Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 13
2024-12-01 16:44:15
Túi tiền kia được Khương Lê giấu trong đai lưng.
Thấy xung quanh không có ai khác ngoài hai người, nàng vội vã lấy nó ra rồi mỉm cười, nói: “Ta thêu cho chàng một túi tiền, thêu... thêu hoa văn bông liễu. Chàng xem thử có thích không?”
Tiểu nương tử đưa túi tiền tới cho chàng bằng vẻ mặt đầy mong đợi.
Hoắc Giác đưa tay nhận lấy, túi tiền vừa nặng vừa đầm tay, chỉ cần chạm vào là đã biết bên trong lại chứa bạc.
Ngón tay dài của thiếu niên lướt qua phần hoa văn dày đặc đường kim mũi chỉ, gương mặt của chàng do ngược sáng nên nhìn không rõ, hàng mi dài phủ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt.
“Tay của A Lê lại có thêm bao nhiêu vết kim đâm rồi?”
Khương Lê theo bản năng rụt tay lại, muốn giấu đi những vết kim châm trên đầu ngón tay.
“Không nhiều đâu, hiện giờ ta thêu thành thục lắm rồi, chẳng tốn bao nhiêu sức đã thêu xong chiếc túi tiền này đấy”. Khương Lê gắng gượng trả lời, nàng sợ Hoắc Giác biết để thêu được một túi tiền trông tạm được, đầu ngón tay nàng gần như đã bị kim đâm nát.
Nàng vốn chẳng học hành đến nơi đến chốn, chữ viết thì nguệch ngoạc, nếu ngay cả việc thêu thùa cũng không giỏi, vậy thì làm sao có thể so bì với những tiểu thư khuê các như Tiết Chân?
Nghĩ đến đây, Khương Lê bèn giấu bàn tay đầy vết kim đâm ra sau lưng.
Hoắc Giác lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm và u tối chợt ánh lên tia sáng, chàng cất túi tiền vào đai lưng rồi mỉm cười: “Túi tiền của A Lê thêu rất đẹp, ta thích lắm.”
Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, đôi vai vốn đang căng cứng cũng dần được thả lỏng.
“Chàng thích là…”
Chữ “tốt” còn chưa kịp thốt ra thì chàng thiếu niên đã bất ngờ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng cài một cây trâm vào búi tóc của nàng.
Động tác của chàng liền mạch và dứt khoát. Khương Lê sững sờ vài giây, sau đó đưa tay chạm vào cây trâm trên tóc.
Hóa ra, đó là một cây trâm hoa bằng ngọc trai.
Hoắc Giác liếc nhìn vết kim trên đầu ngón tay của nàng, hai mắt hơi híp lại, cố gắng kiềm chế để không tiến tới nắm lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chàng mua cây trâm hoa này lúc nào vậy?”. Khương Lê vui vẻ mân mê cây trâm trên đầu, đôi mắt cong lên như sắp sửa biến thành vầng trăng khuyết.
“Hôm nay ta đến hiệu thuốc mua thuốc cho Tô bá, tình cờ đi ngang qua tiệm trang sức, trông thấy cây trâm này thì nghĩ ngay tới A Lê nên đã mua”
Các hạt ngọc trai trên cây này trâm đều rất lớn và sáng bóng, cả cây trâm ít nhất phải có đến hai mươi hạt ngọc trai.
Khương Lê không cần nhìn cũng biết nó có giá thành không rẻ, mặc dù vui mừng nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Hoắc Giác, chàng lấy đâu ra tiền để mua cây trâm này?”
Hoắc Giác nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, trong lòng không khỏi cười thầm. Lẽ nào A Lê cho rằng, chàng không kiếm nổi chút bạc ấy ư?
“Ta đã bán một cuốn sách cổ độc bản chép tay, được kha khá bạc.” Hoắc Giác bình thản đáp.
“Sao chàng lại bán sách độc bản đi? Ta nghe nói mấy cuốn sách như vậy rất hiếm, bán đi rồi nếu muốn mua lại thì khó vô cùng.” Khương Lê vội vàng tháo chiếc trâm hoa ra khỏi tóc rồi nói tiếp: “Chàng mau trả lại chiếc trâm này đi, lấy bạc rồi chuộc cuốn sách đó về.”
Hoắc Giác nắm lấy cổ tay của Khương Lê, cài lại chiếc trâm hoa vào tóc nàng rồi bất đắt dĩ nói: “A Lê, những cuốn sách độc bản đó đều nằm trong đầu ta rồi, một đêm ta có thể viết ra một cuốn. Chiếc trâm này nàng cứ nhận đi.”
Khương Lê nghi ngờ hỏi lại: “Thật sao?”
Hoắc Giác gật đầu: “Ừ.”
Khương Lê lúc này mới thở phào, nàng sẵn sàng chi tiền cho Hoắc Giác, nhưng lại không nỡ để chàng phải phải hy sinh bất cứ thứ gì vì mình.
Ngẫm nghĩ một lúc, sợ Hoắc Giác sẽ tiêu xài lung tung nên nàng còn căn dặn: “Sau này, chàng không cần tặng gì cho ta nữa đâu, ta có thể kiếm tiền mà, thiếu gì thì ta sẽ tự mua.”
Hoắc Giác chỉ mỉm cười nhìn nàng mà không tiếp lời.
Sao chàng có thể không tặng?
Kiếp này, chàng không chỉ muốn trao tặng chính mình cho A Lê, mà còn muốn mang tới cho nàng một cuộc sống bình yên, vinh hiển trọn đời.
___
Được tặng trâm hoa, nụ cười trên gương mặt Khương Lê dường như chẳng khi nào vụt tắt.
Nàng không nỡ lấy ra dùng mà cẩn thận bọc cây trâm trong chiếc khăn tay rồi đặt vào hộp gỗ, giữ gìn như báu vật.
Lần tiếp theo Khương Lê đeo cây trâm hoa ấy là vào mùng tám tháng tư, ngày này chính là lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của Trần lão phu nhân.
Hai ngày trước, kết quả thi Phủ vào tháng tư đã được công bố. Nghe nói Trương Hành, đích trưởng tử của Trương viên ngoại xếp hạng thứ năm, nếu vượt qua kỳ thi Viện vào tháng sáu, hắn sẽ đủ điều kiện để tham gia kỳ thi Hương vào tháng tám.
Tất cả mọi người trong phủ viên ngoại đều đang tràn ngập trong niềm vui và bầu không khí hân hoan.
Hai ngày trước, Khương Lê nhận được thiệp mời từ Trương gia, cả con phố Chu Phúc chỉ có mình nàng được gửi thiệp.
Đây là lần đầu tiên Khương Lê được mời tham dự yến tiệc của gia đình giàu có. Trong lòng nàng vốn không muốn đi, bởi những người đến dự tiệc nàng đều không quen biết.
Thế nhưng, nàng hiểu Trần lão phu nhân gửi thiệp cho nàng là có ý tốt, nếu không đi e sẽ bị coi là không biết điều.
Huống chi, nàng cũng không muốn vì chuyện này mà làm phật ý lão phu nhân. Suy đi tính lại, cuối cùng nàng quyết định đến dự tiệc.
Dương Huệ Nương hay tin Khương Lê nhận được thiệp mời từ phủ viên ngoại thì vui mừng không sao kể xiết.
Tại thành Đồng An, Trần lão phu nhân vốn nổi danh hiền đức, nếu được bà ấy để mắt tới, sau này khi bàn tới chuyện hôn sự cho A Lê cũng sẽ thuận lợi hơn.
Để Khương Lê không bị người ta chê cười khi tham dự yến tiệc, Dương Huệ Nương đã bỏ ra một khoản tiền lớn để may cho nàng một bộ áo váy ngắn màu hồng nhạt. Họa tiết bướm vờn hải đường ở gấu váy được thêu bằng chỉ vàng, trông vô cùng rực rỡ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của tiểu cô nương, gương mặt nàng còn kiều diễm hơn cả đóa hải đường trên váy.
Dương Huệ Nương hài lòng gật đầu: “Đến phủ viên ngoại phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được mạo phạm các vị quý nhân.”
Nghe vậy, Khương Lê lập tức phụng phịu: “Mẫu thân, con đã khi nào mạo phạm quý nhân đâu!”
Dương Huệ Nương lườm nàng một cái, nghĩ đến việc dạo gần đây nàng quả thực điềm đạm hơn trước rất nhiều, hơn nữa từ nhỏ đã biết chừng mực, bà chợt cảm thấy yên tâm.
Khương Lê đến phủ viên ngoại, người ra đón là Bích Hồng, nha hoàn trước nay vốn có quan hệ thân thiết với nàng.
Bích Hồng mặt mày hân hoan, trông thấy bộ váy mới của Khương Lê thì lập tức trêu chọc: “Đây là tiểu tiên nữ ở đâu tới vậy? Ăn vận xinh đẹp thế này, hồn phách của tỷ tỷ sắp bị muội hút hết rồi đấy!”
Nói rồi, nàng ấy vươn tay định véo lên vòng eo thon của Khương Lê.
Khương Lê vội vàng né tránh: “Bích Hồng tỷ đừng trêu muội nữa. Hôm nay tỷ mới là tiên nữ thì có.”
Bích Hồng vốn có dung mạo xinh đẹp, hôm nay còn diện bộ váy lụa hồng đào có hoa văn mẫu đơn thêu chỉ vàng và cài trâm vàng hình cánh bướm trên tóc. Thoạt nhìn, nàng ấy chẳng giống nha hoàn chút nào.
“Ta đương nhiên là tiên nữ rồi.” Bích Hồng mỉm cười rồi liếc sang nàng: “Nhưng ta là người đẹp vì lụa. Còn muội thì là trời sinh đã khuynh thành.”
Khương Lê quan sát Bích Hồng, cảm thấy hôm nay tỷ ấy có vẻ rất vui, bèn nở nụ cười tinh nghịch rồi hỏi: “Bích Hồng tỷ hôm nay chắc có chuyện vui phải không?”
“Muội đúng là tinh ý!” Bích Hồng quan sát xung quanh, sau đó ghé sát vào tai Khương Lê thì thầm: “Ta nghe Lý ma ma nói, lão phu nhân có ý định nạp thiếp cho đại công tử.”
Khương Lê bỗng chốc hiểu ra.
Bích Hồng là nha hoàn được lão phu nhân yêu quý nhất, lại có nhan sắc nổi bật hơn cả trong đám nha hoàn, chỉ e lão phu nhân đã chọn tỷ ấy làm thiếp cho đại công tử.
Nhưng làm thiếp thất của quý nhân, liệu có thực sự tốt hơn làm chính thê trong một gia đình bình thường không?
Khương Lê trầm ngâm vài giây rồi khẽ hỏi: “Tỷ có biết sau này đại công tử sẽ cưới tiểu thư nhà nào làm chủ mẫu không? Nếu… nếu chủ mẫu không dễ chung sống thì…”
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Khương Lê, Bích Hồng lập tức nở nụ cười cắt ngang: “Ôi trời, tiểu A Lê đang lo cho tỷ tỷ sao? Muội cứ yên tâm, có lão phu nhân và đại công tử che chở, chỉ cần tỷ không gây chuyện thị phi thì chủ mẫu chẳng thể bắt nạt được tỷ đâu.”
“…”
Khương Lê trông thấy trong ánh mắt Bích Hồng tràn ngập khát khao và hy vọng về tương lai thì không nói thêm gì nữa.
Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, hơn nữa chỉ cần nhìn qua là đã biết Bích Hồng tỷ có tình ý với vị Trương công tử đó. Vậy thì nàng có tư cách gì để khuyên tỷ ấy đừng làm thiếp cho người ta?
Hai người vừa nói chuyện vừa cất bước đi tới hậu hoa viên, ở đó đã được dựng sẵn một sân khấu kịch, sau bữa tiệc sẽ có gánh hát tới biểu diễn.
Khương Lê đưa quà mừng thọ cho Bích Hồng rồi chậm rãi đi tới một bàn tiệc nằm trong góc khuất, vừa định ngồi xuống thì có một tiếng gọi cất lên từ phía sau: “A Lê cô nương”.
Khương Lê nhận ra giọng nói này, nàng thoáng ngẩn ra trong giây lát rồi quay người lại hành lễ: “Bái kiến Trương công tử”.
Vẻ mặt Trương Hành rất đỗi dịu dàng, hắn khẽ gật đầu với Khương Lê rồi mỉm cười, nói: “Bàn này hơi chật chội, mời A Lê cô nương đi theo ta, ta sẽ đưa cô nương tới bàn khác”.
Người ngồi tại bàn của Khương Lê đều là các nương tử quản sự có tiếng nói trong phủ viên ngoại, nàng ngồi ở đây là thích hợp nhất. Dẫu sao, nàng cũng chỉ là con gái của một chủ quán rượu, nếu phải ngồi chung bàn với những người có thân phận tôn quý hơn, chắc hẳn sẽ rất ngột ngạt.
Do đó, Khương Lê lập tức từ chối: “Đa tạ công tử có lòng, A Lê ngồi đây là được rồi, không cần đổi sang bàn khác đâu”.
Trương Hành đang định nói thêm gì đó thì trông thấy tên tiểu đồng thân cận đi tới nói nhỏ: “Thiếu gia, lão gia gọi ngài qua đó, nói rằng Tiết sơn trưởng đã tới rồi”.
Trương Hành nghe vậy thì dịu giọng đáp lại một tiếng. Mặc dù hắn không học tập tại thư viện, nhưng phụ thân và Tiết sơn trưởng có quan hệ thân thiết, thi thoảng ông còn cho mời sơn trưởng tới giảng kinh sử cho hắn.
Tiết sơn trưởng dẫu sao cũng là ân sư, đương nhiên không thể để cho ân sư phải chờ mình được.
Trương Hành đành nói với A Lê: “Vậy thì ta rời đi trước. Nếu A Lê cô nương cần gì thì cứ nói với Bích Hồng hoặc Bích Lam là được”.
Khương Lê nhìn theo bóng lưng của Trường Hành, trong lòng thầm nghĩ, vị Trương công tử này quả là dễ gần, hơn nữa diện mạo lại anh tuấn, nàng phần nào hiểu được lý do vì sao Bích Hồng tỷ lại một mực muốn làm thiếp của hắn rồi.
___
Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng nhau di chuyển sang khán đài để xem kịch.
Khương Lê không hứng thú với việc xem kịch, nên đi tới hồ sen yên tĩnh cạnh đó hít thở không khí.
Trần lão phu nhân là người yêu sen, vậy nên trong phủ có tới mấy hồ sen. Nơi mà Khương Lê tới chính là hồ sen lớn nhất ở đây, mùa xuân vừa qua, mặt nước trong veo phủ đầy lá sen xanh biếc.
Tuy chưa thấy hoa nở, nhưng khung cảnh này vẫn đủ để khiến cho lòng người thư thái.
Khương Lê thong thả dạo quanh hồ hai vòng, sau chuẩn bị đi tìm Bích Hồng.
Hôm nay có quá nhiều người tới chúc thọ, Trần lão phu nhân không có thời gian để gặp nàng, nên nàng chỉ cần báo với Bích Hồng một tiếng là có thể ra về.
Sân khấu xa xa truyền tới tiếng hát lảnh lót của ca kỹ, Khương Lê loáng thoáng nghe ra họ đang biểu diễn vở “tứ lang thám mẫu”, nàng vừa nghe vừa men theo hồ sen mà trở lại, mới đi được vài bước, nàng trông thấy có hai thiếu nữ vóc dáng yểu điệu đang đứng phía trước.
Cô nương đi trước trông rất nho nhã đoan trang, mang đậm phong thái của người đọc sách. Còn cô nương phía sau có gương mặt tròn, đôi mắt trợn trừng lườm Khương Lê đầy ác ý.
Khương Lê thực sự không ngờ mình sẽ chạm mặt Tiết Chân và Tùy Vân ở đây.
Nàng khựng lại trong giây lát, sau đó gật đầu với hai người đó rồi tiếp tục cất bước. Khi đi ngang qua họ, trong làn gió se lạnh bỗng cuốn theo một câu nói nhẹ nhàng: “Ngươi mà cũng xứng bám lấy Hoắc công tử ư? Có biết xấu hổ không vậy?”
Giọng nói ấy nghe rất đỗi dịu dàng, thế nhưng ác ý trong lời lẽ lại nồng đậm như mực mới mài xong.
Bước chân của Khương Lê chợt dừng lại, vừa định quay người thì đột nhiên lưng bị đẩy mạnh một cái, nàng không kịp phản ứng, cả cơ thể rơi “tùm” xuống nước.
Thấy xung quanh không có ai khác ngoài hai người, nàng vội vã lấy nó ra rồi mỉm cười, nói: “Ta thêu cho chàng một túi tiền, thêu... thêu hoa văn bông liễu. Chàng xem thử có thích không?”
Tiểu nương tử đưa túi tiền tới cho chàng bằng vẻ mặt đầy mong đợi.
Hoắc Giác đưa tay nhận lấy, túi tiền vừa nặng vừa đầm tay, chỉ cần chạm vào là đã biết bên trong lại chứa bạc.
Ngón tay dài của thiếu niên lướt qua phần hoa văn dày đặc đường kim mũi chỉ, gương mặt của chàng do ngược sáng nên nhìn không rõ, hàng mi dài phủ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt.
“Tay của A Lê lại có thêm bao nhiêu vết kim đâm rồi?”
Khương Lê theo bản năng rụt tay lại, muốn giấu đi những vết kim châm trên đầu ngón tay.
“Không nhiều đâu, hiện giờ ta thêu thành thục lắm rồi, chẳng tốn bao nhiêu sức đã thêu xong chiếc túi tiền này đấy”. Khương Lê gắng gượng trả lời, nàng sợ Hoắc Giác biết để thêu được một túi tiền trông tạm được, đầu ngón tay nàng gần như đã bị kim đâm nát.
Nàng vốn chẳng học hành đến nơi đến chốn, chữ viết thì nguệch ngoạc, nếu ngay cả việc thêu thùa cũng không giỏi, vậy thì làm sao có thể so bì với những tiểu thư khuê các như Tiết Chân?
Nghĩ đến đây, Khương Lê bèn giấu bàn tay đầy vết kim đâm ra sau lưng.
Hoắc Giác lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm và u tối chợt ánh lên tia sáng, chàng cất túi tiền vào đai lưng rồi mỉm cười: “Túi tiền của A Lê thêu rất đẹp, ta thích lắm.”
Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, đôi vai vốn đang căng cứng cũng dần được thả lỏng.
“Chàng thích là…”
Chữ “tốt” còn chưa kịp thốt ra thì chàng thiếu niên đã bất ngờ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng cài một cây trâm vào búi tóc của nàng.
Động tác của chàng liền mạch và dứt khoát. Khương Lê sững sờ vài giây, sau đó đưa tay chạm vào cây trâm trên tóc.
Hóa ra, đó là một cây trâm hoa bằng ngọc trai.
Hoắc Giác liếc nhìn vết kim trên đầu ngón tay của nàng, hai mắt hơi híp lại, cố gắng kiềm chế để không tiến tới nắm lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Chàng mua cây trâm hoa này lúc nào vậy?”. Khương Lê vui vẻ mân mê cây trâm trên đầu, đôi mắt cong lên như sắp sửa biến thành vầng trăng khuyết.
“Hôm nay ta đến hiệu thuốc mua thuốc cho Tô bá, tình cờ đi ngang qua tiệm trang sức, trông thấy cây trâm này thì nghĩ ngay tới A Lê nên đã mua”
Các hạt ngọc trai trên cây này trâm đều rất lớn và sáng bóng, cả cây trâm ít nhất phải có đến hai mươi hạt ngọc trai.
Khương Lê không cần nhìn cũng biết nó có giá thành không rẻ, mặc dù vui mừng nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Hoắc Giác, chàng lấy đâu ra tiền để mua cây trâm này?”
Hoắc Giác nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, trong lòng không khỏi cười thầm. Lẽ nào A Lê cho rằng, chàng không kiếm nổi chút bạc ấy ư?
“Ta đã bán một cuốn sách cổ độc bản chép tay, được kha khá bạc.” Hoắc Giác bình thản đáp.
“Sao chàng lại bán sách độc bản đi? Ta nghe nói mấy cuốn sách như vậy rất hiếm, bán đi rồi nếu muốn mua lại thì khó vô cùng.” Khương Lê vội vàng tháo chiếc trâm hoa ra khỏi tóc rồi nói tiếp: “Chàng mau trả lại chiếc trâm này đi, lấy bạc rồi chuộc cuốn sách đó về.”
Hoắc Giác nắm lấy cổ tay của Khương Lê, cài lại chiếc trâm hoa vào tóc nàng rồi bất đắt dĩ nói: “A Lê, những cuốn sách độc bản đó đều nằm trong đầu ta rồi, một đêm ta có thể viết ra một cuốn. Chiếc trâm này nàng cứ nhận đi.”
Khương Lê nghi ngờ hỏi lại: “Thật sao?”
Hoắc Giác gật đầu: “Ừ.”
Khương Lê lúc này mới thở phào, nàng sẵn sàng chi tiền cho Hoắc Giác, nhưng lại không nỡ để chàng phải phải hy sinh bất cứ thứ gì vì mình.
Ngẫm nghĩ một lúc, sợ Hoắc Giác sẽ tiêu xài lung tung nên nàng còn căn dặn: “Sau này, chàng không cần tặng gì cho ta nữa đâu, ta có thể kiếm tiền mà, thiếu gì thì ta sẽ tự mua.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Giác chỉ mỉm cười nhìn nàng mà không tiếp lời.
Sao chàng có thể không tặng?
Kiếp này, chàng không chỉ muốn trao tặng chính mình cho A Lê, mà còn muốn mang tới cho nàng một cuộc sống bình yên, vinh hiển trọn đời.
___
Được tặng trâm hoa, nụ cười trên gương mặt Khương Lê dường như chẳng khi nào vụt tắt.
Nàng không nỡ lấy ra dùng mà cẩn thận bọc cây trâm trong chiếc khăn tay rồi đặt vào hộp gỗ, giữ gìn như báu vật.
Lần tiếp theo Khương Lê đeo cây trâm hoa ấy là vào mùng tám tháng tư, ngày này chính là lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của Trần lão phu nhân.
Hai ngày trước, kết quả thi Phủ vào tháng tư đã được công bố. Nghe nói Trương Hành, đích trưởng tử của Trương viên ngoại xếp hạng thứ năm, nếu vượt qua kỳ thi Viện vào tháng sáu, hắn sẽ đủ điều kiện để tham gia kỳ thi Hương vào tháng tám.
Tất cả mọi người trong phủ viên ngoại đều đang tràn ngập trong niềm vui và bầu không khí hân hoan.
Hai ngày trước, Khương Lê nhận được thiệp mời từ Trương gia, cả con phố Chu Phúc chỉ có mình nàng được gửi thiệp.
Đây là lần đầu tiên Khương Lê được mời tham dự yến tiệc của gia đình giàu có. Trong lòng nàng vốn không muốn đi, bởi những người đến dự tiệc nàng đều không quen biết.
Thế nhưng, nàng hiểu Trần lão phu nhân gửi thiệp cho nàng là có ý tốt, nếu không đi e sẽ bị coi là không biết điều.
Huống chi, nàng cũng không muốn vì chuyện này mà làm phật ý lão phu nhân. Suy đi tính lại, cuối cùng nàng quyết định đến dự tiệc.
Dương Huệ Nương hay tin Khương Lê nhận được thiệp mời từ phủ viên ngoại thì vui mừng không sao kể xiết.
Tại thành Đồng An, Trần lão phu nhân vốn nổi danh hiền đức, nếu được bà ấy để mắt tới, sau này khi bàn tới chuyện hôn sự cho A Lê cũng sẽ thuận lợi hơn.
Để Khương Lê không bị người ta chê cười khi tham dự yến tiệc, Dương Huệ Nương đã bỏ ra một khoản tiền lớn để may cho nàng một bộ áo váy ngắn màu hồng nhạt. Họa tiết bướm vờn hải đường ở gấu váy được thêu bằng chỉ vàng, trông vô cùng rực rỡ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của tiểu cô nương, gương mặt nàng còn kiều diễm hơn cả đóa hải đường trên váy.
Dương Huệ Nương hài lòng gật đầu: “Đến phủ viên ngoại phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, không được mạo phạm các vị quý nhân.”
Nghe vậy, Khương Lê lập tức phụng phịu: “Mẫu thân, con đã khi nào mạo phạm quý nhân đâu!”
Dương Huệ Nương lườm nàng một cái, nghĩ đến việc dạo gần đây nàng quả thực điềm đạm hơn trước rất nhiều, hơn nữa từ nhỏ đã biết chừng mực, bà chợt cảm thấy yên tâm.
Khương Lê đến phủ viên ngoại, người ra đón là Bích Hồng, nha hoàn trước nay vốn có quan hệ thân thiết với nàng.
Bích Hồng mặt mày hân hoan, trông thấy bộ váy mới của Khương Lê thì lập tức trêu chọc: “Đây là tiểu tiên nữ ở đâu tới vậy? Ăn vận xinh đẹp thế này, hồn phách của tỷ tỷ sắp bị muội hút hết rồi đấy!”
Nói rồi, nàng ấy vươn tay định véo lên vòng eo thon của Khương Lê.
Khương Lê vội vàng né tránh: “Bích Hồng tỷ đừng trêu muội nữa. Hôm nay tỷ mới là tiên nữ thì có.”
Bích Hồng vốn có dung mạo xinh đẹp, hôm nay còn diện bộ váy lụa hồng đào có hoa văn mẫu đơn thêu chỉ vàng và cài trâm vàng hình cánh bướm trên tóc. Thoạt nhìn, nàng ấy chẳng giống nha hoàn chút nào.
“Ta đương nhiên là tiên nữ rồi.” Bích Hồng mỉm cười rồi liếc sang nàng: “Nhưng ta là người đẹp vì lụa. Còn muội thì là trời sinh đã khuynh thành.”
Khương Lê quan sát Bích Hồng, cảm thấy hôm nay tỷ ấy có vẻ rất vui, bèn nở nụ cười tinh nghịch rồi hỏi: “Bích Hồng tỷ hôm nay chắc có chuyện vui phải không?”
“Muội đúng là tinh ý!” Bích Hồng quan sát xung quanh, sau đó ghé sát vào tai Khương Lê thì thầm: “Ta nghe Lý ma ma nói, lão phu nhân có ý định nạp thiếp cho đại công tử.”
Khương Lê bỗng chốc hiểu ra.
Bích Hồng là nha hoàn được lão phu nhân yêu quý nhất, lại có nhan sắc nổi bật hơn cả trong đám nha hoàn, chỉ e lão phu nhân đã chọn tỷ ấy làm thiếp cho đại công tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng làm thiếp thất của quý nhân, liệu có thực sự tốt hơn làm chính thê trong một gia đình bình thường không?
Khương Lê trầm ngâm vài giây rồi khẽ hỏi: “Tỷ có biết sau này đại công tử sẽ cưới tiểu thư nhà nào làm chủ mẫu không? Nếu… nếu chủ mẫu không dễ chung sống thì…”
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Khương Lê, Bích Hồng lập tức nở nụ cười cắt ngang: “Ôi trời, tiểu A Lê đang lo cho tỷ tỷ sao? Muội cứ yên tâm, có lão phu nhân và đại công tử che chở, chỉ cần tỷ không gây chuyện thị phi thì chủ mẫu chẳng thể bắt nạt được tỷ đâu.”
“…”
Khương Lê trông thấy trong ánh mắt Bích Hồng tràn ngập khát khao và hy vọng về tương lai thì không nói thêm gì nữa.
Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, hơn nữa chỉ cần nhìn qua là đã biết Bích Hồng tỷ có tình ý với vị Trương công tử đó. Vậy thì nàng có tư cách gì để khuyên tỷ ấy đừng làm thiếp cho người ta?
Hai người vừa nói chuyện vừa cất bước đi tới hậu hoa viên, ở đó đã được dựng sẵn một sân khấu kịch, sau bữa tiệc sẽ có gánh hát tới biểu diễn.
Khương Lê đưa quà mừng thọ cho Bích Hồng rồi chậm rãi đi tới một bàn tiệc nằm trong góc khuất, vừa định ngồi xuống thì có một tiếng gọi cất lên từ phía sau: “A Lê cô nương”.
Khương Lê nhận ra giọng nói này, nàng thoáng ngẩn ra trong giây lát rồi quay người lại hành lễ: “Bái kiến Trương công tử”.
Vẻ mặt Trương Hành rất đỗi dịu dàng, hắn khẽ gật đầu với Khương Lê rồi mỉm cười, nói: “Bàn này hơi chật chội, mời A Lê cô nương đi theo ta, ta sẽ đưa cô nương tới bàn khác”.
Người ngồi tại bàn của Khương Lê đều là các nương tử quản sự có tiếng nói trong phủ viên ngoại, nàng ngồi ở đây là thích hợp nhất. Dẫu sao, nàng cũng chỉ là con gái của một chủ quán rượu, nếu phải ngồi chung bàn với những người có thân phận tôn quý hơn, chắc hẳn sẽ rất ngột ngạt.
Do đó, Khương Lê lập tức từ chối: “Đa tạ công tử có lòng, A Lê ngồi đây là được rồi, không cần đổi sang bàn khác đâu”.
Trương Hành đang định nói thêm gì đó thì trông thấy tên tiểu đồng thân cận đi tới nói nhỏ: “Thiếu gia, lão gia gọi ngài qua đó, nói rằng Tiết sơn trưởng đã tới rồi”.
Trương Hành nghe vậy thì dịu giọng đáp lại một tiếng. Mặc dù hắn không học tập tại thư viện, nhưng phụ thân và Tiết sơn trưởng có quan hệ thân thiết, thi thoảng ông còn cho mời sơn trưởng tới giảng kinh sử cho hắn.
Tiết sơn trưởng dẫu sao cũng là ân sư, đương nhiên không thể để cho ân sư phải chờ mình được.
Trương Hành đành nói với A Lê: “Vậy thì ta rời đi trước. Nếu A Lê cô nương cần gì thì cứ nói với Bích Hồng hoặc Bích Lam là được”.
Khương Lê nhìn theo bóng lưng của Trường Hành, trong lòng thầm nghĩ, vị Trương công tử này quả là dễ gần, hơn nữa diện mạo lại anh tuấn, nàng phần nào hiểu được lý do vì sao Bích Hồng tỷ lại một mực muốn làm thiếp của hắn rồi.
___
Ăn uống xong xuôi, mọi người cùng nhau di chuyển sang khán đài để xem kịch.
Khương Lê không hứng thú với việc xem kịch, nên đi tới hồ sen yên tĩnh cạnh đó hít thở không khí.
Trần lão phu nhân là người yêu sen, vậy nên trong phủ có tới mấy hồ sen. Nơi mà Khương Lê tới chính là hồ sen lớn nhất ở đây, mùa xuân vừa qua, mặt nước trong veo phủ đầy lá sen xanh biếc.
Tuy chưa thấy hoa nở, nhưng khung cảnh này vẫn đủ để khiến cho lòng người thư thái.
Khương Lê thong thả dạo quanh hồ hai vòng, sau chuẩn bị đi tìm Bích Hồng.
Hôm nay có quá nhiều người tới chúc thọ, Trần lão phu nhân không có thời gian để gặp nàng, nên nàng chỉ cần báo với Bích Hồng một tiếng là có thể ra về.
Sân khấu xa xa truyền tới tiếng hát lảnh lót của ca kỹ, Khương Lê loáng thoáng nghe ra họ đang biểu diễn vở “tứ lang thám mẫu”, nàng vừa nghe vừa men theo hồ sen mà trở lại, mới đi được vài bước, nàng trông thấy có hai thiếu nữ vóc dáng yểu điệu đang đứng phía trước.
Cô nương đi trước trông rất nho nhã đoan trang, mang đậm phong thái của người đọc sách. Còn cô nương phía sau có gương mặt tròn, đôi mắt trợn trừng lườm Khương Lê đầy ác ý.
Khương Lê thực sự không ngờ mình sẽ chạm mặt Tiết Chân và Tùy Vân ở đây.
Nàng khựng lại trong giây lát, sau đó gật đầu với hai người đó rồi tiếp tục cất bước. Khi đi ngang qua họ, trong làn gió se lạnh bỗng cuốn theo một câu nói nhẹ nhàng: “Ngươi mà cũng xứng bám lấy Hoắc công tử ư? Có biết xấu hổ không vậy?”
Giọng nói ấy nghe rất đỗi dịu dàng, thế nhưng ác ý trong lời lẽ lại nồng đậm như mực mới mài xong.
Bước chân của Khương Lê chợt dừng lại, vừa định quay người thì đột nhiên lưng bị đẩy mạnh một cái, nàng không kịp phản ứng, cả cơ thể rơi “tùm” xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro