Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 12
2024-12-01 16:44:15
Khi A Lê còn đang than ngắn thở dài thì tại Thịnh Kinh cách đó ngàn dặm, đèn đuốc được thắp sáng, phố phường rực rỡ như ban ngày.
Trên con phố Trường An, những tòa lầu son gác tía hay quán rượu, tiệm ăn đều rộn rã tiếng người, đây chính là thời khắc náo nhiệt nhất.
Đôi mắt của Hà Dũng láo liên xoay chuyển, vừa liếc nhìn những cô nương ở kỹ viện đang tung khăn thơm đùa cợt, vừa cảm thán: Đúng là vùng đất dưới chân thiên tử có khác, đến cả các cô nương cũng phóng khoáng hơn hẳn!
Đây là lần đầu tiên hắn hộ tống hàng hóa tới Thịnh Kinh, trong lòng thầm nhủ, trước khi rời đi phải ghé qua đây mở mang tầm mắt. Đột nhiên, sau gáy bị ai đó nện cho một cú điếng người.
Tôn Bình trừng mắt quát lớn: “Mạng sắp chẳng còn mà ngươi vẫn còn lòng dạ nghĩ tới mấy ả đàn bà đó!”
Hà Dũng kêu “ui da” một tiếng rồi nói: “Đại ca, chẳng phải chúng ta đã thoát khỏi đám sơn tặc rồi ư! Người ta vẫn nói qua cơn hoạn nạn ắt sẽ có phúc. Nơi đây chẳng là nơi để chúng ta hưởng phúc thì là gì?”
Tôn Bình không thèm đôi co với Hà Dũng mà chỉ bất lực than thở: “Chuyến hộ tống hàng hóa lần này, hai mươi tám tiêu sư của tiêu cục Long Thăng suýt nữa đã không còn mạng trở về! Nếu không nhờ có Hoắc công tử tương trợ thì chúng ta làm sao thoát khỏi hiểm cảnh? E là đã phải xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi!”
Hà Dũng nhớ tới đám sơn tặc ở Bạch Thủy Trại mười ngày trước thì bất giác rùng mình!
Hắn đã từng gặp những kẻ giết người máu lạnh, nhưng chưa từng trông thấy cảnh giết người không chớp mắt như thế!
Ngày hôm đó có cả thảy bảy tám tiêu đội tiến vào Bạch Thủy Trại, nhưng chỉ có bọn họ là có thể toàn mạng trở ra.
Tất cả là nhờ vào bức tượng gỗ nhỏ của tên thiếu niên yếu ớt kia!
Nói ra e rằng chẳng ai tin nổi.
Hà Dũng nuốt nước bọt, không còn lòng dạ nghĩ tới mấy chuyện vui chơi hưởng lạc nữa, vội vã cùng Tôn Bình rảo bước qua phố Trường An và phố Như Ý, sau đó rẽ vào phố Chu Tước.
Khác hẳn với cảnh tượng náo nhiệt và rực rỡ ánh đèn trên phố Trường An, phố Chu Tước yên tĩnh đến lạ kỳ.
Nguyên do là bởi con phố này là nơi cư ngụ của những gia tộc hiển hách, quyền thế bậc nhất Thịnh Kinh.
Phủ Định Quốc Công, nơi mà bọn họ cần tới nằm ngay ở trung tâm phố Chu Tước, Hà Dũng chợt cảm thấy bất an, không nhịn được mà khẽ hỏi: “Đại ca, huynh nói xem vị Hoắc công tử kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Liên quan tới Tiểu Kỳ Lân và cả phủ Định Quốc Công, đệ nghĩ mãi…”
“Câm miệng!” Tôn Bình trừng mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi không được phép suy đoán bừa bãi thân phận của Hoắc công tử! Bất kể ngài ấy có là ai thì ngươi cũng chỉ cần nhớ rằng, hai mươi tám mạng người của tiêu cục Long Thăng đều mang ơn Hoắc công tử. Sau này, dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa, chúng ta cũng nhất định phải báo đáp ân tình này!”
Một khắc sau, Tôn Bình và Hà Dũng đã đứng trước cửa ngách của phủ Định Quốc Công, cầm chiếc vòng đồng gõ “cốc cốc” lên cánh cửa đỏ son cổ kính.
Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân truyền tới từ phía sau cánh cửa.
Vài giây sau, cánh cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, tên tiểu đồng gác cổng mặc áo vải chàm, tay cầm theo chiếc đèn lồng bước ra ngoài. Đôi mắt lanh lợi của hắn nhanh chóng đảo qua hai người trước mặt, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tôn Bình nở một nụ cười chất phác, từ trong ngực áo lấy ra hai ống tre được niêm phong bằng sáp rồi kính cẩn đưa tới.
“Tại hạ là Tôn Bình, tiêu đầu của tiêu cục Long Thăng, còn người này là nghĩa đệ Hà Dũng của ta. Hai huynh đệ bọn ta được ủy thác tới đây đưa thư.”
____
Sau khi hai người đi khuất, tiểu đồng gác cổng quan sát kỹ lưỡng ống tre trên tay, sau đó cầm theo đèn lồng rảo bước tới tìm đại quản gia.
Đại quản gia vừa ra khỏi Tĩnh Tâm Đường của lão phu nhân, trông thấy tiểu đồng gác cổng bước đi với dáng vẻ vội vã thì cau mày, hỏi: “Có chuyện gì mà hớt hải thế?”
Tên tiểu đồng gác cổng thở hổn hển, nở một nụ cười lấy lòng rồi nói: “Lâm quản gia, tiểu nhân vừa nhận được hai ống thư tre từ người đưa thư, đều là gửi tới Vô Song Viện. Ngài xem… có cần để thế tử xem trước không ạ?”
Lâm quản gia nhíu mày, hỏi lại: “Là thư gửi cho vị ấy ư?”
“Không phải ạ”. Thư đồng lắc đầu rồi ấp úng: “Là… là thư gửi cho Đồng ma ma hầu hạ bên cạnh Ngụy di nương”.
Lâm quản gia trầm ngâm trong giây lát, hôm nay thế tử đã vào cung, còn cho người thông báo rằng đêm nay sẽ lưu lại đó, ngày mai sau khi hạ triều mới trở về, khi ấy cũng phải quá trưa rồi.
Mặc dù mọi chuyện của Vô Song Viện, thế tử đều hết sức để tâm, không bỏ qua bất cứ chuyện lớn nhỏ nào. Nhưng… dẫu sao đây cũng chỉ là bức thư gửi cho một ma ma, không liên quan tới vị ấy, quả thực không cần phải đợi thế tử về rồi mới xử lý.
Lâm quản gia phất tay: “Nếu là thư gửi cho Đồng ma ma thì mau mang qua đó đi, đừng để Đồng ma ma đợi lâu”.
Tiều đồng gác cổng đáp một tiếng rồi cầm theo ống tre vội vàng rời đi.
____
Vô Song Viện.
Đồng ma ma vừa hầu hạ Vệ Uyên tắm gội xong thì nghe thấy ngoài sân có tiếng nói chuyện thì thào.
“Liên Cầm, Liên Kỳ, các ngươi ở lại đây hầu hạ Ngụy di nương cho cẩn thận, nhớ lau tóc rồi mới hong khô. Ta qua đó xem là ai đến”.
Đồng ma ma nói xong thì vén rèm bước ra ngoài.
Vừa đến cổng, người canh gác đã đưa tới hai ống thư tre và cung kính nói với bà: “Ma ma, đây là thư gửi cho người”.
Đồng ma ma nhận thư bằng vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng như có sóng ngầm trào dâng.
Bà từ lâu đã là một người không còn tồn tại trong thế gian này, vậy thì ai lại gửi thư cho bà?
Rèm trong phòng bị vén lên, một cơn gió lạnh theo đó lùa vào.
Cô gái đang ngồi ngay ngắn trên giường ngước mắt lên nhìn rồi dịu dàng hỏi: “Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ánh mắt lướt qua hai nha hoàn đang đứng cạnh giường, Đồng ma ma mỉm cười rồi bình thản cất tiếng: “Không phải chuyện to tát gì, có người gửi thư cho nô tì thôi”.
Vệ Uyên nghe thấy vậy thì chỉ “ừ” một tiếng, nàng rũ mắt che giấu đi vẻ khác lạ trong ánh mắt.
Ngọn nến trong phòng phát ra âm thanh “lách tách”, sau khi tóc đã được hong khô, Vệ Uyên nói: “Hôm nay thế tử không tới, ta muốn nghỉ ngơi sớm, các ngươi lui hết đi, trong phòng có Đồng ma ma hầu hạ là đủ rồi”.
Liên Cầm, Liên Kỳ đồng thanh đáp lời rồi lui ra ngoài.
Khi tiếng bước chân đã đi xa, Đồng ma ma thổi tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn nến le lói ở đầu giường.
Vệ Uyên nói khẽ: “Ma ma, mau mở thư đi, có lẽ là thư từ Bạch Thủy Trại gửi tới”.
Sắc mặt của Đồng ma ma hiện lên nét lo âu: “Thư từ Bạch Thủy Trại chắc chắn sẽ không gửi tới phủ Quốc Công, cô nương, e là đã có người biết cô nương vẫn còn sống”.
Vệ Uyên mỉm cười, khuôn mặt băng giá bỗng trở nên bất cần: “Biết thì đã sao? Ta hiện nay cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ai muốn thì cứ tới mà lấy, dẫu sao thì sớm muộn cũng có ngày ta bị tên khốn Tiết Vô Vấn đó hành hạ tới chết”.
Đồng ma ma nhìn cơ thể ốm yếu của Vệ Uyên, cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra tiếng an ủi nàng.
Ai có thể ngờ rằng, Vệ đại nương tử nổi danh thiên hạ của Vệ gia Thanh Châu lại có ngày rơi vào tình cảnh thế này? Cô nương nhà bà từng là thái tôn phi do đích thân tiên đế chỉ định!
Đồng ma ma sợ sẽ khiến Vệ Uyển nhớ tới những chuyện thương tâm nên không dám nói gì thêm, bà nuốt nước mắt mở ống tre, lấy ra hai tờ giấy rồi nhẹ nhàng mở ra.
Mặc dù chỉ là kẻ hầu người hạ nhưng bà cũng biết chữ, vậy mà những gì viết trong thư lại khiến bà không thể hiểu nổi.
“Cô nương, bức thư này…”
Vệ Uyên quay đầu sang, chỉ mới nhìn lướt qua nội dung bức thư, nàng đã lập tức bật dậy, chân trần bước xuống giường rồi vội vàng giật lấy bức thư từ tay Đồng ma ma.
Vệ Uyên chập hai tờ giấy lại với nhau rồi đọc lướt qua nội dung trên lá thư.
Đọc xong một lượt, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy nên lại đọc thêm lần nữa.
“Ma ma, a đệ… a đệ vẫn còn sống! Hiện nay đệ ấy đã đổi tên thành Hoắc Giác!”
Nàng và đệ đệ Vệ Cẩn từ nhỏ đã dùng cách này để viết thư mật, chỉ khi xếp chồng hai tờ giấy lên nhau mới có thể giải mã nội dung trong thư.
Sắc mặt tái nhợt của Vệ Uyên chợt ửng lên một màu đỏ khác thường. Nàng khẽ thở dốc, giọng nói hơi run: "Đệ ấy... đệ ấy đang ở ngay thành Đồng An!"
___
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng ba.
Kể từ sau khi biết chuyện giữa Tiết Chân và Hoắc Giác, mặc dù trong lòng ngay ngáy không yên, nhưng Khương Lê cũng không định chất vấn Hoắc Giác điều gì.
Trong suy nghĩ của Khương Lê, sở dĩ Hoắc Giác đồng ý làm phu quân nuôi từ nhỏ của nàng là vì Tô Dao không cần chàng nữa, chàng đau lòng nên mới lỡ lời đồng ý với nàng.
Huống hồ, nàng phải thừa nhận rằng từ gia thế cho đến học vấn, mặt nào Tiết Chân cũng đều vượt trội, lại còn có phụ thân làm sơn trưởng, từng thi đỗ tiến sĩ và đảm nhiệm chức vụ tại Quốc Tử Giám.
Việc Hoắc Giác cưới Tiết Chân làm thê tử sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho con đường học vấn cũng như tiền đồ ngày sau của chàng.
Giữa nàng và Tiết Chân, người bình thường chắc hẳn đều sẽ chọn Tiết Chân. Nhưng nếu cuối cùng người Hoắc Giác chọn là Khương Lê nàng, vậy thì nàng sẽ không nhường lại.
Nàng phải đối xử thật tốt với Hoắc Giác, tốt đến mức khiến chàng chẳng đành lòng chọn ai khác ngoài nàng.
Thế là Khương Lê lại cầm kim chỉ lên, định thêu túi tiền cho Hoắc Giác, bên trong sẽ bỏ thêm chút bạc.
Lần trước sở dĩ nàng có thể khiến Hoắc Giác cảm động, chẳng phải là nhờ vào việc tặng túi tiền ư?
Dương Huệ Nương mấy lần bắt gặp Khương Lê ngồi trên giường thêu hầu bao, dáng vẻ chăm chú của tiểu nương tử trông vừa tĩnh lặng vừa trang nhã.
Bà bất giác cảm thấy yên lòng, thầm nghĩ: Con gái nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, có lẽ đã đến lúc nhờ người mai mối dò hỏi xem ở thành Đồng An có gia đình nào phù hợp với A Lê không”.
Các cô nương ở Đại Chu, trừ những người có hôn ước từ nhỏ ra, đa phần đều đến tuổi cập kê mới bàn đến chuyện cưới gả.
Khương Lê từ nhỏ đã mất cha, lại là trưởng nữ, chuyện hôn nhân đại sự của nàng chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn so với những cô gái có đủ cha mẹ.
Dương Huệ Nương không có quá nhiều yêu cầu đối với vị hôn phu tương lai của Khương Lê, chỉ cần tướng mạo đoan chính, tính tình thật thà, biết yêu thương thê tử là đủ.
Khương Lê không hề hay biết, hành động trong lúc vô tình của mình đã khiến mẫu thân hạ quyết tâm phải sớm tìm một gia đình tử tế để gả nàng đi.
Sau mấy ngày miệt mài, cuối cùng nàng cũng thêu xong một chiếu túi tiền trông khá tươm tất, trên nền vải màu mực thêu họa tiết mây trắng.
Thế nhưng nàng vẫn chưa yên tâm, cầm sang hỏi Khương Lệnh: “Đệ nhìn xem, bên trên này thêu cái gì?”
Khương Lệnh ngơ ngác trả lời: “Đây chẳng phải là bông liễu bay tán loạn đầy trời sao?”
Khương Lê: “…”
Bông liễu thì bông liễu vậy, ít ra còn đỡ hơn lần trước thêu trúc xanh mà lại bị nói là cỏ.
Túi tiền đã thêu xong, nhưng còn thiếu bạc.
Mấy ngày qua, Khương Lê lại nhận thêm vài đơn hàng từ mấy gia đình giàu có. Số rượu trái cây kia đã bán hết cho nhà Trương viên ngoại, trước đây, khi cùng Tô bá lên núi hái dược liệu, nàng đã ngâm được khá nhiều rượu thuốc.
Loại rượu thuốc này càng ngâm lâu lại càng có giá trị. Nhưng Khương Lê đang cần dùng đến tiền nên đành phải bán đi.
May mắn là rượu nàng làm có màu sắc rất đẹp, hương vị lại nồng đượm, những gia đình giàu có kia đều có mắt nhìn nên nàng đã kiếm được kha khá bạc.
Nàng mở hộp gỗ, lấy ra hai thỏi bạc bóng loáng nặng trịch, rồi cẩn thận nhét vào trong túi tiền.
Xong xuôi, nàng tính toán thời gian rồi đến đợi Hoắc Giác dưới gốc cây lê bên cạnh cửa ngách của hiệu thuốc.
Tiểu nương tử hướng mắt nhìn về phía lối vào con hẻm, dáng vẻ thấp thỏm không thôi.
Trời tháng ba nhanh tối, mới qua giờ Thân, bầu trời đã bị ánh hoàng hôm nhuốm màu đỏ rực, những áng mây trở nên rực rỡ lạ kỳ.
Dưới luồng sáng vàng nhạt, Hoắc Giác cất bước thong dong như đang dạo chơi.
Khi ánh mắt trông thấy bóng dáng thiếu nữ bên gốc cây, chàng khựng lại giây lát, sau đó rảo bước tiến về phía nàng.
Khương Lê nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhỏ: “Hoắc Giác, chàng tan học rồi đấy ư!”
Trên con phố Trường An, những tòa lầu son gác tía hay quán rượu, tiệm ăn đều rộn rã tiếng người, đây chính là thời khắc náo nhiệt nhất.
Đôi mắt của Hà Dũng láo liên xoay chuyển, vừa liếc nhìn những cô nương ở kỹ viện đang tung khăn thơm đùa cợt, vừa cảm thán: Đúng là vùng đất dưới chân thiên tử có khác, đến cả các cô nương cũng phóng khoáng hơn hẳn!
Đây là lần đầu tiên hắn hộ tống hàng hóa tới Thịnh Kinh, trong lòng thầm nhủ, trước khi rời đi phải ghé qua đây mở mang tầm mắt. Đột nhiên, sau gáy bị ai đó nện cho một cú điếng người.
Tôn Bình trừng mắt quát lớn: “Mạng sắp chẳng còn mà ngươi vẫn còn lòng dạ nghĩ tới mấy ả đàn bà đó!”
Hà Dũng kêu “ui da” một tiếng rồi nói: “Đại ca, chẳng phải chúng ta đã thoát khỏi đám sơn tặc rồi ư! Người ta vẫn nói qua cơn hoạn nạn ắt sẽ có phúc. Nơi đây chẳng là nơi để chúng ta hưởng phúc thì là gì?”
Tôn Bình không thèm đôi co với Hà Dũng mà chỉ bất lực than thở: “Chuyến hộ tống hàng hóa lần này, hai mươi tám tiêu sư của tiêu cục Long Thăng suýt nữa đã không còn mạng trở về! Nếu không nhờ có Hoắc công tử tương trợ thì chúng ta làm sao thoát khỏi hiểm cảnh? E là đã phải xuống âm phủ gặp Diêm Vương rồi!”
Hà Dũng nhớ tới đám sơn tặc ở Bạch Thủy Trại mười ngày trước thì bất giác rùng mình!
Hắn đã từng gặp những kẻ giết người máu lạnh, nhưng chưa từng trông thấy cảnh giết người không chớp mắt như thế!
Ngày hôm đó có cả thảy bảy tám tiêu đội tiến vào Bạch Thủy Trại, nhưng chỉ có bọn họ là có thể toàn mạng trở ra.
Tất cả là nhờ vào bức tượng gỗ nhỏ của tên thiếu niên yếu ớt kia!
Nói ra e rằng chẳng ai tin nổi.
Hà Dũng nuốt nước bọt, không còn lòng dạ nghĩ tới mấy chuyện vui chơi hưởng lạc nữa, vội vã cùng Tôn Bình rảo bước qua phố Trường An và phố Như Ý, sau đó rẽ vào phố Chu Tước.
Khác hẳn với cảnh tượng náo nhiệt và rực rỡ ánh đèn trên phố Trường An, phố Chu Tước yên tĩnh đến lạ kỳ.
Nguyên do là bởi con phố này là nơi cư ngụ của những gia tộc hiển hách, quyền thế bậc nhất Thịnh Kinh.
Phủ Định Quốc Công, nơi mà bọn họ cần tới nằm ngay ở trung tâm phố Chu Tước, Hà Dũng chợt cảm thấy bất an, không nhịn được mà khẽ hỏi: “Đại ca, huynh nói xem vị Hoắc công tử kia rốt cuộc có lai lịch thế nào? Liên quan tới Tiểu Kỳ Lân và cả phủ Định Quốc Công, đệ nghĩ mãi…”
“Câm miệng!” Tôn Bình trừng mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi không được phép suy đoán bừa bãi thân phận của Hoắc công tử! Bất kể ngài ấy có là ai thì ngươi cũng chỉ cần nhớ rằng, hai mươi tám mạng người của tiêu cục Long Thăng đều mang ơn Hoắc công tử. Sau này, dù có phải lên núi đao hay xuống biển lửa, chúng ta cũng nhất định phải báo đáp ân tình này!”
Một khắc sau, Tôn Bình và Hà Dũng đã đứng trước cửa ngách của phủ Định Quốc Công, cầm chiếc vòng đồng gõ “cốc cốc” lên cánh cửa đỏ son cổ kính.
Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân truyền tới từ phía sau cánh cửa.
Vài giây sau, cánh cửa kêu “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, tên tiểu đồng gác cổng mặc áo vải chàm, tay cầm theo chiếc đèn lồng bước ra ngoài. Đôi mắt lanh lợi của hắn nhanh chóng đảo qua hai người trước mặt, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Tôn Bình nở một nụ cười chất phác, từ trong ngực áo lấy ra hai ống tre được niêm phong bằng sáp rồi kính cẩn đưa tới.
“Tại hạ là Tôn Bình, tiêu đầu của tiêu cục Long Thăng, còn người này là nghĩa đệ Hà Dũng của ta. Hai huynh đệ bọn ta được ủy thác tới đây đưa thư.”
____
Sau khi hai người đi khuất, tiểu đồng gác cổng quan sát kỹ lưỡng ống tre trên tay, sau đó cầm theo đèn lồng rảo bước tới tìm đại quản gia.
Đại quản gia vừa ra khỏi Tĩnh Tâm Đường của lão phu nhân, trông thấy tiểu đồng gác cổng bước đi với dáng vẻ vội vã thì cau mày, hỏi: “Có chuyện gì mà hớt hải thế?”
Tên tiểu đồng gác cổng thở hổn hển, nở một nụ cười lấy lòng rồi nói: “Lâm quản gia, tiểu nhân vừa nhận được hai ống thư tre từ người đưa thư, đều là gửi tới Vô Song Viện. Ngài xem… có cần để thế tử xem trước không ạ?”
Lâm quản gia nhíu mày, hỏi lại: “Là thư gửi cho vị ấy ư?”
“Không phải ạ”. Thư đồng lắc đầu rồi ấp úng: “Là… là thư gửi cho Đồng ma ma hầu hạ bên cạnh Ngụy di nương”.
Lâm quản gia trầm ngâm trong giây lát, hôm nay thế tử đã vào cung, còn cho người thông báo rằng đêm nay sẽ lưu lại đó, ngày mai sau khi hạ triều mới trở về, khi ấy cũng phải quá trưa rồi.
Mặc dù mọi chuyện của Vô Song Viện, thế tử đều hết sức để tâm, không bỏ qua bất cứ chuyện lớn nhỏ nào. Nhưng… dẫu sao đây cũng chỉ là bức thư gửi cho một ma ma, không liên quan tới vị ấy, quả thực không cần phải đợi thế tử về rồi mới xử lý.
Lâm quản gia phất tay: “Nếu là thư gửi cho Đồng ma ma thì mau mang qua đó đi, đừng để Đồng ma ma đợi lâu”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiều đồng gác cổng đáp một tiếng rồi cầm theo ống tre vội vàng rời đi.
____
Vô Song Viện.
Đồng ma ma vừa hầu hạ Vệ Uyên tắm gội xong thì nghe thấy ngoài sân có tiếng nói chuyện thì thào.
“Liên Cầm, Liên Kỳ, các ngươi ở lại đây hầu hạ Ngụy di nương cho cẩn thận, nhớ lau tóc rồi mới hong khô. Ta qua đó xem là ai đến”.
Đồng ma ma nói xong thì vén rèm bước ra ngoài.
Vừa đến cổng, người canh gác đã đưa tới hai ống thư tre và cung kính nói với bà: “Ma ma, đây là thư gửi cho người”.
Đồng ma ma nhận thư bằng vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng như có sóng ngầm trào dâng.
Bà từ lâu đã là một người không còn tồn tại trong thế gian này, vậy thì ai lại gửi thư cho bà?
Rèm trong phòng bị vén lên, một cơn gió lạnh theo đó lùa vào.
Cô gái đang ngồi ngay ngắn trên giường ngước mắt lên nhìn rồi dịu dàng hỏi: “Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ánh mắt lướt qua hai nha hoàn đang đứng cạnh giường, Đồng ma ma mỉm cười rồi bình thản cất tiếng: “Không phải chuyện to tát gì, có người gửi thư cho nô tì thôi”.
Vệ Uyên nghe thấy vậy thì chỉ “ừ” một tiếng, nàng rũ mắt che giấu đi vẻ khác lạ trong ánh mắt.
Ngọn nến trong phòng phát ra âm thanh “lách tách”, sau khi tóc đã được hong khô, Vệ Uyên nói: “Hôm nay thế tử không tới, ta muốn nghỉ ngơi sớm, các ngươi lui hết đi, trong phòng có Đồng ma ma hầu hạ là đủ rồi”.
Liên Cầm, Liên Kỳ đồng thanh đáp lời rồi lui ra ngoài.
Khi tiếng bước chân đã đi xa, Đồng ma ma thổi tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn nến le lói ở đầu giường.
Vệ Uyên nói khẽ: “Ma ma, mau mở thư đi, có lẽ là thư từ Bạch Thủy Trại gửi tới”.
Sắc mặt của Đồng ma ma hiện lên nét lo âu: “Thư từ Bạch Thủy Trại chắc chắn sẽ không gửi tới phủ Quốc Công, cô nương, e là đã có người biết cô nương vẫn còn sống”.
Vệ Uyên mỉm cười, khuôn mặt băng giá bỗng trở nên bất cần: “Biết thì đã sao? Ta hiện nay cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ai muốn thì cứ tới mà lấy, dẫu sao thì sớm muộn cũng có ngày ta bị tên khốn Tiết Vô Vấn đó hành hạ tới chết”.
Đồng ma ma nhìn cơ thể ốm yếu của Vệ Uyên, cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra tiếng an ủi nàng.
Ai có thể ngờ rằng, Vệ đại nương tử nổi danh thiên hạ của Vệ gia Thanh Châu lại có ngày rơi vào tình cảnh thế này? Cô nương nhà bà từng là thái tôn phi do đích thân tiên đế chỉ định!
Đồng ma ma sợ sẽ khiến Vệ Uyển nhớ tới những chuyện thương tâm nên không dám nói gì thêm, bà nuốt nước mắt mở ống tre, lấy ra hai tờ giấy rồi nhẹ nhàng mở ra.
Mặc dù chỉ là kẻ hầu người hạ nhưng bà cũng biết chữ, vậy mà những gì viết trong thư lại khiến bà không thể hiểu nổi.
“Cô nương, bức thư này…”
Vệ Uyên quay đầu sang, chỉ mới nhìn lướt qua nội dung bức thư, nàng đã lập tức bật dậy, chân trần bước xuống giường rồi vội vàng giật lấy bức thư từ tay Đồng ma ma.
Vệ Uyên chập hai tờ giấy lại với nhau rồi đọc lướt qua nội dung trên lá thư.
Đọc xong một lượt, nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy nên lại đọc thêm lần nữa.
“Ma ma, a đệ… a đệ vẫn còn sống! Hiện nay đệ ấy đã đổi tên thành Hoắc Giác!”
Nàng và đệ đệ Vệ Cẩn từ nhỏ đã dùng cách này để viết thư mật, chỉ khi xếp chồng hai tờ giấy lên nhau mới có thể giải mã nội dung trong thư.
Sắc mặt tái nhợt của Vệ Uyên chợt ửng lên một màu đỏ khác thường. Nàng khẽ thở dốc, giọng nói hơi run: "Đệ ấy... đệ ấy đang ở ngay thành Đồng An!"
___
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng ba.
Kể từ sau khi biết chuyện giữa Tiết Chân và Hoắc Giác, mặc dù trong lòng ngay ngáy không yên, nhưng Khương Lê cũng không định chất vấn Hoắc Giác điều gì.
Trong suy nghĩ của Khương Lê, sở dĩ Hoắc Giác đồng ý làm phu quân nuôi từ nhỏ của nàng là vì Tô Dao không cần chàng nữa, chàng đau lòng nên mới lỡ lời đồng ý với nàng.
Huống hồ, nàng phải thừa nhận rằng từ gia thế cho đến học vấn, mặt nào Tiết Chân cũng đều vượt trội, lại còn có phụ thân làm sơn trưởng, từng thi đỗ tiến sĩ và đảm nhiệm chức vụ tại Quốc Tử Giám.
Việc Hoắc Giác cưới Tiết Chân làm thê tử sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho con đường học vấn cũng như tiền đồ ngày sau của chàng.
Giữa nàng và Tiết Chân, người bình thường chắc hẳn đều sẽ chọn Tiết Chân. Nhưng nếu cuối cùng người Hoắc Giác chọn là Khương Lê nàng, vậy thì nàng sẽ không nhường lại.
Nàng phải đối xử thật tốt với Hoắc Giác, tốt đến mức khiến chàng chẳng đành lòng chọn ai khác ngoài nàng.
Thế là Khương Lê lại cầm kim chỉ lên, định thêu túi tiền cho Hoắc Giác, bên trong sẽ bỏ thêm chút bạc.
Lần trước sở dĩ nàng có thể khiến Hoắc Giác cảm động, chẳng phải là nhờ vào việc tặng túi tiền ư?
Dương Huệ Nương mấy lần bắt gặp Khương Lê ngồi trên giường thêu hầu bao, dáng vẻ chăm chú của tiểu nương tử trông vừa tĩnh lặng vừa trang nhã.
Bà bất giác cảm thấy yên lòng, thầm nghĩ: Con gái nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, có lẽ đã đến lúc nhờ người mai mối dò hỏi xem ở thành Đồng An có gia đình nào phù hợp với A Lê không”.
Các cô nương ở Đại Chu, trừ những người có hôn ước từ nhỏ ra, đa phần đều đến tuổi cập kê mới bàn đến chuyện cưới gả.
Khương Lê từ nhỏ đã mất cha, lại là trưởng nữ, chuyện hôn nhân đại sự của nàng chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn so với những cô gái có đủ cha mẹ.
Dương Huệ Nương không có quá nhiều yêu cầu đối với vị hôn phu tương lai của Khương Lê, chỉ cần tướng mạo đoan chính, tính tình thật thà, biết yêu thương thê tử là đủ.
Khương Lê không hề hay biết, hành động trong lúc vô tình của mình đã khiến mẫu thân hạ quyết tâm phải sớm tìm một gia đình tử tế để gả nàng đi.
Sau mấy ngày miệt mài, cuối cùng nàng cũng thêu xong một chiếu túi tiền trông khá tươm tất, trên nền vải màu mực thêu họa tiết mây trắng.
Thế nhưng nàng vẫn chưa yên tâm, cầm sang hỏi Khương Lệnh: “Đệ nhìn xem, bên trên này thêu cái gì?”
Khương Lệnh ngơ ngác trả lời: “Đây chẳng phải là bông liễu bay tán loạn đầy trời sao?”
Khương Lê: “…”
Bông liễu thì bông liễu vậy, ít ra còn đỡ hơn lần trước thêu trúc xanh mà lại bị nói là cỏ.
Túi tiền đã thêu xong, nhưng còn thiếu bạc.
Mấy ngày qua, Khương Lê lại nhận thêm vài đơn hàng từ mấy gia đình giàu có. Số rượu trái cây kia đã bán hết cho nhà Trương viên ngoại, trước đây, khi cùng Tô bá lên núi hái dược liệu, nàng đã ngâm được khá nhiều rượu thuốc.
Loại rượu thuốc này càng ngâm lâu lại càng có giá trị. Nhưng Khương Lê đang cần dùng đến tiền nên đành phải bán đi.
May mắn là rượu nàng làm có màu sắc rất đẹp, hương vị lại nồng đượm, những gia đình giàu có kia đều có mắt nhìn nên nàng đã kiếm được kha khá bạc.
Nàng mở hộp gỗ, lấy ra hai thỏi bạc bóng loáng nặng trịch, rồi cẩn thận nhét vào trong túi tiền.
Xong xuôi, nàng tính toán thời gian rồi đến đợi Hoắc Giác dưới gốc cây lê bên cạnh cửa ngách của hiệu thuốc.
Tiểu nương tử hướng mắt nhìn về phía lối vào con hẻm, dáng vẻ thấp thỏm không thôi.
Trời tháng ba nhanh tối, mới qua giờ Thân, bầu trời đã bị ánh hoàng hôm nhuốm màu đỏ rực, những áng mây trở nên rực rỡ lạ kỳ.
Dưới luồng sáng vàng nhạt, Hoắc Giác cất bước thong dong như đang dạo chơi.
Khi ánh mắt trông thấy bóng dáng thiếu nữ bên gốc cây, chàng khựng lại giây lát, sau đó rảo bước tiến về phía nàng.
Khương Lê nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhỏ: “Hoắc Giác, chàng tan học rồi đấy ư!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro