Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 15
2024-12-01 16:44:15
Khương Lê mê man suốt hai ngày hai đêm, trong khoảng thời gian ấy, nàng có tỉnh lại vài lần, uống thuốc rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến đêm thứ ba, cuối cùng cơn sốt cao cũng chuyển thành sốt nhẹ.
Suốt hai ngày nay, Dương Huệ Nương và Khương Lệnh không lúc nào chợp mắt. Thấy bệnh tình của A Lê đã có chuyển biến tốt, hai người mới yên lòng mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng trống canh ba từ xa vọng tới, đúng vào lúc đêm khuya tĩnh mịch, một bóng người cao lớn nhẹ nhàng nhảy qua bức tường trắng trong sân quán rượu, sau đó đẩy cửa bước vào phòng của Khương Lê.
Khương Lê ngủ không yên giấc, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Trong cơn mộng mị, nàng như rơi vào một vòng tay ấm áp, bầu không khí phảng phất mùi hương quen thuộc của trúc và xạ hương.
“A Lê.” Giữa đêm đen tĩnh lặng, giọng nói cố ý hạ thấp của chàng thiếu niên trở nên rất trầm khàn, chất chứa thứ tình cảm sâu nặng chẳng ai hay biết.
Khương Lê đã quá quen thuộc với giọng nói của Hoắc Giác, nàng mơ màng mở mắt ra nhìn đối phương: “Hoắc Giác?”
“Là ta.”
Cánh tay đang ôm lấy nàng dường như siết lại, ghì thật chặt vào lòng.
Trong tâm trí hỗn loạn của Khương Lê, lúc này nàng không nghĩ đến việc vì sao chàng lại xuất hiện ở đây, cũng không bận tâm liệu mình có đang mơ hay không, mà chỉ đau đáu về cây trâm hoa đã rơi xuống hồ sen và không cách nào tìm lại được kia.
Vừa nghĩ đến điều này, lòng nàng chợt dâng lên nỗi bi thương, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi ào ạt.
“Hoắc Giác, cây trâm chàng tặng đã mất rồi.” Nàng nghẹn ngào cất tiếng, những giọt lê lăn dài trên má, giọng nói vừa buồn bã vừa tủi thân: “Ta đã tìm dưới hồ sen rất lâu, nhưng không cách nào tìm lại được!”
Hoắc Giác không ngờ nàng lại đột nhiên bật khóc, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, “Không sao, mất rồi thì thôi, sau này ta sẽ tìm về cho nàng.”
“Không tìm được nữa, không tìm được nữa đâu!” Nước mắt của Khương Lê càng tuôn rơi dữ dội hơn, "Hoắc Giác, tín vật định tình chàng tặng cho ta không còn nữa rồi!"
Từng giọt nước mắt của tiểu nương tử rơi xuống, thấm vào ống tay áo của chàng, trái tim Hoắc Giác như bị ai đó bóp nghẹt.
Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Giác trông thấy Khương Lê khóc. Kiếp trước, sau khi hay tin chàng phải tịnh thân nhập cung, nàng đã đứng ngoài cửa cung khóc nức nở.
Nàng hỏi chàng có phải bị ép buộc hay không, rồi còn nói sẽ báo thù cho chàng.
Năm Hoắc Giác nhập cung, mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, ngày Khương Lê đến tìm chàng, tuyết rơi dày đặc, mây đen vần vũ che kín trời.
Nước mắt tiểu cô nương đóng băng trên mi, nhưng chẳng bao lâu lại có những giọt lệ mới trào ra. Nàng vừa lau mắt vừa cố gắng mỉm cười, an ủi chàng bằng chất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
“Hoắc Giác à, dù đã tịnh thân nhưng chàng vẫn là bậc trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Chàng đừng nản lòng, ta sẽ chuộc chàng ra.”
Hoắc Giác nhắm mắt lại, trong những đêm tỉnh giấc giữa chừng, chàng thường nghĩ, nếu được quay trở về ngày hôm ấy, chàng nhất định sẽ không dùng gương mặt lạnh lùng để đuổi nàng đi.
Chàng sẽ cúi đầu, khom lưng, hôn lên từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, từng chút, từng chút một.
"A Lê, ta xin lỗi."
Cơ thể Khương Lê rúc vào ngực chàng, khóc đến mức đầu óc choáng váng. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể đang run rẩy vì khóc của nàng bỗng chốc khựng lại.
Một giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn khỏi hàng mi, rơi vào một luồng hơi thở cháy bỏng.
Hơi thở của chàng nóng rực, đôi môi cũng nóng rực. Chàng nhẹ nhàng, tha thiết hôn đi những giọt lệ vương trên má nàng.
"Đừng khóc nữa, A Lê."
Giọng nói trầm thấp và kìm nén của thiếu niên vang lên trong màn đêm yên tĩnh, đuôi mắt đỏ rực yêu mị ẩn trong bóng tối mịt mùng. Ngón tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi khô của nàng, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn.
Đầu lưỡi chàng tiến thẳng vào trong, chậm rãi quét qua răng môi rồi quấn lấy lưỡi nàng.
Như cơn cuồng phong dữ dội, lại cũng như gió thoảng mưa bay.
Từng chút, từng chút một, nuốt chửng lấy nàng.
Đầu óc Khương Lê mụ mị, hơi thở ngày càng gấp gáp, ngón tay siết chặt cổ áo Hoắc Giác đến mức tái nhợt.
Hoắc Giác lưu luyến rời khỏi môi nàng, chóp mũi chạm lên chóp mũi của nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào khóe môi, chàng khẽ thì thầm: "A Lê, hít thở nào."
___
Chiều hôm sau, Khương Lê tỉnh dậy. Việc đầu tiên nàng làm là hỏi mẫu thân đêm qua Hoắc Giác có đến không?
Dương Huệ Nương đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng, nghe thấy vậy bèn gật đầu, đáp: “Mấy ngày nay, Hoắc Giác mỗi ngày đều đến hai ba lần, còn cùng A Lệnh sắc thuốc cho con. Ôi, trước đây ta đã nhìn lầm, không ngờ đứa trẻ này lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, rất nhiệt tình và tốt bụng.”
Khương Lê im lặng một lúc, rồi lại hỏi: “Vậy… vậy chàng có vào phòng con không?”
“Con đang nghĩ linh tinh gì đó?” Dương Huệ Nương lườm nàng, “Hoắc Giác vốn là người đoan chính, am hiểu phép tắc, sao có thể tùy tiện bước vào khuê phòng của con?”
Khương Lê cụp mắt, ngón tay vô thức chạm lên môi.
Vậy có nghĩa là, đêm qua... chỉ là mơ thôi sao?
___
Tiết Chân đã ba ngày không gặp Hoắc Giác. Trước đây, mỗi lần đến thư viện, chàng nhất định sẽ ghé qua Trúc Lư để thăm hỏi phụ thân.
Thế mà mấy ngày nay, không hiểu vì sao, dù nàng ta ở lại trúc lư từ sáng đến tối, cũng chẳng thể “tình cờ gặp” chàng.
Phải hỏi khéo từ chỗ phụ thân, Tiết Chân mới biết, Hoắc Giác đã xin nghỉ phép.
Ngày hôm ấy, Tiết Chân vừa dùng xong bữa sáng thì trông thấy tiểu đồng hầu hạ phụ thân lén lút chạy đến báo tin: Hoắc công tử đến rồi.
Tiết Chân vội vàng đứng dậy, ngồi trước gương đồng trang điểm kỹ càng, sau khi căn chuẩn thời gian, nàng ta bèn đi đến rừng trúc.
Vừa đến nơi đã trông thấy một bóng dáng cao lớn và thẳng tắp bước ra khỏi khu rừng, Tiết Chân khấp khởi mừng thầm, lập tức bước tới hành lễ rồi mỉm cười cất tiếng: “Hoắc công tử.”
“Tiết cô nương.” Hoắc Giác lạnh nhạt đáp lễ, mí mắt hơi cụp xuống.
“Mấy ngày nay, Chân Nhi không gặp công tử. Nghe phụ thân nói công tử xin nghỉ phép, chẳng hay trong nhà có chuyện gì sao?”
"Đa tạ cô nương quan tâm. Trưởng bối trong nhà ốm đau đã lâu, tại hạ xin nghỉ vài ngày để chăm sóc."
Vậy là chàng xin nghỉ không phải vì Khương Lê? Tiết Chân thở phào nhẹ nhõm.
“Hoắc công tử quả là người con hiếu thảo, Chân Nhi tin rằng trưởng bối nhà công tử nhất định sẽ sớm bình phục thôi.”
Tiết Chân ngẩng đầu, khoe ra khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt ánh lên nét cười đầy ý nhị, nàng ta tiếp lời: “Vài ngày trước, trong yến tiệc mừng thọ của Trần lão phu nhân, Khương cô nương đã bị rơi xuống nước. Không biết hiện giờ nàng ấy thế nào rồi?”
“Ồ?” Hoắc Giác ngước lên, cất giọng lạnh nhạt: “Ta lại không biết chuyện A Lê rơi xuống nước.”
“Thì ra Hoắc công tử không biết.” Tiết Chân không chút nghi ngờ, nàng ta nghĩ rằng Khương Lê chắc chắn không dám nói ra, vì biết Hoắc Giác sẽ không tin.
“Hôm đó, Khương cô nương rơi xuống hồ sen trong phủ viên ngoại. Ta và Tùy Vân đúng lúc đi ngang qua nên đã vội vàng tìm người đến cứu nàng ấy. May mà người đến kịp, Khương cô nương rơi xuống nước chưa bao lâu đã được cứu lên.”
Nói đến đây, Tiết Chân khựng lại, giọng nói bỗng hạ thấp, “Chỉ có điều…”
Hoắc Giác nhìn Tiết Chân: “Chỉ có điều gì?”
Vành mắt Tiết Chân đỏ hoe, nàng ta lắc đầu rồi thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, cũng không có gì đáng để nói.”
“Tại sao lại thôi chứ!” Nha hoàn buộc tóc hai chỏm đứng bên cạnh Tiết Chân bĩu môi, vẻ mặt bất bình thay cho chủ nhân: “Rõ ràng tiểu thư có lòng tốt cứu người, vậy mà Khương cô nương đó lại cắn ngược, nói tiểu thư hãm hại nàng ta. Theo nô tỳ thấy, nàng ta ghen tị với tiểu thư nên muốn nhân cơ hội hủy hoại thanh danh của tiểu thư mà thôi!”
“Tùy Vụ, không được nói bậy, có lẽ do quá sợ hãi nên Khương cô nương mới nói ra những lời đó. Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa.”
Tiết Chân nghiêm nghị quở trách Tùy Vụ mấy câu, sau đó quay sang nhìn Hoắc Giác, dịu dàng nói: “Hoắc công tử, những lời vừa rồi công tử đừng để trong lòng. Chỉ cần Khương cô nương không sao là ta yên tâm rồi.”
Hoắc Giác chăm chú nhìn Tiết Chân, ánh mắt sâu thẳm như mực, một lúc sau, chàng mỉm cười cất tiếng: “Mọi chuyện là như vậy thì Tiết cô nương yên tâm. Ta sẽ không coi đó là thật.”
___
Bóng dáng Hoắc Giác nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ.
Tùy Vụ mỉm cười nói với Tiết Chân: “Tiểu thư xem đi, nô tỳ nói có sai đâu? Nha đầu đó nào dám cáo trạng, hơn nữa lời mà nàng ta nói, Hoắc công tử cũng sẽ không tin. Theo nô tỳ thấy, Hoắc công tử không bận tâm tới nàng ta đâu, nếu không thì tại sao ngay đến chuyện nàng ta rơi xuống nước, Hoắc công tử cũng không biết?”
Tiết Chân rũ mắt, phủi đi lớp bụi vốn không tồn tại trên tay áo, sau đó mỉm cười: “Xem ra cây trâm hoa nàng ta cài hôm ấy không phải do Hoắc công tử tặng.”
Tùy Vụ đảo mắt, nở nụ cười híp mí: “Hẳn là do Tùy Vân đã nhìn nhầm. Hôm đó nàng ta đứng cách xa như vậy thì sao có thể trông thấy Hoắc công tử đã mua gì? Mắt Tùy Vân xưa nay vốn kém, nhìn lầm cũng chẳng có gì lạ.”
Tiết Chân ngước nhìn Tùy Vụ rồi khẽ nói: “Tùy Vân quả thực không được việc. Vừa rồi ngươi làm rất tốt, từ nay về sau, khi có việc ra ngoài thì ngươi sẽ đi cùng ta.”
Tùy Vụ mừng rỡ khôn xiết, thời gian nàng ta theo hầu tiểu thư không lâu bằng Tùy Vân, vậy nên trước nay tiểu thư luôn ưu ái Tùy Vân hơn. Giờ thì cuối cùng nàng ta cũng có cơ hội lấn át Tùy Vân rồi!
“Tiểu thư, chuyện tìm người lan truyền tin đồn trong thành, ngày mai nô tỳ sẽ làm ngay được không ạ?”
“Thôi bỏ đi, mấy hôm nữa ta phải theo mẫu thân đến chùa Lan Nhược cầu duyên”. Tiết Chân nhoẻn miệng cười, dường như trong đầu đã có tính toán, “Việc này tạm thời gác lại đã.”
___
Sau giờ học, Hoắc Giác không về thẳng phố Chu Phúc mà rẽ qua quán rượu Hoằng Phúc ở phía đông thành.
Lúc này, trong căn phòng hạng phổ thông, một cô nương xinh xắn mặc bộ váy áo hồng đào đang ngồi uống trà với vẻ mặt chán chường. Không bao lâu sau, ngoài hành lang vang lên giọng nói của tiểu nhị: “Bích Hồng cô nương, người cô đợi đã tới rồi.”
Bích Hồng cất giọng trong trẻo: “Mời vào đi.”
Khi Hoắc Giác bước vào phòng, Bích Hồng đang rót trà vào chén cho chàng, nàng ấy hỏi: “Hoắc công tử, bệnh tình của A Lê đã khá hơn chưa?”
“Bệnh của A Lê đã có chuyển biến tốt, vài ngày nữa là có thể xuống giường. Hoắc mỗ xin được cảm tạ Bích Hồng cô nương.” Dứt lời, Hoắc Giác trịnh trọng cúi người hành lễ.
Bích Hồng vội vã xua tay: “Không cần cảm ơn ta. Hôm ấy đều tại ta không ở bên cạnh A Lê, nếu không thì A Lê đã chẳng bị người ta đẩy xuống nước.”
Thấy Hoắc Giác vẫn nghiêm túc hành lễ, Bích Hồng vội cúi người đáp lễ, tiện tay đẩy chiếc hộp gỗ đỏ trên bàn về phía chàng: “Đây là đan sâm mà lão phu nhân từng ban thưởng cho ta. Ta nghĩ nó có thể giúp A Lê bồi bổ, nhờ Hoắc công tử mang về đưa cho muội giúp ta.”
Hoắc Giác không nhận hộp đan sâm đó, chàng đáp: “Ta thay mặt A Lê xin được nhận tấm lòng của Bích Hồng cô nương. Còn về đan sâm này, cô nương hãy giữ lại để dùng.”
Vài ngày trước, Bích Hồng đã có dịp tiếp xúc với Hoắc Giác nên hiểu rõ người này có tính cách quyết đoán, không nói hai lời.
Nàng ấy khẽ nhìn Hoắc Giác rồi mỉm cười: “Thôi được, có Hoắc công tử và người thân chăm sóc, A Lê chắc chắn sẽ được chăm sóc chu toàn, ta cũng không cần lo lắng thêm nữa.”
Bích Hồng cất hộp thuốc, nhấp một ngụm trà, sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng nàng ấy cũng hỏi về mục đích của Hoắc Giác: “Không biết hôm nay công tử hẹn ta ra đây là vì chuyện gì?”
Rõ ràng mấy ngày trước, Hoắc Giác đã đến hỏi rõ ngọn ngành chuyện A Lê rơi xuống nước, những gì cần nói nàng ấy đều đã nói ra.
Vậy thì tại sao hôm nay, vị công tử này lại tìm gặp nàng nữa?
Đến đêm thứ ba, cuối cùng cơn sốt cao cũng chuyển thành sốt nhẹ.
Suốt hai ngày nay, Dương Huệ Nương và Khương Lệnh không lúc nào chợp mắt. Thấy bệnh tình của A Lê đã có chuyển biến tốt, hai người mới yên lòng mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng trống canh ba từ xa vọng tới, đúng vào lúc đêm khuya tĩnh mịch, một bóng người cao lớn nhẹ nhàng nhảy qua bức tường trắng trong sân quán rượu, sau đó đẩy cửa bước vào phòng của Khương Lê.
Khương Lê ngủ không yên giấc, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Trong cơn mộng mị, nàng như rơi vào một vòng tay ấm áp, bầu không khí phảng phất mùi hương quen thuộc của trúc và xạ hương.
“A Lê.” Giữa đêm đen tĩnh lặng, giọng nói cố ý hạ thấp của chàng thiếu niên trở nên rất trầm khàn, chất chứa thứ tình cảm sâu nặng chẳng ai hay biết.
Khương Lê đã quá quen thuộc với giọng nói của Hoắc Giác, nàng mơ màng mở mắt ra nhìn đối phương: “Hoắc Giác?”
“Là ta.”
Cánh tay đang ôm lấy nàng dường như siết lại, ghì thật chặt vào lòng.
Trong tâm trí hỗn loạn của Khương Lê, lúc này nàng không nghĩ đến việc vì sao chàng lại xuất hiện ở đây, cũng không bận tâm liệu mình có đang mơ hay không, mà chỉ đau đáu về cây trâm hoa đã rơi xuống hồ sen và không cách nào tìm lại được kia.
Vừa nghĩ đến điều này, lòng nàng chợt dâng lên nỗi bi thương, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi ào ạt.
“Hoắc Giác, cây trâm chàng tặng đã mất rồi.” Nàng nghẹn ngào cất tiếng, những giọt lê lăn dài trên má, giọng nói vừa buồn bã vừa tủi thân: “Ta đã tìm dưới hồ sen rất lâu, nhưng không cách nào tìm lại được!”
Hoắc Giác không ngờ nàng lại đột nhiên bật khóc, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, “Không sao, mất rồi thì thôi, sau này ta sẽ tìm về cho nàng.”
“Không tìm được nữa, không tìm được nữa đâu!” Nước mắt của Khương Lê càng tuôn rơi dữ dội hơn, "Hoắc Giác, tín vật định tình chàng tặng cho ta không còn nữa rồi!"
Từng giọt nước mắt của tiểu nương tử rơi xuống, thấm vào ống tay áo của chàng, trái tim Hoắc Giác như bị ai đó bóp nghẹt.
Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Giác trông thấy Khương Lê khóc. Kiếp trước, sau khi hay tin chàng phải tịnh thân nhập cung, nàng đã đứng ngoài cửa cung khóc nức nở.
Nàng hỏi chàng có phải bị ép buộc hay không, rồi còn nói sẽ báo thù cho chàng.
Năm Hoắc Giác nhập cung, mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, ngày Khương Lê đến tìm chàng, tuyết rơi dày đặc, mây đen vần vũ che kín trời.
Nước mắt tiểu cô nương đóng băng trên mi, nhưng chẳng bao lâu lại có những giọt lệ mới trào ra. Nàng vừa lau mắt vừa cố gắng mỉm cười, an ủi chàng bằng chất giọng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
“Hoắc Giác à, dù đã tịnh thân nhưng chàng vẫn là bậc trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Chàng đừng nản lòng, ta sẽ chuộc chàng ra.”
Hoắc Giác nhắm mắt lại, trong những đêm tỉnh giấc giữa chừng, chàng thường nghĩ, nếu được quay trở về ngày hôm ấy, chàng nhất định sẽ không dùng gương mặt lạnh lùng để đuổi nàng đi.
Chàng sẽ cúi đầu, khom lưng, hôn lên từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, từng chút, từng chút một.
"A Lê, ta xin lỗi."
Cơ thể Khương Lê rúc vào ngực chàng, khóc đến mức đầu óc choáng váng. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể đang run rẩy vì khóc của nàng bỗng chốc khựng lại.
Một giọt lệ trong suốt lặng lẽ lăn khỏi hàng mi, rơi vào một luồng hơi thở cháy bỏng.
Hơi thở của chàng nóng rực, đôi môi cũng nóng rực. Chàng nhẹ nhàng, tha thiết hôn đi những giọt lệ vương trên má nàng.
"Đừng khóc nữa, A Lê."
Giọng nói trầm thấp và kìm nén của thiếu niên vang lên trong màn đêm yên tĩnh, đuôi mắt đỏ rực yêu mị ẩn trong bóng tối mịt mùng. Ngón tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi khô của nàng, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu lưỡi chàng tiến thẳng vào trong, chậm rãi quét qua răng môi rồi quấn lấy lưỡi nàng.
Như cơn cuồng phong dữ dội, lại cũng như gió thoảng mưa bay.
Từng chút, từng chút một, nuốt chửng lấy nàng.
Đầu óc Khương Lê mụ mị, hơi thở ngày càng gấp gáp, ngón tay siết chặt cổ áo Hoắc Giác đến mức tái nhợt.
Hoắc Giác lưu luyến rời khỏi môi nàng, chóp mũi chạm lên chóp mũi của nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào khóe môi, chàng khẽ thì thầm: "A Lê, hít thở nào."
___
Chiều hôm sau, Khương Lê tỉnh dậy. Việc đầu tiên nàng làm là hỏi mẫu thân đêm qua Hoắc Giác có đến không?
Dương Huệ Nương đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng, nghe thấy vậy bèn gật đầu, đáp: “Mấy ngày nay, Hoắc Giác mỗi ngày đều đến hai ba lần, còn cùng A Lệnh sắc thuốc cho con. Ôi, trước đây ta đã nhìn lầm, không ngờ đứa trẻ này lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, rất nhiệt tình và tốt bụng.”
Khương Lê im lặng một lúc, rồi lại hỏi: “Vậy… vậy chàng có vào phòng con không?”
“Con đang nghĩ linh tinh gì đó?” Dương Huệ Nương lườm nàng, “Hoắc Giác vốn là người đoan chính, am hiểu phép tắc, sao có thể tùy tiện bước vào khuê phòng của con?”
Khương Lê cụp mắt, ngón tay vô thức chạm lên môi.
Vậy có nghĩa là, đêm qua... chỉ là mơ thôi sao?
___
Tiết Chân đã ba ngày không gặp Hoắc Giác. Trước đây, mỗi lần đến thư viện, chàng nhất định sẽ ghé qua Trúc Lư để thăm hỏi phụ thân.
Thế mà mấy ngày nay, không hiểu vì sao, dù nàng ta ở lại trúc lư từ sáng đến tối, cũng chẳng thể “tình cờ gặp” chàng.
Phải hỏi khéo từ chỗ phụ thân, Tiết Chân mới biết, Hoắc Giác đã xin nghỉ phép.
Ngày hôm ấy, Tiết Chân vừa dùng xong bữa sáng thì trông thấy tiểu đồng hầu hạ phụ thân lén lút chạy đến báo tin: Hoắc công tử đến rồi.
Tiết Chân vội vàng đứng dậy, ngồi trước gương đồng trang điểm kỹ càng, sau khi căn chuẩn thời gian, nàng ta bèn đi đến rừng trúc.
Vừa đến nơi đã trông thấy một bóng dáng cao lớn và thẳng tắp bước ra khỏi khu rừng, Tiết Chân khấp khởi mừng thầm, lập tức bước tới hành lễ rồi mỉm cười cất tiếng: “Hoắc công tử.”
“Tiết cô nương.” Hoắc Giác lạnh nhạt đáp lễ, mí mắt hơi cụp xuống.
“Mấy ngày nay, Chân Nhi không gặp công tử. Nghe phụ thân nói công tử xin nghỉ phép, chẳng hay trong nhà có chuyện gì sao?”
"Đa tạ cô nương quan tâm. Trưởng bối trong nhà ốm đau đã lâu, tại hạ xin nghỉ vài ngày để chăm sóc."
Vậy là chàng xin nghỉ không phải vì Khương Lê? Tiết Chân thở phào nhẹ nhõm.
“Hoắc công tử quả là người con hiếu thảo, Chân Nhi tin rằng trưởng bối nhà công tử nhất định sẽ sớm bình phục thôi.”
Tiết Chân ngẩng đầu, khoe ra khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, đôi mắt ánh lên nét cười đầy ý nhị, nàng ta tiếp lời: “Vài ngày trước, trong yến tiệc mừng thọ của Trần lão phu nhân, Khương cô nương đã bị rơi xuống nước. Không biết hiện giờ nàng ấy thế nào rồi?”
“Ồ?” Hoắc Giác ngước lên, cất giọng lạnh nhạt: “Ta lại không biết chuyện A Lê rơi xuống nước.”
“Thì ra Hoắc công tử không biết.” Tiết Chân không chút nghi ngờ, nàng ta nghĩ rằng Khương Lê chắc chắn không dám nói ra, vì biết Hoắc Giác sẽ không tin.
“Hôm đó, Khương cô nương rơi xuống hồ sen trong phủ viên ngoại. Ta và Tùy Vân đúng lúc đi ngang qua nên đã vội vàng tìm người đến cứu nàng ấy. May mà người đến kịp, Khương cô nương rơi xuống nước chưa bao lâu đã được cứu lên.”
Nói đến đây, Tiết Chân khựng lại, giọng nói bỗng hạ thấp, “Chỉ có điều…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Giác nhìn Tiết Chân: “Chỉ có điều gì?”
Vành mắt Tiết Chân đỏ hoe, nàng ta lắc đầu rồi thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, cũng không có gì đáng để nói.”
“Tại sao lại thôi chứ!” Nha hoàn buộc tóc hai chỏm đứng bên cạnh Tiết Chân bĩu môi, vẻ mặt bất bình thay cho chủ nhân: “Rõ ràng tiểu thư có lòng tốt cứu người, vậy mà Khương cô nương đó lại cắn ngược, nói tiểu thư hãm hại nàng ta. Theo nô tỳ thấy, nàng ta ghen tị với tiểu thư nên muốn nhân cơ hội hủy hoại thanh danh của tiểu thư mà thôi!”
“Tùy Vụ, không được nói bậy, có lẽ do quá sợ hãi nên Khương cô nương mới nói ra những lời đó. Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa.”
Tiết Chân nghiêm nghị quở trách Tùy Vụ mấy câu, sau đó quay sang nhìn Hoắc Giác, dịu dàng nói: “Hoắc công tử, những lời vừa rồi công tử đừng để trong lòng. Chỉ cần Khương cô nương không sao là ta yên tâm rồi.”
Hoắc Giác chăm chú nhìn Tiết Chân, ánh mắt sâu thẳm như mực, một lúc sau, chàng mỉm cười cất tiếng: “Mọi chuyện là như vậy thì Tiết cô nương yên tâm. Ta sẽ không coi đó là thật.”
___
Bóng dáng Hoắc Giác nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ.
Tùy Vụ mỉm cười nói với Tiết Chân: “Tiểu thư xem đi, nô tỳ nói có sai đâu? Nha đầu đó nào dám cáo trạng, hơn nữa lời mà nàng ta nói, Hoắc công tử cũng sẽ không tin. Theo nô tỳ thấy, Hoắc công tử không bận tâm tới nàng ta đâu, nếu không thì tại sao ngay đến chuyện nàng ta rơi xuống nước, Hoắc công tử cũng không biết?”
Tiết Chân rũ mắt, phủi đi lớp bụi vốn không tồn tại trên tay áo, sau đó mỉm cười: “Xem ra cây trâm hoa nàng ta cài hôm ấy không phải do Hoắc công tử tặng.”
Tùy Vụ đảo mắt, nở nụ cười híp mí: “Hẳn là do Tùy Vân đã nhìn nhầm. Hôm đó nàng ta đứng cách xa như vậy thì sao có thể trông thấy Hoắc công tử đã mua gì? Mắt Tùy Vân xưa nay vốn kém, nhìn lầm cũng chẳng có gì lạ.”
Tiết Chân ngước nhìn Tùy Vụ rồi khẽ nói: “Tùy Vân quả thực không được việc. Vừa rồi ngươi làm rất tốt, từ nay về sau, khi có việc ra ngoài thì ngươi sẽ đi cùng ta.”
Tùy Vụ mừng rỡ khôn xiết, thời gian nàng ta theo hầu tiểu thư không lâu bằng Tùy Vân, vậy nên trước nay tiểu thư luôn ưu ái Tùy Vân hơn. Giờ thì cuối cùng nàng ta cũng có cơ hội lấn át Tùy Vân rồi!
“Tiểu thư, chuyện tìm người lan truyền tin đồn trong thành, ngày mai nô tỳ sẽ làm ngay được không ạ?”
“Thôi bỏ đi, mấy hôm nữa ta phải theo mẫu thân đến chùa Lan Nhược cầu duyên”. Tiết Chân nhoẻn miệng cười, dường như trong đầu đã có tính toán, “Việc này tạm thời gác lại đã.”
___
Sau giờ học, Hoắc Giác không về thẳng phố Chu Phúc mà rẽ qua quán rượu Hoằng Phúc ở phía đông thành.
Lúc này, trong căn phòng hạng phổ thông, một cô nương xinh xắn mặc bộ váy áo hồng đào đang ngồi uống trà với vẻ mặt chán chường. Không bao lâu sau, ngoài hành lang vang lên giọng nói của tiểu nhị: “Bích Hồng cô nương, người cô đợi đã tới rồi.”
Bích Hồng cất giọng trong trẻo: “Mời vào đi.”
Khi Hoắc Giác bước vào phòng, Bích Hồng đang rót trà vào chén cho chàng, nàng ấy hỏi: “Hoắc công tử, bệnh tình của A Lê đã khá hơn chưa?”
“Bệnh của A Lê đã có chuyển biến tốt, vài ngày nữa là có thể xuống giường. Hoắc mỗ xin được cảm tạ Bích Hồng cô nương.” Dứt lời, Hoắc Giác trịnh trọng cúi người hành lễ.
Bích Hồng vội vã xua tay: “Không cần cảm ơn ta. Hôm ấy đều tại ta không ở bên cạnh A Lê, nếu không thì A Lê đã chẳng bị người ta đẩy xuống nước.”
Thấy Hoắc Giác vẫn nghiêm túc hành lễ, Bích Hồng vội cúi người đáp lễ, tiện tay đẩy chiếc hộp gỗ đỏ trên bàn về phía chàng: “Đây là đan sâm mà lão phu nhân từng ban thưởng cho ta. Ta nghĩ nó có thể giúp A Lê bồi bổ, nhờ Hoắc công tử mang về đưa cho muội giúp ta.”
Hoắc Giác không nhận hộp đan sâm đó, chàng đáp: “Ta thay mặt A Lê xin được nhận tấm lòng của Bích Hồng cô nương. Còn về đan sâm này, cô nương hãy giữ lại để dùng.”
Vài ngày trước, Bích Hồng đã có dịp tiếp xúc với Hoắc Giác nên hiểu rõ người này có tính cách quyết đoán, không nói hai lời.
Nàng ấy khẽ nhìn Hoắc Giác rồi mỉm cười: “Thôi được, có Hoắc công tử và người thân chăm sóc, A Lê chắc chắn sẽ được chăm sóc chu toàn, ta cũng không cần lo lắng thêm nữa.”
Bích Hồng cất hộp thuốc, nhấp một ngụm trà, sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng nàng ấy cũng hỏi về mục đích của Hoắc Giác: “Không biết hôm nay công tử hẹn ta ra đây là vì chuyện gì?”
Rõ ràng mấy ngày trước, Hoắc Giác đã đến hỏi rõ ngọn ngành chuyện A Lê rơi xuống nước, những gì cần nói nàng ấy đều đã nói ra.
Vậy thì tại sao hôm nay, vị công tử này lại tìm gặp nàng nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro