Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 14
2024-12-01 16:44:15
Đêm khuya lạnh lẽo.
Sau khi Khương Lê rơi xuống hồ, mặt nước chỉ gợn sóng lăn tăn rồi chẳng còn động tĩnh.
Tùy Vân len lén quan sát gương mặt bình thản của Tiết Chân.
Ban nãy, nàng ta đẩy người xuống nước theo chỉ thị của tiểu thư, Tùy Vân vốn tưởng tiểu thư chỉ muốn dọa cho Khương Lê một bài học, sau khi nàng ta rơi xuống nước sẽ gọi người đến cứu.
Như vậy chẳng những xả được cơn giận, mà còn nhận được tiếng thơm “đẹp người đẹp nết”, quả thực là một công đôi việc.
Thế nhưng, giờ đây đã qua mười mấy nhịp thở, Tiết Chân lại chẳng có hành động, chỉ đứng yên đó nhìn chằm chặp vào hồ sen. Nàng ta không những không gọi người, mà khóe môi còn khẽ cong lên như thể đang quan sát chuyện gì đó rất vui vẻ.
Tùy Vân chợt nhớ đến con mèo nhỏ mà tiểu thư từng nuôi năm mười tuổi. Chỉ vì vô ý cào xước mu bàn tay tiểu thư, con mèo ấy đã bị chính tay nàng ta trói chặt tứ chi rồi chôn sống ngay trong sân viện của mình.
Khi tiểu thư xúc đất lấp hố, biểu cảm trên gương mặt cũng giống hệt như bây giờ, cánh môi nở nụ cười dịu dàng như thể đang thưởng thức điều gì đó thú vị.
Gió tháng Tư vẫn còn mang theo chút se lạnh.
Cơ thể Tùy Vân run lên, không nhịn được mà cất tiếng: “Tiểu… tiểu thư, có cần gọi người không ạ? Chậm hơn chút nữa, chỉ e… chỉ e không kịp mất”.
“Vội cái gì? Nàng ta tự ngã xuống đó, nếu có mất mạng thì cũng chỉ có thể trách số phận xui xẻo thôi.”
Tiết Chân quay sang nhìn Tùy Vân, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch thì đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói đầy vẻ chán ghét: “Ngươi sợ cái gì? Đó cũng chỉ là một cái mạng thấp hèn thôi! Mau thu bộ mặt hốt hoảng đó lại! Nếu biết trước thế này thì ta đã dẫn theo Tùy Vụ rồi!”
“Tất cả là lỗi của nô tì, tiểu thư đừng giận!” Tùy Vân cố gắng nặn ra một nụ cười, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, run rẩy giơ tay chỉ về phía hồ sen, lắp bắp cất tiếng: “Tiểu... tiểu thư, nàng... nàng ta nổi lên rồi!”
____
Nước hồ tháng Tư lạnh thấu xương, Khương Lê vừa rơi xuống hồ, lồng ngực ngay lập tức co thắt lại vì lạnh, suýt nữa thì không thể hít thở.
Thực ra, nàng rất giỏi bơi lội. Ngày còn nhỏ, nàng thường chạy ra con suối nhỏ sau núi Thanh Đồng chơi, do đó ở dưới nước linh hoạt chẳng khác nào một chú cá. Nhưng nước ở đây lạnh thấu xương, chỉ mới cử động, tay chân nàng đã bắt đầu tê cứng.
Tệ hơn nữa là cây trâm hoa trên đầu bị một chiếc lá sen vô tình quệt phải nên đã rơi khỏi búi tóc và chìm xuống nước, chẳng biết đã trôi dạt tới nơi nào.
Khương Lê nín thở, cuống cuồng tìm kiếm trong làn nước hồi lâu, mãi đến khi không thể chịu được nữa mới trồi lên để hít thở.
Vừa lấy lại được chút sinh khí, nàng lại lặn xuống nước tiếp tục tìm kiếm.
Cây trâm đó là món quà đầu tiên Hách Giác tặng nàng, còn chưa kịp ủ ấm trong lòng, làm sao có thể để mất dễ dàng như vậy?
Khương Lê cố gắng mở to mắt, mặc cho cơn đau rát trên mắt giày vò, nàng vẫn tiếp tục mò mẫm dưới đáy hồ, cái lạnh thấm sâu vào xương tủy, mãi đến khi không thể cử động, nàng mới cắn môi trồi lên khỏi mặt nước lần nữa.
Dọc theo lan can ven hồ sen đã có mấy gia đinh chạy lại. Họ cầm đèn lồng, chăm chú nhìn về phía Khương Lê chìm xuống.
Tiết Chân lúc này lại bày ra vẻ mặt lo lắng, khẩn khoản nói với hai gia đinh: “Hai vị tráng sĩ hãy mau cứu người! Vừa rồi Khương cô nương vô ý ngã xuống hồ, nếu để muộn thêm chút nữa thì e rằng không kịp mất!”
Tối nay là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, nếu xảy ra án mạng, đám hạ nhân như bọn họ chắc chắn sẽ bị trách phạt nặng nề.
Hai gia đinh nhìn nhau, một người trong số đó vừa cởi giày tất chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên nghe một tiếng “rào”, thế rồi họ trông thấy cô nương rơi xuống hồ kia đã trồi lên khỏi mặt nước, cất giọng run rẩy: “Các người đừng xuống đây, mau đi gọi Bích Hồng tỷ tỷ tới!”
“Khương cô nương đừng cố chấp nữa. Nước lạnh thế này, cô nương ngâm lâu ắt sẽ sinh bệnh. Mau để mấy vị này cứu cô lên đi. Trong lúc nguy cấp, hà tất phải bận tâm tới chuyện nam nữ kiêng kỵ.”
Lời nói của Tiết Chân rất mực chân thành, như thể nàng ta thực sự đang lo lắng cho Khương Lê.
Khương Lê nhìn chằm chằm Tiết Chân, cắn chặt môi dưới rồi cất tiếng: “Những lời ngươi vừa nói với Tùy Vân, ta đều nghe thấy cả rồi. Rõ ràng là ngươi cố tình đẩy ta xuống nước, muốn lấy mạng ta. Hiện giờ thấy ta không chết nên lại định hủy hoại thanh danh của ta nữa! Ai dám xuống đây thì tức là kẻ đồng lõa giết người với nàng ta!”
Tiểu nương tử lạnh đến mức cánh môi tái nhợt, giọng nói run rẩy yết ớt, trông vô cùng đáng thương.
Mấy gia đinh bối rối nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Một người trong số họ có mối quan hệ thân thiết với Bích Hồng, thấy cảnh này thì lên tiếng: “Cô nương chờ một chút, ta sẽ đi gọi Bích Hồng cô nương ngay!”
Khi gia đinh tìm đến, Bích Hồng đang đứng phía sau lưng Trần lão phu nhân hào hứng xem kịch.
Nghe gia đinh thông báo, sắc mặt nàng ấy ngay lập tức thay đổi, thì thầm mấy câu với lão phu nhân rồi vội vàng vớ lấy chiếc áo choàng bên cạnh, sau đó hớt hải chạy đến hồ sen.
Lúc này bên hồ sen, Tiết Chân vẫn đang dịu dàng nói chuyện, từng câu từng chữ đều đang ngấm ngầm oán trách Khương Lê hiểu lầm và vu khống nàng ta.
Khương Lê ngâm mình dưới nước, lạnh đến mức tứ chi gần như tê liệt, nàng cũng chẳng còn hơi sức mà bận tâm đến lời nói của Tiết Chân.
Dù sao thì lời mà nàng ta nói, nàng cũng sẽ không tin.
Bích Hồng nhanh chóng có mặt, mặc dù tính cách nàng ấy hoạt bát đáng yêu, nhưng hành sự lại rất chững chạc. Nàng ấy cho gọi hai bà tử khỏe mạnh tới, sau đó dùng một chiếc bè gỗ đưa Khương Lê lên khỏi hồ sen. Vừa lên tới bờ, Bích Hồng ngay lập tức khoác áo choàng lên người nàng.
Khương Lê run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chặp về phía Tiết Chân và Tùy Vân. Dáng vẻ đó trông như thể một ác quỷ vừa được vớt lên khỏi nước.
Tùy Vân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, còn Tiết Chân thì vẫn giữ nụ cười trên môi, biểu cảm ung dung, không chút sợ hãi trước Khương Lê.
Chuyện xảy ra ở hồ sen vừa rồi chỉ có ba người bọn họ biết. Tiết Chân là con gái của sơn trưởng thư viện Chính Đức, xưa nay vốn nổi danh nho nhã lương thiện.
Còn Khương Lê chỉ là con gái của một góa phụ bán rượu, lời mà nàng ta nói, ai sẽ tin đây?
“A Lê, để ta đưa muội đi thay quần áo trước, sau đó sẽ mời đại phu đến khám cho muội.” Bích Hồng nhận ra sự khác thường giữa ba người, liếc mắt ra hiệu cho hai bà tử đi cùng, sau đó tiến lên đỡ Khương Lê, thì thầm với nàng: “Đi thôi, những chuyện khác để sau hẵng tính.”
Khương Lê đành bỏ cuộc, theo Bích Hồng đến một gian phòng nhỏ ở bên cạnh Vinh An Đường thay quần áo, sau đó uống một bát nước gừng nóng.
Nàng không để Bích Hồng đi gọi đại phu.
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân mà lại xảy ra chuyện rơi xuống nước, nếu còn phải mời đại phu đến nữa thì thật là xui xẻo.
Bích Hồng vắt khô tóc cho Khương Lê rồi thở dài một tiếng: “Chuyện tối nay, ta tất nhiên tin muội. Nhưng A Lê à, muội hãy nghe lời khuyên của tỷ. Sau khi ra khỏi đây muội đừng nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, có nói ra cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, tự làm khổ mình thôi. Vị Tiết sơn trưởng kia là khách quý của lão gia, vậy nên lão phu nhân và lão gia sẽ không để vị Tiết tiểu thư kia chịu thiệt đâu.”
“Muội biết mà, Bích Hồng tỷ.” Khương Lê cúi đầu, che giấu nỗi chua xót trong ánh mắt, “Cảm ơn tỷ, vừa rồi nếu tỷ không đến kịp thời thì e rằng muội đã chết cóng rồi.”
“Chết cái gì mà chết.” Bích Hồng đưa tay ấn nhẹ lên trán Khương Lê, “Tiểu cô nương như muội gặp phải tai ương mà vẫn tai qua nạn khỏi, phúc phần ngày sau ắt sẽ rất dày”.
Khương Lê nghe vậy thì nhoẻn miệng cười: “Nếu muội thực sự có phúc dày, vậy thì nhất định sẽ chia một phần cho tỷ.”
“Muội có ngốc không vậy!” Bích Hồng lườm nàng một cái: “Có phúc phần thì phải giữ lấy cho mình.”
Chậu than trong phòng cháy đỏ rực, tỏa ra hơi ấm dễ chịu, thế nhưng khuôn mặt nhỏ của Khương Lê vẫn trắng bệch.
Bích Hồng nhìn mà không khỏi xót xa, khi mái tóc của Khương Lê gần khô, nàng ấy liền giúp Khương Lê chải lại tóc, đồng thời hạ thấp giọng dặn dò: “A Lê, nếu đã biết vị Tiết tiểu thư kia không phải hạng người lương thiện, vậy thì sau này muội hãy tránh xa nàng ta để bảo vệ bản thân! Kiểu người như nàng ta, chúng ta không dây nổi, nhưng trốn tránh thì vẫn được, đúng không nào?”
___
Đến khi Khương Lê trở về quán rượu, bên tai vẫn văng vẳng lời mà Bích Hồng nói.
Dương Huệ Nương thấy nàng bước xuống xe ngựa với sắc mặt tái nhợt, hơn nữa trên người còn thay bộ trang phục khác thì tái tim không khỏi thắt lại, bà sốt sắng hỏi nàng: “Sao sắc mặt con lại tệ thế này? Đã xảy ra chuyện gì phải không? Váy áo của con đâu rồi?”
Khương Lê lắc đầu, gắng gượng nở nụ cười với bà: “Mẫu thân, người đừng lo lắng! Lúc dự yến tiệc, con bị nước canh đổ lên váy nên lão phu nhân đã sai người đưa con đi thay quần áo thôi. Con không sao đâu!”
Dương Huệ Nương nghe vậy mới thở phào, nhưng khi đưa tay sờ lên trán nàng, bà lại lo lắng hỏi: “Trán con sao lại nóng thế này? Cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Khương Lê nắm lấy tay của Dương Huệ Nương, nhẹ giọng an ủi bà: “Chắc do bị gió đêm thổi nên con nhiễm lạnh chút thôi. Không sao đâu mẫu thân, chỉ cần ngủ một giấc là ngày mai sẽ hết ấy mà”.
Khương Lê từ nhỏ đã khỏe mạnh, mọi khi bị nhiễm lạnh nàng cũng chỉ cần uống một bát canh gừng là hôm sau sẽ khỏe lại ngay.
Dương Huệ Nương nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, nói: “Lát nữa mẫu thân sẽ nấu canh gừng, con uống xong rồi hẵng ngủ”.
Khương Lê uống canh gừng rồi đi ngủ, nhưng đến nửa đêm nàng bỗng nhiên sốt cao.
Đầu đau như búa bổ, cổ họng đau rát như bị lửa thiêu đốt, không thể nói thành lời, nàng mơ màng tỉnh dậy định đi rót nước, nhưng vừa đặt chân xuống giường, cơ thể lập tức lảo đảo ngã ra đất hôn mê.
___
Dù đã nửa đêm nhưng căn phòng sát vách vẫn sáng đèn, tiếng bước chân vội vã trong đêm khuya tĩnh mịch trở nên vang vọng.
Hoắc Giác mở mắt, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại.
Chàng ngồi dậy, đang định châm đèn thì bên cửa ngách có tiếng gõ cửa.
“Hoắc Giác ca, Tô bá, hai người mau mở cửa!”
Là Khương Lệnh.
Sắc mặt Hoắc Giác tối sầm lại, chân rảo bước đi ra mở cửa rồi cất tiếng hỏi: “A Lệnh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hoắc Giác ca, A Lê nửa đêm sốt cao đến mức thần trí mơ màng. Mẫu thân bảo đệ sang hỏi xem có thể mời Tô bá sang khám bệnh cho tỷ ấy không? Nếu tìm đại phu khác thì… thì chỉ e không kịp mất!”
Khương Lệnh nói tới cuối câu thì giọng gần như nghẹn lại.
Hoắc Giác mím môi, siết chặt bàn tay đang run rẩy, chàng lập tức quay người đi vào trong nhà, gõ cửa phòng Tô Thế Thanh, sau đó cõng ông đi ra.
Toàn thân Khương Lê nóng bừng như thể bị nướng trên lửa, nàng không thể mở mắt cũng không thể cất tiếng, cảm giác vô cùng khó chịu.
Trong cơn mơ màng, dường như có thứ gì đó lành lạnh đâm vào huyệt đạo của nàng, sau đó là thứ chất lỏng đắng ngắt được bón vào miệng, hết thìa này đến thìa khác, đắng đến mức nàng suýt nữa thì bật khóc.
“Đắng”. Lưỡi nàng đẩy thuốc ra ngoài, không chịu nuốt.
“A Lê ngoan, mau nuốt thuốc xuống nào, uống thuốc thì bệnh mới khỏi chứ”
Khương Lê nghe ra đây là giọng nói của mẫu thân, trong giọng nói còn phảng phất tiếng nghẹn ngào, hàm răng nàng khẽ buông lỏng để cho nước thuốc trôi xuống cổ họng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong cơn mơ màng, nàng lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi cơn sốt cao của Khương Lê được kiểm soát, Tô Thế Thanh mới cất hộp kim châm rồi mệt mỏi cất tiếng: “Những ngày tới không được ngừng thuốc, cũng đừng để con bé bị lạnh. Phế phủ đã nhiễm hàn, không điều dưỡng mười ngày nửa tháng thì e khó mà hồi phục.”
“Cảm ơn Tô đại phu.” Vành mắt Dương Huệ Nương hoen đỏ, bà nghẹn ngào cất tiếng cảm ơn, “Sức khỏe của A Lê vốn khỏe mạnh là thế, chỉ trúng chút gió đêm, sao lại ốm nặng thế này!”
Nghe đến đây, Hoắc Giác cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt không chút cảm xúc, chàng bỗng cất tiếng sau khi đã lặng thinh cả buổi: “Dương di, A Lê bị trúng gió ở đâu?”
Sau khi Khương Lê rơi xuống hồ, mặt nước chỉ gợn sóng lăn tăn rồi chẳng còn động tĩnh.
Tùy Vân len lén quan sát gương mặt bình thản của Tiết Chân.
Ban nãy, nàng ta đẩy người xuống nước theo chỉ thị của tiểu thư, Tùy Vân vốn tưởng tiểu thư chỉ muốn dọa cho Khương Lê một bài học, sau khi nàng ta rơi xuống nước sẽ gọi người đến cứu.
Như vậy chẳng những xả được cơn giận, mà còn nhận được tiếng thơm “đẹp người đẹp nết”, quả thực là một công đôi việc.
Thế nhưng, giờ đây đã qua mười mấy nhịp thở, Tiết Chân lại chẳng có hành động, chỉ đứng yên đó nhìn chằm chặp vào hồ sen. Nàng ta không những không gọi người, mà khóe môi còn khẽ cong lên như thể đang quan sát chuyện gì đó rất vui vẻ.
Tùy Vân chợt nhớ đến con mèo nhỏ mà tiểu thư từng nuôi năm mười tuổi. Chỉ vì vô ý cào xước mu bàn tay tiểu thư, con mèo ấy đã bị chính tay nàng ta trói chặt tứ chi rồi chôn sống ngay trong sân viện của mình.
Khi tiểu thư xúc đất lấp hố, biểu cảm trên gương mặt cũng giống hệt như bây giờ, cánh môi nở nụ cười dịu dàng như thể đang thưởng thức điều gì đó thú vị.
Gió tháng Tư vẫn còn mang theo chút se lạnh.
Cơ thể Tùy Vân run lên, không nhịn được mà cất tiếng: “Tiểu… tiểu thư, có cần gọi người không ạ? Chậm hơn chút nữa, chỉ e… chỉ e không kịp mất”.
“Vội cái gì? Nàng ta tự ngã xuống đó, nếu có mất mạng thì cũng chỉ có thể trách số phận xui xẻo thôi.”
Tiết Chân quay sang nhìn Tùy Vân, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch thì đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói đầy vẻ chán ghét: “Ngươi sợ cái gì? Đó cũng chỉ là một cái mạng thấp hèn thôi! Mau thu bộ mặt hốt hoảng đó lại! Nếu biết trước thế này thì ta đã dẫn theo Tùy Vụ rồi!”
“Tất cả là lỗi của nô tì, tiểu thư đừng giận!” Tùy Vân cố gắng nặn ra một nụ cười, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, run rẩy giơ tay chỉ về phía hồ sen, lắp bắp cất tiếng: “Tiểu... tiểu thư, nàng... nàng ta nổi lên rồi!”
____
Nước hồ tháng Tư lạnh thấu xương, Khương Lê vừa rơi xuống hồ, lồng ngực ngay lập tức co thắt lại vì lạnh, suýt nữa thì không thể hít thở.
Thực ra, nàng rất giỏi bơi lội. Ngày còn nhỏ, nàng thường chạy ra con suối nhỏ sau núi Thanh Đồng chơi, do đó ở dưới nước linh hoạt chẳng khác nào một chú cá. Nhưng nước ở đây lạnh thấu xương, chỉ mới cử động, tay chân nàng đã bắt đầu tê cứng.
Tệ hơn nữa là cây trâm hoa trên đầu bị một chiếc lá sen vô tình quệt phải nên đã rơi khỏi búi tóc và chìm xuống nước, chẳng biết đã trôi dạt tới nơi nào.
Khương Lê nín thở, cuống cuồng tìm kiếm trong làn nước hồi lâu, mãi đến khi không thể chịu được nữa mới trồi lên để hít thở.
Vừa lấy lại được chút sinh khí, nàng lại lặn xuống nước tiếp tục tìm kiếm.
Cây trâm đó là món quà đầu tiên Hách Giác tặng nàng, còn chưa kịp ủ ấm trong lòng, làm sao có thể để mất dễ dàng như vậy?
Khương Lê cố gắng mở to mắt, mặc cho cơn đau rát trên mắt giày vò, nàng vẫn tiếp tục mò mẫm dưới đáy hồ, cái lạnh thấm sâu vào xương tủy, mãi đến khi không thể cử động, nàng mới cắn môi trồi lên khỏi mặt nước lần nữa.
Dọc theo lan can ven hồ sen đã có mấy gia đinh chạy lại. Họ cầm đèn lồng, chăm chú nhìn về phía Khương Lê chìm xuống.
Tiết Chân lúc này lại bày ra vẻ mặt lo lắng, khẩn khoản nói với hai gia đinh: “Hai vị tráng sĩ hãy mau cứu người! Vừa rồi Khương cô nương vô ý ngã xuống hồ, nếu để muộn thêm chút nữa thì e rằng không kịp mất!”
Tối nay là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, nếu xảy ra án mạng, đám hạ nhân như bọn họ chắc chắn sẽ bị trách phạt nặng nề.
Hai gia đinh nhìn nhau, một người trong số đó vừa cởi giày tất chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên nghe một tiếng “rào”, thế rồi họ trông thấy cô nương rơi xuống hồ kia đã trồi lên khỏi mặt nước, cất giọng run rẩy: “Các người đừng xuống đây, mau đi gọi Bích Hồng tỷ tỷ tới!”
“Khương cô nương đừng cố chấp nữa. Nước lạnh thế này, cô nương ngâm lâu ắt sẽ sinh bệnh. Mau để mấy vị này cứu cô lên đi. Trong lúc nguy cấp, hà tất phải bận tâm tới chuyện nam nữ kiêng kỵ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Tiết Chân rất mực chân thành, như thể nàng ta thực sự đang lo lắng cho Khương Lê.
Khương Lê nhìn chằm chằm Tiết Chân, cắn chặt môi dưới rồi cất tiếng: “Những lời ngươi vừa nói với Tùy Vân, ta đều nghe thấy cả rồi. Rõ ràng là ngươi cố tình đẩy ta xuống nước, muốn lấy mạng ta. Hiện giờ thấy ta không chết nên lại định hủy hoại thanh danh của ta nữa! Ai dám xuống đây thì tức là kẻ đồng lõa giết người với nàng ta!”
Tiểu nương tử lạnh đến mức cánh môi tái nhợt, giọng nói run rẩy yết ớt, trông vô cùng đáng thương.
Mấy gia đinh bối rối nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Một người trong số họ có mối quan hệ thân thiết với Bích Hồng, thấy cảnh này thì lên tiếng: “Cô nương chờ một chút, ta sẽ đi gọi Bích Hồng cô nương ngay!”
Khi gia đinh tìm đến, Bích Hồng đang đứng phía sau lưng Trần lão phu nhân hào hứng xem kịch.
Nghe gia đinh thông báo, sắc mặt nàng ấy ngay lập tức thay đổi, thì thầm mấy câu với lão phu nhân rồi vội vàng vớ lấy chiếc áo choàng bên cạnh, sau đó hớt hải chạy đến hồ sen.
Lúc này bên hồ sen, Tiết Chân vẫn đang dịu dàng nói chuyện, từng câu từng chữ đều đang ngấm ngầm oán trách Khương Lê hiểu lầm và vu khống nàng ta.
Khương Lê ngâm mình dưới nước, lạnh đến mức tứ chi gần như tê liệt, nàng cũng chẳng còn hơi sức mà bận tâm đến lời nói của Tiết Chân.
Dù sao thì lời mà nàng ta nói, nàng cũng sẽ không tin.
Bích Hồng nhanh chóng có mặt, mặc dù tính cách nàng ấy hoạt bát đáng yêu, nhưng hành sự lại rất chững chạc. Nàng ấy cho gọi hai bà tử khỏe mạnh tới, sau đó dùng một chiếc bè gỗ đưa Khương Lê lên khỏi hồ sen. Vừa lên tới bờ, Bích Hồng ngay lập tức khoác áo choàng lên người nàng.
Khương Lê run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chặp về phía Tiết Chân và Tùy Vân. Dáng vẻ đó trông như thể một ác quỷ vừa được vớt lên khỏi nước.
Tùy Vân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, còn Tiết Chân thì vẫn giữ nụ cười trên môi, biểu cảm ung dung, không chút sợ hãi trước Khương Lê.
Chuyện xảy ra ở hồ sen vừa rồi chỉ có ba người bọn họ biết. Tiết Chân là con gái của sơn trưởng thư viện Chính Đức, xưa nay vốn nổi danh nho nhã lương thiện.
Còn Khương Lê chỉ là con gái của một góa phụ bán rượu, lời mà nàng ta nói, ai sẽ tin đây?
“A Lê, để ta đưa muội đi thay quần áo trước, sau đó sẽ mời đại phu đến khám cho muội.” Bích Hồng nhận ra sự khác thường giữa ba người, liếc mắt ra hiệu cho hai bà tử đi cùng, sau đó tiến lên đỡ Khương Lê, thì thầm với nàng: “Đi thôi, những chuyện khác để sau hẵng tính.”
Khương Lê đành bỏ cuộc, theo Bích Hồng đến một gian phòng nhỏ ở bên cạnh Vinh An Đường thay quần áo, sau đó uống một bát nước gừng nóng.
Nàng không để Bích Hồng đi gọi đại phu.
Tiệc mừng thọ của lão phu nhân mà lại xảy ra chuyện rơi xuống nước, nếu còn phải mời đại phu đến nữa thì thật là xui xẻo.
Bích Hồng vắt khô tóc cho Khương Lê rồi thở dài một tiếng: “Chuyện tối nay, ta tất nhiên tin muội. Nhưng A Lê à, muội hãy nghe lời khuyên của tỷ. Sau khi ra khỏi đây muội đừng nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, có nói ra cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, tự làm khổ mình thôi. Vị Tiết sơn trưởng kia là khách quý của lão gia, vậy nên lão phu nhân và lão gia sẽ không để vị Tiết tiểu thư kia chịu thiệt đâu.”
“Muội biết mà, Bích Hồng tỷ.” Khương Lê cúi đầu, che giấu nỗi chua xót trong ánh mắt, “Cảm ơn tỷ, vừa rồi nếu tỷ không đến kịp thời thì e rằng muội đã chết cóng rồi.”
“Chết cái gì mà chết.” Bích Hồng đưa tay ấn nhẹ lên trán Khương Lê, “Tiểu cô nương như muội gặp phải tai ương mà vẫn tai qua nạn khỏi, phúc phần ngày sau ắt sẽ rất dày”.
Khương Lê nghe vậy thì nhoẻn miệng cười: “Nếu muội thực sự có phúc dày, vậy thì nhất định sẽ chia một phần cho tỷ.”
“Muội có ngốc không vậy!” Bích Hồng lườm nàng một cái: “Có phúc phần thì phải giữ lấy cho mình.”
Chậu than trong phòng cháy đỏ rực, tỏa ra hơi ấm dễ chịu, thế nhưng khuôn mặt nhỏ của Khương Lê vẫn trắng bệch.
Bích Hồng nhìn mà không khỏi xót xa, khi mái tóc của Khương Lê gần khô, nàng ấy liền giúp Khương Lê chải lại tóc, đồng thời hạ thấp giọng dặn dò: “A Lê, nếu đã biết vị Tiết tiểu thư kia không phải hạng người lương thiện, vậy thì sau này muội hãy tránh xa nàng ta để bảo vệ bản thân! Kiểu người như nàng ta, chúng ta không dây nổi, nhưng trốn tránh thì vẫn được, đúng không nào?”
___
Đến khi Khương Lê trở về quán rượu, bên tai vẫn văng vẳng lời mà Bích Hồng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Huệ Nương thấy nàng bước xuống xe ngựa với sắc mặt tái nhợt, hơn nữa trên người còn thay bộ trang phục khác thì tái tim không khỏi thắt lại, bà sốt sắng hỏi nàng: “Sao sắc mặt con lại tệ thế này? Đã xảy ra chuyện gì phải không? Váy áo của con đâu rồi?”
Khương Lê lắc đầu, gắng gượng nở nụ cười với bà: “Mẫu thân, người đừng lo lắng! Lúc dự yến tiệc, con bị nước canh đổ lên váy nên lão phu nhân đã sai người đưa con đi thay quần áo thôi. Con không sao đâu!”
Dương Huệ Nương nghe vậy mới thở phào, nhưng khi đưa tay sờ lên trán nàng, bà lại lo lắng hỏi: “Trán con sao lại nóng thế này? Cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Khương Lê nắm lấy tay của Dương Huệ Nương, nhẹ giọng an ủi bà: “Chắc do bị gió đêm thổi nên con nhiễm lạnh chút thôi. Không sao đâu mẫu thân, chỉ cần ngủ một giấc là ngày mai sẽ hết ấy mà”.
Khương Lê từ nhỏ đã khỏe mạnh, mọi khi bị nhiễm lạnh nàng cũng chỉ cần uống một bát canh gừng là hôm sau sẽ khỏe lại ngay.
Dương Huệ Nương nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, nói: “Lát nữa mẫu thân sẽ nấu canh gừng, con uống xong rồi hẵng ngủ”.
Khương Lê uống canh gừng rồi đi ngủ, nhưng đến nửa đêm nàng bỗng nhiên sốt cao.
Đầu đau như búa bổ, cổ họng đau rát như bị lửa thiêu đốt, không thể nói thành lời, nàng mơ màng tỉnh dậy định đi rót nước, nhưng vừa đặt chân xuống giường, cơ thể lập tức lảo đảo ngã ra đất hôn mê.
___
Dù đã nửa đêm nhưng căn phòng sát vách vẫn sáng đèn, tiếng bước chân vội vã trong đêm khuya tĩnh mịch trở nên vang vọng.
Hoắc Giác mở mắt, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại.
Chàng ngồi dậy, đang định châm đèn thì bên cửa ngách có tiếng gõ cửa.
“Hoắc Giác ca, Tô bá, hai người mau mở cửa!”
Là Khương Lệnh.
Sắc mặt Hoắc Giác tối sầm lại, chân rảo bước đi ra mở cửa rồi cất tiếng hỏi: “A Lệnh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hoắc Giác ca, A Lê nửa đêm sốt cao đến mức thần trí mơ màng. Mẫu thân bảo đệ sang hỏi xem có thể mời Tô bá sang khám bệnh cho tỷ ấy không? Nếu tìm đại phu khác thì… thì chỉ e không kịp mất!”
Khương Lệnh nói tới cuối câu thì giọng gần như nghẹn lại.
Hoắc Giác mím môi, siết chặt bàn tay đang run rẩy, chàng lập tức quay người đi vào trong nhà, gõ cửa phòng Tô Thế Thanh, sau đó cõng ông đi ra.
Toàn thân Khương Lê nóng bừng như thể bị nướng trên lửa, nàng không thể mở mắt cũng không thể cất tiếng, cảm giác vô cùng khó chịu.
Trong cơn mơ màng, dường như có thứ gì đó lành lạnh đâm vào huyệt đạo của nàng, sau đó là thứ chất lỏng đắng ngắt được bón vào miệng, hết thìa này đến thìa khác, đắng đến mức nàng suýt nữa thì bật khóc.
“Đắng”. Lưỡi nàng đẩy thuốc ra ngoài, không chịu nuốt.
“A Lê ngoan, mau nuốt thuốc xuống nào, uống thuốc thì bệnh mới khỏi chứ”
Khương Lê nghe ra đây là giọng nói của mẫu thân, trong giọng nói còn phảng phất tiếng nghẹn ngào, hàm răng nàng khẽ buông lỏng để cho nước thuốc trôi xuống cổ họng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong cơn mơ màng, nàng lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi cơn sốt cao của Khương Lê được kiểm soát, Tô Thế Thanh mới cất hộp kim châm rồi mệt mỏi cất tiếng: “Những ngày tới không được ngừng thuốc, cũng đừng để con bé bị lạnh. Phế phủ đã nhiễm hàn, không điều dưỡng mười ngày nửa tháng thì e khó mà hồi phục.”
“Cảm ơn Tô đại phu.” Vành mắt Dương Huệ Nương hoen đỏ, bà nghẹn ngào cất tiếng cảm ơn, “Sức khỏe của A Lê vốn khỏe mạnh là thế, chỉ trúng chút gió đêm, sao lại ốm nặng thế này!”
Nghe đến đây, Hoắc Giác cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt không chút cảm xúc, chàng bỗng cất tiếng sau khi đã lặng thinh cả buổi: “Dương di, A Lê bị trúng gió ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro