép giành chị đại với ta đâu!”
“Grào!”
“Mi nói chị đại đã tìm được mẹ, có khi nào thích mẹ nhất không?”
“Grào!”
“Quên đi, mẹ chị đại cũng là mẹ ta! Đương nhiên cũng là của mi nữa! Lần này ta đã hào phóng với mi lắm đó! Có nghe không!”
“Grào!”
Mười ngày trôi qua, mọi người nhìn lên bầu trời cũng chỉ cảm thán: “Kéo dài quá!”
Qua hai mươi ngày mọi người nhìn lên bầu trời: “Đặt cược nào! Để xem ai thắng ai thua!”
Ba mươi ngày trôi qua, mọi người... Không thèm chú ý đến bầu trời nữa.
Có gì hay để nhìn đâu! Đánh nhau một tháng rồi mà một vết tích cũng không có!
Còn không bằng ăn uống ngủ nghỉ một chút, xem như nghỉ ngơi!
Một tháng qua, Bạch Ngọc Câu và Chúc Kinh đã nỗ lực loại bỏ bớt thanh máu của Chủ Thần.
Thanh máu của nó rất dày ấy!
Lúc trước khi Chủ Thần đánh nhau với Chúc Kinh, mặc dù cả hai cùng bị tổn thất nặng nề, nhưng Chủ Thần thấy phòng ngự của nó không tốt.
Thế nên từ đó, nó điên cuồng tập trung tu bổ việc phòng ngự! Dù cho hấp thụ bao nhiêu linh hồn, tu vi tăng cao được bao nhiêu, ưu tiên hàng đầu của nó vẫn là phòng ngự.
Thế nên, Bạch Ngọc Câu và Chúc Kinh phải đánh rất lâu mới làm Chủ Thần cạn máu được.
“A a a a!!!!” Bây giờ, quanh người Chủ Thần không còn được bao phủ bởi khí đen nữa, viền mắt như nứt ra, hai mắt đỏ chót.
“Ta chết rồi! Các ngươi cũng đừng mong sống sót! Cùng ta xuống địa ngục đi!”
Dù sao nó cũng là chúa tể của thế giới này, dù có liều mạng nó cũng có thể làm cho tất cả quỷ quái trong này biến thành tro bụi cùng với nó!
Nhưng nếu làm vậy nó cũng không sống nổi.
“Tốt lắm! Cùng xuống địa ngục đi!” Bạch Ngọc Câu hưng phấn vỗ tay một cái.
Chủ Thần nhìn vẻ mặt của cô thì hơi nghi ngờ nhưng nó không dừng lại được.
“A!!!” Cuối cùng, Chủ Thần hét lớn rồi nổ tung.
Nổ thành một đám khí đen, khí đen này tràn vào trong cơ thể của Bạch Ngọc Câu.
Cùng lúc đó, toàn bộ quỷ, quái vật ở thế giới vô tận và Bạch Ngọc Câu, Chúc Kinh biến mất không còn tăm hơi.
…
[Tất cả hệ thống nghe lệnh, xin hãy nhanh chóng đi tìm ký chủ! Trói buộc với ký chủ!]
Một nhóm quả cầu ánh sáng tụ tập một chỗ trong không gian trắng tinh.
Chúng nó nghe mệnh lệnh của Chủ Thần: “Đã hiểu!”
Quả cầu ánh sáng tràn ra, đến khi ra hết mới vui vẻ hô lên.
“Tốt quá! Trói buộc với ký chủ rồi!”
Chúng nó vội vàng đi tìm ký chủ, nên không phát hiện ra sau khi chúng nó rời đi thì một cô gái tóc trắng bỗng nhiên xuất hiện trong không gian này.
Cô gái nhìn nhóm quả cầu trắng đang vui vẻ thì nghiêng đầu: “Tốt rồi! Tôi cũng muốn nghỉ phép!”
Cô chính là Bạch Ngọc Câu, lúc ở tiểu thế giới bị lãng quên, cô không phải đều ngẩn người mỗi ngày.
Lúc bắt đầu thì đúng là như thế, nhưng có một ngày, một giọng nói ôn nhu của người phụ nữ bỗng nói chuyện trong đầu của cô.
Giọng người phụ nữ ấy nói với Bạch Ngọc Câu rằng bà là mẹ của cô, tên là Tịnh Nguyệt.
Trước khi chết, Tịnh Nguyệt sống ở tu chân giới, đó là một nơi tàn khốc, người mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết.
Bà có một đạo lữ, bọn họ có một đứa con tên là Nhạc Dung Dung.
Nhưng không ngờ đứa bé này lại có thân thể tiên thiên, thiên phú cao như vậy nên bị rất nhiều người ở tu chân giới đuổi giết.
Bọn họ bị ép đến đường cùng, lúc sắp chết, đột nhiên gặp phải Thời Không Loạn Lưu (*).
(*) Sự hỗn loạn của thời gian và không gian
Thời Không Loạn Lưu rất nguy hiểm, nó có thể mang người ta tới một nơi khác, nhưng trong quá trình di chuyển có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng lúc này bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Thế nên bọn họ ôm đứa bé nhảy vào trong Thời Không Loạn Lưu, nhưng không ngờ Thời Không Loạn Lưu còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Trong Thời Không Loạn Lưu có những dòng khí lưu sắc như dao, bọn họ còn đang bị thương nặng nên không thể chịu nổi.
Cuối cùng, đạo lữ của Tịnh Nguyệt chọn hy sinh bản thân để dùng tu vi làm thành một lá chắn.
Lá chắn này bảo vệ được Tịnh Nguyệt và đứa trẻ, nhưng mà hắn cũng biến mất vĩnh viễn.
Tuy nhiên lá chắn này không chống đỡ được khí lưu trong Thời Không Loạn Lưu được bao lâu thì đã bị phá hỏng.
Tịnh Nguyệt chỉ có thể ôm chặt đứa trẻ vào lòng, liều chết bảo vệ, bà muốn dùng thân thể của bản thân để đối chọi với sự tấn công của khí lưu.
Cuối cùng Tịnh Nguyệt cũng chết ở bên trong Thời Không Loạn Lưu, chỉ còn lại mỗi đứa trẻ.
Sau khi chết đi, bà đã đến thế giới vô tận.
Bà không yên tâm về đứa trẻ nhưng cũng phải tìm biện pháp sống sót trước đã, rồi mới nghĩ cách thoát ra ngoài.
Tịnh Nguyệt ở trong thế giới vô tận rất lâu, thế rồi bà phát hiện ra Chúc Kinh ở tiểu thế giới bị lãng quên.
Lúc đó Chúc Kinh vẫn còn chút ký ức, nên Chúc Kinh đã nói tất cả mọi chuyện với Tịnh Nguyệt, sau khi nghe xong bà quyết định nghĩ biện pháp để Chúc Kinh có thể ra ngoài.
Sau đó hai người sẽ liên thủ để giết Chủ Thần!
Nhưng mà bà chỉ có thể rời khỏi tiểu thế giới bị lãng quên một mình, nếu muốn dẫn cả Chúc Kinh ra ngoài, bà cần suy tính lại.
Không may là bà còn chưa thực hiện được kế hoạch này thì đã bị Chủ Thần phát hiện ra bà đầu sỏ.
Chủ Thần muốn giết bà nhưng vết thương của nó chưa lành, chỉ có thể nhờ vào hệ thống.
Nó nghĩ ra một biện pháp là tập hợp tất cả quái vật và và người chơi lại để giết chết Tịnh Nguyệt, tuy cuối cùng nó cũng thành công, nhưng chỉ là biến Tịnh Nguyệt thành quái vật mà thôi.
Dù sao đây chính là quy trình mà nó đặt ra lúc trước, chết ba lần thì mùi vị mới ngon!
Sau khi Tịnh Nguyệt trở thành quái vật, có không ít người chơi vào phó bản tìm bà, nhưng không ai đánh thắng được bà.
Những người có thể giết bà đã bị bà giết chết rồi, bây giờ đám người này đều là tân thủ, nên không ai là đối thủ của Tịnh Nguyệt.
Thế nên Chủ Thần chỉ đành tạm thời giữ chân Tịnh Nguyệt trong phó bản.
Nhưng Chủ Thần không ngờ Bạch Ngọc Câu lại giết được Tịnh Nguyệt, còn hấp thụ linh hồn của bà.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chủ Thần muốn giết Bạch Ngọc Câu, là Tịnh Nguyệt đó! Linh hồn mạnh mẽ như vậy đã bị Bạch Ngọc Câu ăn mất.
Giống như bị cướp mất cơ hội thăng 100 cấp, thử hỏi Chủ Thần không tức giận sao được!
Sau khi bị Bạch Ngọc Câu hấp thụ, linh hồn của Tịnh Nguyệt vẫn ngủ say trong cơ thể của Bạch Ngọc Câu, nhưng có thể do liên hệ máu mủ đã làm Tịnh Nguyệt thức tỉnh.
Đã qua mấy chục năm sau khi chết ở Thời Không Loạn Lưu, bà không ngờ mình còn có thể nhìn thấy con gái, bà cũng nghĩ Thời Không Loạn Lưu là nguyên nhân dù bà đã chết mấy chục năm rồi nhưng con của bà mới chỉ vài tuổi.
Dòng thời gian của hai người không trùng nhau.
Bà kể hết mọi chuyện với Bạch Ngọc Câu, còn nói cách để thoát ra khỏi tiểu thế giới bị lãng quên, đồng thời cũng nói ra chuyện bà đã nghiên cứu ra cách tạo một tiểu thế giới mới rồi.
Thế nên lúc ở bên trong tiểu thế giới bị lãng quên, không phải Bạch Ngọc Câu đang ngẩn người, mà cô đang tạo ra tiểu thế giới.
Sáng tạo xong rồi cô còn nghiên cứu cách tạo ra hệ thống, tuy tạo ra được một nhóm hệ thống nhưng đáng tiếc, chúng nó đều bị khiếm khuyết.
Lí do Tịnh Nguyệt dạy cô cách tạo ra tiểu thế giới là để có đường lui sau này, bà sống ở tu chân giới đã lâu nên vẫn luôn có một suy nghĩ.
Hầu hết mọi người đều có cách riêng để giữ mạng, nên mục đích mà bà bảo Bạch Ngọc Câu sáng tạo tiểu thế giới là để có cách thoát khỏi nguy hiểm sau này.
Nếu có nguy hiểm xảy ra, có thể đi vào tiểu thế giới, như vậy có thể tránh được một kiếp.
Thế nên khi Chủ Thần muốn kéo theo bọn họ chết cùng, Bạch Ngọc Câu đã trực tiếp hút hết khí đen vào trong cơ thể trước khi nó chết.
Sau khi làm xong chuyện này, cô ném hết người chơi và quái vật ở thế giới vô tận vào tiểu thế giới của cô, để tránh thoát khỏi chiêu cuối cùng của Chủ Thần.
Ở trong tiểu thế giới của cô, cô chính là chúa tể, cô còn định sẽ thả hết linh hồn mà cô đã hấp thụ được khi vào tiểu thế giới.
Đồng thời cô còn cần thêm một ít thời gian nữa để dung hợp với thế giới vô tận, chỉ khi dung hợp hoàn toàn, cô mới bảo vệ được mẹ của cô.
Nên cô sẽ ở lại tiểu thế giới trong một khoảng thời gian nữa, cũng tiện ở chung với mẹ của mình.
Mà ở bên trong tiểu thế giới, cô cũng nhân tiện mang theo những hệ thống bán thành phẩm kia.
Hệ thống không có tác dụng gì thì không cần nữa, cô định tự mình dùng thử trước.
Sau đó, cô đi tới tiểu thế giới mà cô đã tạo ra lúc trước, lẳng lặng chờ đợi hệ thống đến và dần dần tiến hành việc dung hợp với thế giới vô tận.
Có một điều cô không nghĩ tới là cô tạo ra tiểu thế giới trong tiểu thế giới bị lãng quên nên có kèm theo buff lãng quên.
Tất cả mọi người và quái vật sau khi tiến vào tiểu thế giới đều quên mất họ đã từng ở thế giới vô tận.
Thật ra đây cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần cô hoàn thành xong việc dung hợp với thế giới vô tận là có thể nhớ lại.
Nhưng mà không ngờ nhóm hệ thống bán thành phẩm kia lại đâm sau lưng cô một nhát.
Hệ thống Mỹ Thực đã lỡ ăn một phần ý thức của cô, tuy rằng không phải phần quan trọng nên cô có thể dần dần chữa trị.
Nhưng mà sẽ làm cho thời gian dung hợp bị kéo dài hơn!
Còn mất đi cơ hội sống cùng mẹ cô nữa!
Hệ thống Mỹ Thực: “!!!”
Ha ha ha ha xong rồi! Dám ăn ta à! Lần này mi phải được tu bổ toàn bộ!
Cô vung lưỡi hái, dáng người xinh đẹp ẩn chứa năng lượng khổng lồ, những nơi mà lưỡi hái dạo qua đều bị xé ra những khe hở to nhỏ không đều.
“Chủ Thần!” Bạch Ngọc Câu nhếch môi cười hưng phấn: “Mi đừng có sợ!”
“Đi ra đây vui đùa với ta một lát!”
“Hay là mi vẫn là con chuột nhắt chỉ dám trốn phía sau?”
“Hay là mi sợ ta, hoặc là vẫn sợ Chúc Kinh!”
Bị chế giễu quá nhiều, Chủ Thần vốn đã căm ghét Bạch Ngọc Câu dám cướp đi đồ vật của nó, bây giờ còn thả Chúc Kinh ra ngoài!
Nó rất tức giận, bắt đầu đánh lại, dù sao nơi này là địa bàn của nó.
Nó không tin nó không giết được con kiến nhỏ nhoi này!
Nhưng Bạch Ngọc Câu lại cong môi cười, cô nhìn vào bên trong đám mây tối om, trong đôi mắt có ánh sáng quỷ dị nhảy nhót: “Tìm được mi rồi nha ~ “
Trên quảng trường, mọi người ngửa đầu nhìn trời.
“Mẹ nó! Đó là ai vậy! Bọn họ đang làm gì thế?” Có người lôi kéo Diệp Lương Thần vốn vừa ra khỏi phó bản lại hỏi.
Diệp Lương Thần: “...”
Làm sao anh ấy biết được!
Đến giờ anh ấy còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra trong phó bản nữa!
Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ là một tân thủ thôi!
Phục Toa nhìn lên bầu trời và cảm thấy đầu óc của chị ấy đang quay mòng mòng rồi.
Chị ấy nhớ người đàn ông mặc cổ trang kia hình như cũng là tân thủ mà?
Chờ chút! Chẳng nhẽ có hai người mặc cổ trang cùng theo bọn họ tiến vào phó bản sao?
Chị ấy quay lại nhìn Úc Hàng: “Anh có nhớ có bao nhiêu người mặc cổ trang theo chúng ta vào phó bản không?”
Úc Hàng hơi nhíu mày: “Một.”
Số lượng người mặc hán phục lúc chết không nhiều, chứ đừng nói đến quỷ vào thế giới vô tận, anh ấy nhớ lúc đó cũng chỉ có một người mặc hán phục đi vào phó bản.
Còn tại sao khi vào trong phó bản bọn họ không phát hiện ra vấn đề này...
Úc Hàng đột nhiên nhìn lên: “Hắn là quái trong phó bản!”
Phan Niên: “Hả?”
Sao đã suy ra kết luận luôn rồi, sao anh ấy vẫn chưa hiểu gì hết!
Phục Toa nhìn không trung, không biết bây giờ Bạch Ngọc Câu đang ở đâu, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.
Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng trong tầng mây đỏ đen kia
“Cậu có biết tình hình bây giờ thế nào không?” Phục Toa nhìn Tang Tinh.
Dù sao ở đây cũng chỉ có Tang Tinh thân thiết với Bạch Ngọc Câu nhất, còn Tiểu Mỹ...
Bọn họ không thể hiểu được ngôn ngữ của zombie!
Tang Tinh vẫn chăm chú nhìn bầu trời, rồi mở miệng giải thích: “Tên khốn kia muốn giết chị đại, nên chị đại muốn ra tay trước!”
Phục Toa nhìn Tang Tinh: “Tại sao nó muốn giết cao thủ?”
Tuy rằng chị ấy biết Chủ Thần đã để ý đến Bạch Ngọc Câu, nhưng sao Chủ Thần lại muốn giết cô.
Lẽ nào người chơi thiên tài thì phải chết à?
Tang Tinh quay đầu nhìn Phục Toa: “Chị có biết tôi là ai không?”
Phục Toa: “!!!”
Câu nói này nghe quen tai quá! Dường như chị ấy đã nghe rất nhiều lần câu nói tôi là ai và anh là ai rồi!
“Cậu là Tang Tinh mà!”
Tang Tinh lắc đầu: “Tôi là quỷ đã chết hai lần, còn chị là quỷ đã chết một lần- quỷ sống, nếu tôi chết thêm một lần nữa thì sẽ bị Chủ Thần ăn mất.”
“Thế nhưng chị đại sẽ không để tôi chết đâu, chị ấy ăn hết những quái vật đã chết nên chọc giận Chủ Thần!”
“Quỷ hẹp hòi!”
Phục Toa nghe xong lời giải thích ngắn gọn này thì sửng sốt một lúc lâu: “Ý cậu là nói cậu là quái vật, nếu cậu chết thêm lần nữa thì sẽ bị Chủ Thần ăn sạch.”
“Còn những quái vật vốn sẽ bị Chủ Thần ăn mất thì đã bị cao thủ cướp đi, nên Chủ Thần mới muốn giết ngài.”
Tang Tinh gật đầu: “Mọi chuyện là vậy đó, ai da, Chủ Thần cũng thật hẹp hòi!”
Chị đại chỉ bé như vậy, ăn cũng chẳng được bao nhiêu mà, thật quá đáng!
“Nhưng cao thủ làm sao biết được!” Phục Toa hỏi ra vấn đề quan trọng.
Tang Tinh cười rất vui vẻ: “Bởi vì chị đại tìm được mẹ rồi!”
“Mẹ của chị ấy đã nói cho chị ấy biết!”
Phan Niên ngây người: “Mẹ hả?”
Tang Tinh trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh gọi ai là mẹ đấy! Đó là mẹ của chị đại đó!”
Phan Niên: “...”
“Mẹ của chị đại đã nói rất nhiều chuyện cho chị đại nghe.” Tang Tinh nhìn bầu trời, trên mặt cậu còn tràn đầy niềm vui, còn cảm thán một câu: “Thật tốt!”
Chị đại cố lên! Chỉ cần đánh bại Chủ Thần, là một nhà có thể đoàn tụ rồi!
Chị đại còn nói sau này mẹ chị ấy cũng là mẹ của Tang Tinh cậu!
Cậu cũng có mẹ rồi!
Trên không trung, một người giống Chúc Kinh đang toả ra khí đen toàn thân nhìn vô cùng giận dữ đang đánh nhau với Bạch Ngọc Câu và một Chúc Kinh khác mà trên người không có khí đen quấn thân.
Cái người Chúc Kinh đang tỏa ra khí đen chính là tâm ma của Chúc Kinh, đồng thời cũng là Chủ Thần.
Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu cười rồi chém về phía đầu của Chủ Thần trong khi Chúc Kinh đang lẩm nhẩm bày trận.
Bọn họ muốn đóng cửa đánh chó!
“Đáng ghét! Đáng ghét!” Chủ Thần bị hai người bọn họ liên hợp đánh nên vô cùng tức tối và giận dữ.
Cái tên tiểu quỷ chết tiệt này! Đã ăn vụng đồ của nó, còn có Chúc Kinh đáng chết kia nữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ vốn là một thể, sao nó phải làm mặt ác còn Chúc Kinh lại là mặt thiện!
Giết! Giết! Giết!
Nó muốn giết hai con giun dế này!
Chủ Thần mở rộng hai tay, chuẩn bị hút hết tất cả linh hồn trong không gian của Chủ Thần vào trong cơ thể của nó nhưng mà không thể làm được.
Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái rồi nói lớn: “Này! Đánh nhau thì phải chuyên tâm nhé!”
Tự nhiên dang tay ra làm gì! Muốn ôm một cái sao?!
Chủ Thần vội vã tránh ra, nó giận dữ: “Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?”
Bạch Ngọc Câu nhìn nó: “À! Ta hiểu rồi!”
“Mi đang nói đến bọn họ hả, ta không làm cái gì cả.” Bạch Ngọc Câu nở nụ cười: “Không phải do ta làm à nha ~ “
Chúc Kinh đứng ở bên cạnh nhìn Chủ Thần: “Tâm ma xuất hiện là bởi vì ta nên sẽ do ta tiêu diệt!”
“A!!!” Chủ Thần nhìn Chúc Kinh và Bạch Ngọc Câu, nó phất tay tạo ra rất nhiều khí đen, làm bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.
“Đến đây nào! Nhận một đao của ta!” Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái chém thẳng về phía Chủ Thần.
Chủ Thần vội vã lấy ra một thanh kiếm để đánh nhau với Bạch Ngọc Câu, nhưng Bạch Ngọc Câu lại đột nhiên ngừng lại trước mặt nó.
Cùng lúc đó một đạo kiếm ý chém tới sau lưng của Chủ Thần.
“Đê tiện vô liêm sỉ!” Chủ Thần cầm kiếm ngăn lại công kích phía sau của Chúc Kinh.
Vậy mà lúc này Bạch Ngọc Câu lại cầm lưỡi hái bay qua, lưỡi hái bay sát qua đầu của Chủ Thần, nhưng cũng chỉ gạt bỏ được một ít khí đen.
Bạch Ngọc Câu nhìn Chủ Thần: “Chuyện gì xảy ra với tâm ma này vậy!”
Sao dưỡng thương nhiều năm rồi mà chỉ tập trung tu bổ mỗi phòng ngự và chạy trốn thế kia!
Tấn công vất vả như thế mà thanh máu vẫn còn rất nhiều!
Chủ Thần: “...”
Nó sợ chết, không được sao!
Trên quảng trường.
“Bây giờ tình huống như thế nào rồi? Chúng ta có cần vào phó bản nữa không!” Một tân thủ hơi băn khoăn.
Bọn họ không cần làm gì à, Chủ Thần sẽ bị người chơi cũ giết mất!
Sao người chơi cũ này đỉnh thế, gặp được cơ may gì à?
Tân thủ nhìn về phía người chơi cũ hướng dẫn cho mình: “Người chơi cũ nào cũng mạnh như vậy à? Có thể đánh nhau với Chủ Thần!”
Người chơi cũ: “!!!”
“Cậu đang nghĩ linh tinh gì thế! Làm gì có chuyện đó!”
Tuy bọn họ là người chơi cũ, nhưng chỉ là sống lâu hơn một chút thôi, làm sao dám đánh nhau với Chủ Thần!
Đương nhiên là không tính đến hai người dũng cảm ở trên kia, bọn họ mới là cao thủ thực sự.
Tang Tinh mang cái ghế nhỏ ra ngồi thành hàng ngang với Tiểu Mỹ, bọn họ nâng cằm nhìn bầu trời: “Có vẻ sẽ phải đánh lâu đấy!”
“Grào!”
“Ta nói cho mi biết, không cho phép giành chị đại với ta đâu!”
“Grào!”
“Mi nói chị đại đã tìm được mẹ, có khi nào thích mẹ nhất không?”
“Grào!”
“Quên đi, mẹ chị đại cũng là mẹ ta! Đương nhiên cũng là của mi nữa! Lần này ta đã hào phóng với mi lắm đó! Có nghe không!”
“Grào!”
Mười ngày trôi qua, mọi người nhìn lên bầu trời cũng chỉ cảm thán: “Kéo dài quá!”
Qua hai mươi ngày mọi người nhìn lên bầu trời: “Đặt cược nào! Để xem ai thắng ai thua!”
Ba mươi ngày trôi qua, mọi người... Không thèm chú ý đến bầu trời nữa.
Có gì hay để nhìn đâu! Đánh nhau một tháng rồi mà một vết tích cũng không có!
Còn không bằng ăn uống ngủ nghỉ một chút, xem như nghỉ ngơi!
Một tháng qua, Bạch Ngọc Câu và Chúc Kinh đã nỗ lực loại bỏ bớt thanh máu của Chủ Thần.
Thanh máu của nó rất dày ấy!
Lúc trước khi Chủ Thần đánh nhau với Chúc Kinh, mặc dù cả hai cùng bị tổn thất nặng nề, nhưng Chủ Thần thấy phòng ngự của nó không tốt.
Thế nên từ đó, nó điên cuồng tập trung tu bổ việc phòng ngự! Dù cho hấp thụ bao nhiêu linh hồn, tu vi tăng cao được bao nhiêu, ưu tiên hàng đầu của nó vẫn là phòng ngự.
Thế nên, Bạch Ngọc Câu và Chúc Kinh phải đánh rất lâu mới làm Chủ Thần cạn máu được.
“A a a a!!!!” Bây giờ, quanh người Chủ Thần không còn được bao phủ bởi khí đen nữa, viền mắt như nứt ra, hai mắt đỏ chót.
“Ta chết rồi! Các ngươi cũng đừng mong sống sót! Cùng ta xuống địa ngục đi!”
Dù sao nó cũng là chúa tể của thế giới này, dù có liều mạng nó cũng có thể làm cho tất cả quỷ quái trong này biến thành tro bụi cùng với nó!
Nhưng nếu làm vậy nó cũng không sống nổi.
“Tốt lắm! Cùng xuống địa ngục đi!” Bạch Ngọc Câu hưng phấn vỗ tay một cái.
Chủ Thần nhìn vẻ mặt của cô thì hơi nghi ngờ nhưng nó không dừng lại được.
“A!!!” Cuối cùng, Chủ Thần hét lớn rồi nổ tung.
Nổ thành một đám khí đen, khí đen này tràn vào trong cơ thể của Bạch Ngọc Câu.
Cùng lúc đó, toàn bộ quỷ, quái vật ở thế giới vô tận và Bạch Ngọc Câu, Chúc Kinh biến mất không còn tăm hơi.
…
[Tất cả hệ thống nghe lệnh, xin hãy nhanh chóng đi tìm ký chủ! Trói buộc với ký chủ!]
Một nhóm quả cầu ánh sáng tụ tập một chỗ trong không gian trắng tinh.
Chúng nó nghe mệnh lệnh của Chủ Thần: “Đã hiểu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả cầu ánh sáng tràn ra, đến khi ra hết mới vui vẻ hô lên.
“Tốt quá! Trói buộc với ký chủ rồi!”
Chúng nó vội vàng đi tìm ký chủ, nên không phát hiện ra sau khi chúng nó rời đi thì một cô gái tóc trắng bỗng nhiên xuất hiện trong không gian này.
Cô gái nhìn nhóm quả cầu trắng đang vui vẻ thì nghiêng đầu: “Tốt rồi! Tôi cũng muốn nghỉ phép!”
Cô chính là Bạch Ngọc Câu, lúc ở tiểu thế giới bị lãng quên, cô không phải đều ngẩn người mỗi ngày.
Lúc bắt đầu thì đúng là như thế, nhưng có một ngày, một giọng nói ôn nhu của người phụ nữ bỗng nói chuyện trong đầu của cô.
Giọng người phụ nữ ấy nói với Bạch Ngọc Câu rằng bà là mẹ của cô, tên là Tịnh Nguyệt.
Trước khi chết, Tịnh Nguyệt sống ở tu chân giới, đó là một nơi tàn khốc, người mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết.
Bà có một đạo lữ, bọn họ có một đứa con tên là Nhạc Dung Dung.
Nhưng không ngờ đứa bé này lại có thân thể tiên thiên, thiên phú cao như vậy nên bị rất nhiều người ở tu chân giới đuổi giết.
Bọn họ bị ép đến đường cùng, lúc sắp chết, đột nhiên gặp phải Thời Không Loạn Lưu (*).
(*) Sự hỗn loạn của thời gian và không gian
Thời Không Loạn Lưu rất nguy hiểm, nó có thể mang người ta tới một nơi khác, nhưng trong quá trình di chuyển có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng lúc này bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Thế nên bọn họ ôm đứa bé nhảy vào trong Thời Không Loạn Lưu, nhưng không ngờ Thời Không Loạn Lưu còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Trong Thời Không Loạn Lưu có những dòng khí lưu sắc như dao, bọn họ còn đang bị thương nặng nên không thể chịu nổi.
Cuối cùng, đạo lữ của Tịnh Nguyệt chọn hy sinh bản thân để dùng tu vi làm thành một lá chắn.
Lá chắn này bảo vệ được Tịnh Nguyệt và đứa trẻ, nhưng mà hắn cũng biến mất vĩnh viễn.
Tuy nhiên lá chắn này không chống đỡ được khí lưu trong Thời Không Loạn Lưu được bao lâu thì đã bị phá hỏng.
Tịnh Nguyệt chỉ có thể ôm chặt đứa trẻ vào lòng, liều chết bảo vệ, bà muốn dùng thân thể của bản thân để đối chọi với sự tấn công của khí lưu.
Cuối cùng Tịnh Nguyệt cũng chết ở bên trong Thời Không Loạn Lưu, chỉ còn lại mỗi đứa trẻ.
Sau khi chết đi, bà đã đến thế giới vô tận.
Bà không yên tâm về đứa trẻ nhưng cũng phải tìm biện pháp sống sót trước đã, rồi mới nghĩ cách thoát ra ngoài.
Tịnh Nguyệt ở trong thế giới vô tận rất lâu, thế rồi bà phát hiện ra Chúc Kinh ở tiểu thế giới bị lãng quên.
Lúc đó Chúc Kinh vẫn còn chút ký ức, nên Chúc Kinh đã nói tất cả mọi chuyện với Tịnh Nguyệt, sau khi nghe xong bà quyết định nghĩ biện pháp để Chúc Kinh có thể ra ngoài.
Sau đó hai người sẽ liên thủ để giết Chủ Thần!
Nhưng mà bà chỉ có thể rời khỏi tiểu thế giới bị lãng quên một mình, nếu muốn dẫn cả Chúc Kinh ra ngoài, bà cần suy tính lại.
Không may là bà còn chưa thực hiện được kế hoạch này thì đã bị Chủ Thần phát hiện ra bà đầu sỏ.
Chủ Thần muốn giết bà nhưng vết thương của nó chưa lành, chỉ có thể nhờ vào hệ thống.
Nó nghĩ ra một biện pháp là tập hợp tất cả quái vật và và người chơi lại để giết chết Tịnh Nguyệt, tuy cuối cùng nó cũng thành công, nhưng chỉ là biến Tịnh Nguyệt thành quái vật mà thôi.
Dù sao đây chính là quy trình mà nó đặt ra lúc trước, chết ba lần thì mùi vị mới ngon!
Sau khi Tịnh Nguyệt trở thành quái vật, có không ít người chơi vào phó bản tìm bà, nhưng không ai đánh thắng được bà.
Những người có thể giết bà đã bị bà giết chết rồi, bây giờ đám người này đều là tân thủ, nên không ai là đối thủ của Tịnh Nguyệt.
Thế nên Chủ Thần chỉ đành tạm thời giữ chân Tịnh Nguyệt trong phó bản.
Nhưng Chủ Thần không ngờ Bạch Ngọc Câu lại giết được Tịnh Nguyệt, còn hấp thụ linh hồn của bà.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chủ Thần muốn giết Bạch Ngọc Câu, là Tịnh Nguyệt đó! Linh hồn mạnh mẽ như vậy đã bị Bạch Ngọc Câu ăn mất.
Giống như bị cướp mất cơ hội thăng 100 cấp, thử hỏi Chủ Thần không tức giận sao được!
Sau khi bị Bạch Ngọc Câu hấp thụ, linh hồn của Tịnh Nguyệt vẫn ngủ say trong cơ thể của Bạch Ngọc Câu, nhưng có thể do liên hệ máu mủ đã làm Tịnh Nguyệt thức tỉnh.
Đã qua mấy chục năm sau khi chết ở Thời Không Loạn Lưu, bà không ngờ mình còn có thể nhìn thấy con gái, bà cũng nghĩ Thời Không Loạn Lưu là nguyên nhân dù bà đã chết mấy chục năm rồi nhưng con của bà mới chỉ vài tuổi.
Dòng thời gian của hai người không trùng nhau.
Bà kể hết mọi chuyện với Bạch Ngọc Câu, còn nói cách để thoát ra khỏi tiểu thế giới bị lãng quên, đồng thời cũng nói ra chuyện bà đã nghiên cứu ra cách tạo một tiểu thế giới mới rồi.
Thế nên lúc ở bên trong tiểu thế giới bị lãng quên, không phải Bạch Ngọc Câu đang ngẩn người, mà cô đang tạo ra tiểu thế giới.
Sáng tạo xong rồi cô còn nghiên cứu cách tạo ra hệ thống, tuy tạo ra được một nhóm hệ thống nhưng đáng tiếc, chúng nó đều bị khiếm khuyết.
Lí do Tịnh Nguyệt dạy cô cách tạo ra tiểu thế giới là để có đường lui sau này, bà sống ở tu chân giới đã lâu nên vẫn luôn có một suy nghĩ.
Hầu hết mọi người đều có cách riêng để giữ mạng, nên mục đích mà bà bảo Bạch Ngọc Câu sáng tạo tiểu thế giới là để có cách thoát khỏi nguy hiểm sau này.
Nếu có nguy hiểm xảy ra, có thể đi vào tiểu thế giới, như vậy có thể tránh được một kiếp.
Thế nên khi Chủ Thần muốn kéo theo bọn họ chết cùng, Bạch Ngọc Câu đã trực tiếp hút hết khí đen vào trong cơ thể trước khi nó chết.
Sau khi làm xong chuyện này, cô ném hết người chơi và quái vật ở thế giới vô tận vào tiểu thế giới của cô, để tránh thoát khỏi chiêu cuối cùng của Chủ Thần.
Ở trong tiểu thế giới của cô, cô chính là chúa tể, cô còn định sẽ thả hết linh hồn mà cô đã hấp thụ được khi vào tiểu thế giới.
Đồng thời cô còn cần thêm một ít thời gian nữa để dung hợp với thế giới vô tận, chỉ khi dung hợp hoàn toàn, cô mới bảo vệ được mẹ của cô.
Nên cô sẽ ở lại tiểu thế giới trong một khoảng thời gian nữa, cũng tiện ở chung với mẹ của mình.
Mà ở bên trong tiểu thế giới, cô cũng nhân tiện mang theo những hệ thống bán thành phẩm kia.
Hệ thống không có tác dụng gì thì không cần nữa, cô định tự mình dùng thử trước.
Sau đó, cô đi tới tiểu thế giới mà cô đã tạo ra lúc trước, lẳng lặng chờ đợi hệ thống đến và dần dần tiến hành việc dung hợp với thế giới vô tận.
Có một điều cô không nghĩ tới là cô tạo ra tiểu thế giới trong tiểu thế giới bị lãng quên nên có kèm theo buff lãng quên.
Tất cả mọi người và quái vật sau khi tiến vào tiểu thế giới đều quên mất họ đã từng ở thế giới vô tận.
Thật ra đây cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần cô hoàn thành xong việc dung hợp với thế giới vô tận là có thể nhớ lại.
Nhưng mà không ngờ nhóm hệ thống bán thành phẩm kia lại đâm sau lưng cô một nhát.
Hệ thống Mỹ Thực đã lỡ ăn một phần ý thức của cô, tuy rằng không phải phần quan trọng nên cô có thể dần dần chữa trị.
Nhưng mà sẽ làm cho thời gian dung hợp bị kéo dài hơn!
Còn mất đi cơ hội sống cùng mẹ cô nữa!
Hệ thống Mỹ Thực: “!!!”
Ha ha ha ha xong rồi! Dám ăn ta à! Lần này mi phải được tu bổ toàn bộ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro