Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 11

2024-12-01 16:44:15

Lúc này, tiểu nương tử đang ôm một xấp giấy tuyên đã qua sử dụng, đầu ngón tay cũng dính đầy mực đen.

Dáng vẻ tuy chưa đến mức lôi thôi, nhưng chung quy đó vẫn không phải là hình tượng mà nàng muốn để Hoắc Giác trông thấy.

Trước đây, mặc dù nàng thích Hoắc Giác nhưng do sống vô tư đã quen, khi ra ngoài chẳng bao giờ chải chuốt cẩn thận như những cô nương xung quanh.

Thế nhưng hiện nay đã khác, đúng như lời mẫu thân nói, chỉ vài tháng nữa nàng sẽ cập kê, trở thành đại cô nương rồi.

Khương Lê vô thức giấu đồ trong tay ra sau lưng rồi khẽ hỏi: “Sao chàng lại tới hiệu sách? Chàng đến mua giấy bút nghiên mực ư?”

“không phải, ta đến để đợi nàng”. Hoắc Giác bước về phía trước hai bước, cánh tay dài mới quơ một cái đã dễ dàng rút được xấp giấy trong tay nàng.

“Ơ! Ơ này!” Khương Lê cuống lên, định vươn tay giành lại “bút tích” của mình, nàng vội cất tiếng: “Chàng làm gì vậy? Mau trả lại cho ta, mực trên đó vẫn chưa khô đâu”.

Hoắc Giác có vóc dáng cao lớn, chỉ cần giơ tay là Khương Lê không thể với nổi.

Trên đường phố tấp nập người qua lại, Khương Lê cũng không tranh giành với chàng nữa, nàng phồng má, giận dỗi lườm chàng một cái rồi hậm hực rảo bước tiến về phía trước.

Hoắc Giác đi ngay phía sau này, giữ khoảng cách một bước chân.

Khi sắp tới cuối phố, chàng thiếu niên giơ xấp giấy lên rồi nói: “A Lê, lát nữa qua tìm ta nhé”.

Khương Lê trừng mắt với chàng rồi quay người bước vào quán rượu.

Hoắc Giác trông thấy ánh mắt vừa e thẹn vừa giận dỗi của tiểu cô nương, đôi mắt đen láy không khỏi hiện lên ý cười.

Trước đây mỗi khi gặp chàng, A Lê lúc nào cũng rụt rè nhút nhát, nói chẳng nên câu, thế mà nay lại dám lườm chàng rồi.

Tốt lắm.

___

Khương Lê về nhà thay quần áo, sau đó rửa sạch bàn tay rồi mới lén lút từ sân trốn ra ngoài.

Khi nàng tới hiệu thuốc, không chỉ Hoắc Giác ở đó mà Tô Thế Thanh cũng có mặt.

Khương Lê trông thấy ông thì vô cùng ngạc nhiên.

Mới vài ngày không gặp mà Tô bá đã có thể xuống giường rồi, sắc mặt cũng có vẻ khác hơn trước nhiều.

Nàng cảm thấy rất vui, gọi một tiếng “Tô lão gia” rồi nở nụ cười híp mí, nói tiếp: “Người có thể xuống giường rồi ạ?”

Tô Thế Thanh mỉm cười: “Sau khi A Giác đổi sang phương thuốc mới, sức khỏe của ta ngày một khá lên, hai ngày nay xuống giường đi lại được rồi”.

“Vậy thì tốt quá rồi! Tô lão gia là ngươi tốt nên ắt sẽ ắt sẽ có phúc, theo con thấy, người nên nhân cơ hội này mà dưỡng sức cho thật tốt vào, đợi đến lúc khỏi bệnh, chỉ e người sẽ lại bận tối mắt như trước chứ chẳng có lúc nào được thảnh thơi đâu”.

Tô Thế Thanh vui vẻ bật cười: “Được, được, được! Tô bá nghe lời A Lê, nhất định sẽ dưỡng bệnh cho tốt!”

“A Giác bảo con định học chữ với hắn, hiếm thấy con quyết tâm như vậy, con phải học chăm chỉ cùng hắn nhé, nếu A Giác mắng con thì cứ về đây mách ta, ta sẽ mắng lại hắn giúp con”.

Nàng nói muốn học chữ với chàng khi nào?

Khương Lê sững người, nàng quay đầu lại nhìn Hoắc Giác, vừa hay bắt gặp ánh mắt vừa lạnh lùng vừa ấm áp của chàng, cuối cùng nàng cũng không vạch trần mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp tiếng “vâng”.

Sức khỏe của Tô Thế Thanh tuy đã khá hơn nhưng độc tố trong người vẫn chưa được giải hết, vậy nên không thể ở lâu, sau khi nói vài lời với Khương Lê thì ông liền trở về phòng.

Khương Lê đi theo Hoắc Giác tới phòng khách, vừa vào trong đã trông thấy trên bàn được bày sẵn giấy bút cùng nghiên mực.

Vị thiếu gia này đã hạ quyết tâm đích thân dạy nàng học đây.

Hoắc Giác đứng sau chiếc bàn chậm rãi mài mực, đồng thời dịu dàng cất tiếng: “A Lê muốn học chữ, tại sao không tới tìm ta? Lẽ nào chữ ta viết không đẹp bằng Lưu cô nương ư?”

Chữ của chàng sao có thể không đẹp?

A Lệnh từng nói không biết bao nhiêu lần rằng chữ của Hoắc Giác ca còn đẹp hơn cả chữ của tiên sinh.

Nhưng vấn đề chính là chàng viết chữ đẹp quá mức.

Khương Lê mím môi một hồi lâu mới lí nhí đáp: “Giết gà đâu cần dùng tới dao mổ trâu”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời vừa nói ra, bàn tay Hoắc Giác chợt khựng lại, vài giây sau, một tiếng cười trầm thấp khẽ bật ra khỏi lồng ngực.

Mặt Khương Lê nóng bừng cả lên, vội vàng giải thích: “Ý của ta là không cần dùng người tài vào việc cỏn con này, ta học với A Yên là được, không thì nhờ A Lệnh cũng ổn mà”.

“Nhưng ta muốn dạy A Lê học”, Hoắc Giác cầm lấy chiếc khăn trên bàn lau tay, sau đó ngước mắt, chậm rãi nói tiếp: “A Lê không muốn ư?”

Không muốn? Đúng là cũng có một chút.

Nghĩ tới chữ viết yếu ớt không có lực của mình, Khương Lê quả thực không muốn để cho chàng trông thấy.

Nhưng nhìn vào đôi mắt phương hẹp dài, sâu thẳm của Hoắc Giác, nàng không thể thốt ra câu “không muốn” kia.

“Cũng không hẳn là như vậy”. Nàng khẽ lẩm bẩm: “Có điều, chàng không được cười chữ của ta đâu đó, nếu chàng cười thì sau này ta sẽ không học với chàng nữa đâu”.

Giọng nói của tiểu cô nương vốn dịu dàng, vậy mà lại ra vẻ dọa dẫm, chẳng khác nào một chú mèo con hung hăng nhưng lại không có móng vuốt sắc lẹm.

Hoắc Giác khẽ cười: “A Lê yên tâm, chắc chắn ta sẽ không cười nàng, nếu ta cười thì ta sẽ bị…”

“Dừng, dừng ngay!” Khương Lê lập tức giơ tay bịt kín miệng chàng không cho nói tiếp.

“Chàng đừng thề thốt linh tinh, ông trời nghe thấy đấy!”

Bàn tay nàng mềm mại như thể không xương, rất ấm áp và mịn màng, không còn là cơ thể lạnh băng, cứng đờ trong ký ức.

Ánh mắt của Hoắc Giác sâu thăm thẳm, đuôi mắt lại xuất hiện sắc đỏ ma mị, ẩn sâu trong đồng tử là sự điên cuồng và cố chấp mà người thường không thể nhận ra.

Bàn tay to lớn của chàng công tử tuấn tú phủ lên bàn tay nhỏ bé kia, nhẹ nhàng ấn xuống, đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay của nàng.

Khương Lê chỉ cảm thấy hơi nhột, còn chưa kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì thì Hoắc Giác đã lùi về sau một bước, giọng nói hơi khàn đi: “A Lê, không mau luyện chữ thì trời sẽ tối mất”.

___

Đêm đến, khi sắp tới giờ đi ngủ, Khương Lê cầm tờ giấy có chữ viết của Hoắc Giác ngắm nhìn hồi lâu.

Chữ trên giấy là tên của hai người bọn họ: Khương Lê, Hoắc Giác.

Hai cái tên đặt cạnh nhau, càng nhìn càng thấy vừa mắt, càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Nàng vốn là người tầm thường, không hiểu gì về khí phách hay trường phái của chữ viết. Chỉ đơn giản là thấy thích khi tên của mình và chàng gắn liền với nhau, hai cái tên này nhìn như thể có tướng phu thê vậy.

Khóe môi Khương Lê mỗi lúc một cong hơn.

Vui vẻ được một lúc, nàng bỗng nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, khi mà nàng hấp tấp đưa tay bịt miệng chàng lại.

Lòng bàn tay dường như vẫn còn vương lại cảm giác ngưa ngứa và ấm áp ấy, khi đó có phải chàng… chàng đã hôn lên tay nàng không?

Chắc là không phải rồi, kiểu người lạnh lùng và nghiêm túc như chàng sao có thể làm chuyện như vậy được?

Có lẽ chỉ là vô tình chạm vào thôi.

Nhưng dù là vậy, mặt Khương Lê vẫn nóng bừng như bị lửa thiêu đốt.

Nàng ngồi trên giường, cẩn thận quan sát xung quanh.

Cửa phòng đóng kín, bên ngoài cũng rất im ắng, chỉ có tiếng gió đêm thổi vù vù cùng tiếng lá cây xào xạc.

Khương Lê cúi đầu nhìn chăm chú vào lòng bàn tay, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.

Nàng tức tốc hôn “chụt” một cái lên nơi mà Hoắc Giác đã chạm qua, sau đó vội vàng kéo chăn trùm kín người.

Kể từ đó, Khương Lê bắt đầu chuỗi ngày học chữ đều đặn.

Hoắc Giác đóng cho nàng mười mấy cuốn sách tập viết mỏng để nàng viết lại theo mẫu, chàng còn kiếm về một cành cây mài nhẵn nhụi, chỉ cần nàng lơ là hoặc cầm bút sai tư thế là chàng sẽ gõ nhẹ nàng một cái.

Lần nào Khương Lê cũng giật nảy mình, nàng sẽ lườm chàng giận dỗi nhưng sau đó lại ngoan ngoãn cầm bút lên tiếp tục tập viết.

Cứ như vậy cho tới trung tuần tháng ba, nét chữ yếu ớt của Khương Lê cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút.

Khương Lê hào hứng mang theo chữ mà mình mới viết đi tìm Lưu Yên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong hiệu sách, ngoài Lưu Yên ra còn có cả Trương Oanh Oanh.

Hai người nhìn chữ viết của nàng rồi cảm thán hồi lâu.

Lưu Yên nói: “Lâu rồi ngươi không tới hiệu sách, ta còn tưởng ngươi không định luyện chữ nữa cơ, không ngờ chỉ mới nửa tháng không gặp mà ngươi đã tiến bộ thế này rồi”.

Trương Oanh Oanh cầm tờ giấy nhìn trái ngó phải, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà hỏi: “A Lê, Hoắc Giác thực sự dạy ngươi luyện chữ ư?”

Khương Lê gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là chàng ấy rồi, ta đã khi nào gạt các ngươi chưa?”

Trương Oanh Oanh và Lưu Yên nhìn nhau, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Thú thật thì mấy ngày trước, khi Khương Lê nói rằng Hoắc Giác đã đồng ý làm phu quân nuôi từ nhỏ của nàng, hai người không mấy tin tưởng.

Hai người cho rằng có lẽ Khương Lê đã hiểu sai ý đối phương.

Thiếu nữ đương độ xuân sắc, hiểu lầm một vài hành động hay lời nói của người mình thương là điều chẳng có gì lạ.

Nhất là với một cô nương thiếu chín chắn như Khương Lê, có lẽ lời nói trong lúc vô tình của Hoắc Giác đã khiến nàng ấy hiểu lầm.

Trong mắt Trương Oanh Oanh, Hoắc Giác là một tảng băng lạnh lẽo. Khi từ chối người khác, hắn luôn nói thẳng thừng chẳng chút nể nang.

Sao hắn có thể bỗng dưng tỉnh ngộ?

Nếu không phải vì sự lạnh nhạt ấy thì nàng và A Yên cũng sẽ chẳng từ bỏ sớm đến vậy.

Thế nhưng, A Lê không phải kiểu người hay nói dối.

Chuyện phu quân nuôi từ nhỏ có thể là hiểu lầm, nhưng còn chuyện dạy chữ thì đâu thể hiểu lầm được.

Nếu Hoắc Giác thực sự đã đồng ý dạy A Lê luyện chữ, bất kể có tình cảm nam nữ hay không, thì chí ít cũng nói lên rằng Hoắc Giác đối xử với A Lê không giống như những người khác.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Hoắc Giác sắp trở thành chàng rể hiền của vị Tiết sơn trưởng kia rồi, hắn và A Lê rốt cuộc là có quan hệ gì đây?

Trông thấy dáng vẻ lo lắng của hai người bạn, Khương Lê bỗng có linh cảm chẳng lành.

“Các ngươi có chuyện gì giấu ta sao?”

Trương Oanh Oanh xưa nay vốn không giỏi giữ miệng, nghe thấy Khương Lê hỏi thì nhanh nhảu đáp lời: “Vài ngày trước có hai tiểu nương tử tới tiệm trang sức, họ là nha hoàn của Tiết cô nương, đến để lấy trang sức cho nàng ta. Ta loáng thoáng nghe thấy hai người đó nói rằng, đợi Hoắc Giác thi Hương xong, tiểu thư nhà họ sẽ được hứa hôn với Hoắc công tử, nghe đâu Tiết sơn trưởng đã đề cập với Hoắc công tử rồi”.

Trương Oanh Oanh nói xong, Lưu Yên cắn môi rồi tiếp lời: “Hôm qua, phụ thân của ta tới Tiết phủ giao giấy mực cũng nghe được mấy lời này. Họ nói Tiết sơn trưởng đã nhìn trúng Hoắc công tử lâu, Hoắc công tử có vẻ… cũng đã đồng ý”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lê ngay lập tức trắng bệch.

Chẳng trách mấy ngày trước, nàng lại bắt gặp nha đầu tên Tùy Vân kia ở phố Chu Phúc.

Khi đó nàng còn thắc mắc, sao nàng ta lại xuất hiện ở đây, bây giờ ngẫm lại, nàng ta hẳn là thay mặt vị Tiết cô nương kia tới tìm Hoắc Giác.

___

Về đến nhà, Khương Lê lo lắng lấy ra một tờ giấy, một bên viết chữ Khương, một bên khác viết chữ Tiết.

Nàng cắn đầu bút, ở mục gia thế, nàng tự đánh cho mình một dấu X, còn phía chữ Tiết thì đánh dấu O.

Sau đó, nàng tiếp tục đánh hàng loạt các dấu X X O O.

Càng viết lại càng cảm thấy bức bối.

Tới mục dung mạo ở phía cuối cùng, nàng run tay tự chấm cho mình dấu O đầu tiên.

Thế nhưng tâm trạng chẳng khá lên chút nào.

Khương Lê bực bội gấp tờ giấy lại rồi nhét bừa vào một quyển vở luyện chữ bên cạnh. Sau đó, nàng chống cằm lên mặt bàn, vẻ mặt ủ rũ như bánh đa nhúng nước.

Tiểu cô nương thở dài một tiếng não nề.

Khó khăn lắm nàng mới theo đuổi được Hoắc Giác, vậy mà mới chỉ hơn một tháng, nàng đã sắp mất chàng rồi ư?

Nếu Hoắc Giác thực sự không làm phu quân nuôi từ bé của nàng nữa, thì hình như… nàng cũng chẳng nỡ trách chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Số ký tự: 0