Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 10

2024-12-01 16:44:15

Số rượu trái cây mà Khương Lê ủ nửa năm trước tương đối nhiều, chất đầy trong hai chục chum lớn.

Đại quản gia của phủ viên ngoại hào sảng mua sạch bách hai chục chum rượu này, còn trả thêm hai phần so với giá tiền mà Khương Lê đưa ra.

Quản gia vừa đi khuất, Khương Lê liền vui sướng ôm lấy túi bạc nén lăn lộn mấy vòng trên giường.

Món hời đầu tiên đã kiếm được, vậy thì căn nhà bằng bạch ngọc của Hoắc Giác đâu còn xa vời nữa?

Dương Huệ Nương đứng bên cửa, trông thấy dáng vẻ tham tiền của A Lê thì tức đến bật cười: “Sắp trở thành cô nương đến tuổi cập kê rồi mà sao con vẫn không nghiêm chỉnh chút nào vậy? Mau cất bạc cho kỹ đi, lát nữa mang cơm trưa cho A Lệnh”.

Khương Lê ngẩng đầu khỏi giường, đôi mắt trong veo chớp chớp mấy cái: “A Lệnh quên mang hộp cơm ạ?”

“Ừ, con mau mang tới cho nó đi”

Đây chẳng phải là cơ hội để nàng đường đường chính chính mang cơm cho Hoắc Giác ư?

Khương Lê vội vàng xuống giường: “Con làm thêm cho A Lệnh chút bánh kẹp thịt nhé, gần đây A Lệnh có vẻ gầy đi”.

Nửa canh giờ sau, nàng xách theo hộp cơm nặng trịch có mặt tại cổng thư viện.

Giờ cơm trưa tại thư viện Chính Đức chỉ kéo dài chừng nửa canh giờ, những người học tại đây hiếm ai về nhà mà thường sẽ dùng bữa ngay tại thư viện.

Sắp tới giờ Ngọ, tại cổng thư viện đã có rất nhiều người tới đưa cơm.

Khương Lịch, phụ thân của Khương Lê trước đây từng là tiên sinh dạy kinh sử tại thư viện, đại bá canh giữ cổng nhận ra nàng nên không nói hai lời đã cho nàng vào trong.

Khương Lê đi men theo con đường nhỏ trong thư viện, khi sắp tới rừng trúc, từ xa nàng đã trông thấy một đôi nam nữ đang đứng bên bìa rừng nói chuyện.

Chàng thiếu niên vẫn mặc bộ quần áo bằng vải thô giản dị, nhưng vóc dáng cao lớn thẳng tắp của chàng lại toát lên phong thái rất tao nhã.

Còn nàng thiếu nữ mặc chiếc váy xếp ly màu xanh lam, miếng ngọc bội bên hông phát ra âm thanh lanh lảnh, trông vô cùng đoan trang, duyên dáng.

Khương Lê không nhận ra cô nương này, có điều nàng cảm thấy phong thái trên người nàng ta có đôi nét tương đồng với Hoắc Giác, là dáng vẻ nho nhã của người ngâm mình trong sách vở nhiều năm.

Hai người đứng cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Ánh mắt mà cô gái đó nhìn Hoắc Giác, Khương Lê không thể nào quen thuộc hơn, bởi chính nàng cũng nhìn Hoắc Giác bằng ánh mắt như vậy.

Trong lòng Khương Lê bỗng chốc như bị nhét đầy bông vải, cảm giác ngột ngạt rất khó chịu.

“Hoắc Giác”. Nàng khẽ cất tiếng gọi.

Gió thổi khiến khu rừng trúc cách đó không xa phát ra âm thanh “xào xạc”, giọng nói của Khương Lê như bị cuốn theo làn gió rồi nhanh chóng tiêu tan.

Nhưng không biết là do cảm nhận được ánh mắt của Khương Lê hay nghe thấy tiếng gọi “Hoắc Giác” yếu ớt như muỗi kêu ấy, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Giác lập tức nhìn về phía nàng.

Trong phút chốc, gương mặt lạnh nhạt của chàng thoáng hiện lên ý cười rất nhạt.

“A Lê, nàng qua đây”

____

Khương Lê chậm rãi đi tới, nàng cố gắng đè nén cảm giác chua xót đang trào dâng trong tim, nở nụ cười với Hoắc Giác: “Ta mang bữa trưa tới cho chàng và A Lệnh”.

Hàng lông mày dài của Hoắc Giác hơi nhướn lên, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết vừa tan ngay lập tức có thêm độ ấm.

“Ừ, đưa cho ta nào”.

Khương Lê vừa đưa hộp thức ăn cho chàng, một cô nương có gương mặt tròn xoe đứng cách đó không xa bỗng nhiên sa sầm nét mặt, sau đó nàng ta cất giọng không vui: “Hoắc công tử, tiểu thư nhà ta thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng để chuẩn bị bữa trưa cho ngài, chỉ riêng món canh Bạch Long thôi đã tiêu tốn cả nửa canh giờ, còn có cả tôm nướng Quang Minh, Trứ Đầu Xuân, cơm Vương Mẫu Ngự Hoàng, đều là những món ăn tinh tế mà người khác khó lòng làm được, ngài hà tất phải ăn thứ cơm canh đạm bạc kia?”

Cô nương mặt tròn nói vừa nhanh vừa lảnh lót, khi nàng ta nói đến cuối cùng, sắc mặt Hoắc Giác bất chợt tối lại, mí mắt cụp xuống che giấu đi sự tàn nhẫn thoáng hiện lên trong ánh mắt.

Tiết Chân đứng ngay cạnh đó, trông thấy sắc mặt không vui của Hoắc Giác thì lập tức quở trách nha hoàn thân cận: “Tùy Vân, im miệng!"

Tùy Vân nghe ra tiểu thư nhà mình thực sự đã nổi giận, tuy trong lòng không cam tâm nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa, trước khi rời đi, nàng ta còn không quên hằn học lườm nguýt Khương Lê.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Giác lập tức lạnh mặt, chàng nhìn Tiết Chân bằng ánh mắt vô cùng lãnh đạm và xa cách.

"Ta từ nhỏ đã quen ăn cơm canh đạm bạc, những món cao lương mỹ vị mà Tiết cô nương chuẩn bị, chi bằng để lại cho sơn trưởng thì hơn. Sơn trưởng vì thư viện mà phải hao tâm tổn trí, chắc hẳn những món này hợp với người hơn."

Giọng nói của chàng thiếu niên vẫn trầm ấm và dễ nghe như mọi khi, từng câu từng chữ đều thể hiện sự quan tâm dành cho phụ thân, rõ ràng không nhắm vào nàng ta, thế nhưng Tiết Chân nghe lại cảm thấy xấu hổ cùng cực.

Trong mắt người ngoài, hành động vừa rồi của nàng ta chẳng phải là chỉ chăm chăm lấy lòng một người đàn ông xa lạ, mà quên mất phụ thân của mình hay sao?

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nàng ta đâu còn mặt mũi nào nữa?

Phải biết rằng ở thành Đồng An, nàng ta vốn nổi danh là một tài nữ, kể từ khi cập kê tới nay, số người đến cửa cầu thân nhiều không đếm xuể. Do đó, nàng ta không thể ngờ Hoắc Giác sẽ thẳng thừng từ chối thiện ý của mình đến mức chẳng chừa chút đường lui.

Nghĩ tới đây, Tiết Chân uyển chuyển cúi người hành lễ, sau đó gượng cười đáp lời chàng: “Đồ ăn của phụ thân đương nhiên ta đã chuẩn bị, chỉ là ta nghĩ khi đến chỗ phụ thân, Hoắc công tử cũng có mặt nên mới nhất thời nảy ra ý định chuẩn bị thêm một phần. Nếu Hoắc công tử đã có người đưa cơm, vậy Chân Nhi không quấy rầy công tử dùng bữa nữa. Tùy Vân, chúng ta đi thôi.”

Khi xoay người rời đi, Tiết Chân nhìn sang Khương Lê bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng.

Chạm phải ánh mắt Khương Lê, nàng ta không hề tỏ ra bối rối, chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó rời đi.

Dáng vẻ ấy trông thật thân thiện, không có chút kiêu căng nào.

Khương Lê cũng vô thức đáp lại bằng một nụ cười.

Đợi đến khi chủ tớ hai người biến mất trong rừng trúc, nàng mới bĩu môi hỏi: "Nàng ấy thường xuyên mang cơm cho chàng sao?"

Hoắc Giác trông thấy biểu cảm ghen tuông của nàng thì khóe môi không khỏi cong lên, chàng khẽ đáp: “Không, hôm nay là lần đầu tiên, sẽ không có lần sau đâu.”

Trong lòng Khương Lê vẫn không vui, nhưng không phải vì giận Hoắc Giác, mà là bởi một loại cảm xúc mơ hồ khó tả nào đó.

Hoắc Giác tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống một chiếc ghế đá rồi nói với Khương Lê: “A Lê, bữa trưa hôm nay là do nàng làm sao?”

Khương Lê suy cho cùng cũng không nỡ để chàng đói bụng, vậy nên nàng mím môi đáp: "Ừ, ta làm bánh nhân."

Nói rồi, nàng lấy từ trong hộp đựng thức ăn ra một xửng tre, bên trong có sáu chiếc bánh nhân to cỡ lòng bàn tay được rán vàng đều hai mặt, tỏa ra hơi nóng nghi ngút.

Mỗi chiếc bánh có một loại nhân khác nhau, nhân thịt dê, thịt bò, thịt lợn, còn có cả nhân trứng gà trộn miến.

Vỏ bánh bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ẩm, phần nhân thì thơm ngon vừa miệng.

Hoắc Giác ăn một mạch hết sáu chiếc bánh, cuối cùng nhận lấy chén nước mật ong Khương Lê đưa rồi uống hết non nửa.

Trông thấy dáng vẻ mãn nguyện của chàng, Khương Lê có muốn giận cũng chẳng giận nổi.

Huống hồ, chàng vốn chẳng làm gì sai.

Người như chàng, càng ngày sẽ càng có nhiều tiểu nương tử đem lòng mến mộ. Nếu lần nào nàng cũng nổi giận, vậy thì ngày sau sẽ biến thành một con cá nóc lúc nào cũng phồng mang giận dữ, chẳng đẹp chút nào.

Chi bằng khiến cho chàng hiểu, những thứ mà người khác biết, nàng cũng biết, mà cho dù không biết thì nàng có thể học.

Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Lê mỉm cười rồi nói: “Món xuân gì đó nướng gì đó kia, nếu chàng thích ăn, đợi ta học rồi cũng sẽ làm được cho chàng, ta học nhanh lắm”.

Hoắc Giác đã làm đốc công chưởng ấn suốt mười năm, có món sơn hào hải vị nào mà chàng chưa được nếm thử?

Với chàng mà nói, dù có là món ăn quý giá đến đâu thì cũng chẳng thể sánh được với chiếc bánh nhân mà A Lê làm.

“Nàng không cần phải học làm thứ gì đó vì ta”. Hoắc Giác bỏ xửng tre vào hộp thức ăn, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua hoa văn lá sen trên thân hộp, chàng nói tiếp: “Chỉ cần là món A Lê làm, ta đều thích cả”.

___

Khương Lệnh đứng đợi ở cổng học đường hồi lâu, cuối cùng cũng trông thấy Khương Lê.

“A Lê, sao tỷ đến muộn vậy?”

Khương Lê nhất thời chột dạ, vừa rồi nàng chỉ mải lo cho Hoắc Giác mà quên mất người đệ đệ này, may mà giờ ăn trưa vẫn còn một nửa.

Nàng vội vàng đưa hộp thức ăn cho hắn rồi cười gượng, đáp: “A Lệnh, xin lỗi nhé, khi nào đệ tan học trở về, ta sẽ nấu một nồi canh miến tiết vịt thơm ngon cho đệ”.

Khương Lệnh sốt ruột không phải vì đói, mà là lo vị tỷ tỷ ngốc nghếch này gặp phải chuyện bất trắc gì đó trên đường, lúc này trông thấy nàng bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nói rồi đó nhé, ngoài canh miến tiết vịt ra, ta còn muốn ăn bánh thịt ngàn lớp nữa”

Khương Lê vui vẻ nhận lời.

Khương Lệnh cầm hộp thức ăn lên, định bước vào học đường thì trông thấy Hoắc Giác đang đứng ở một bên, không biết nghĩ đến điều gì, hắn vội vã thúc giục: “Tỷ mau về quán rượu đi, ta và Hoắc Giác ca ăn xong còn phải ôn bài nữa”.

Khương Lê đáp lại một tiếng, sau đó nhìn vào mắt Hoắc Giác rồi mới mỉm cười rời đi.

Đợi nàng đi khuất, Khương Lệnh lập tức hắng giọng, thì thầm với Hoắc Giác đang bước vào trong cùng mình: “Hoắc Giác ca, huynh yên tâm, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, ngày mai ta nhất định sẽ không để A Lê tới đưa cơm nữa, tránh cho tỷ ấy làm phiền đến huynh”.

Hoắc Giác: “…”

Khi trở về, Khương Lê vẫn phải đi men theo con đường nhỏ qua rừng trúc kia, lúc này ở phía sâu bên trong rừng trúc, Tiết Chân đang quan sát bóng hình dần khuất xa của Khương Lê bằng gương mặt không chút biểu cảm, sau đó khẽ nói: “Đi điều tra xem đó là cô nương nhà nào”.

Tùy Vân nhìn theo ánh mắt của nàng ta, cất giọng đầy chế giễu: “Nhìn trang phục trên người là biết đó chỉ là một cô nương quê mùa. Tiểu thư, người không cần…”

“Người nhiều lời gì đó?” Vẻ mặt Tiết Chân tối sầm lại, cất cao giọng trách mắng: “Đến lượt ngươi dạy ta phải làm thế nào sao?”

“Dạ… dạ… là nô tì lắm lời!” Tùy Vân từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Tiết Chân, vậy nên rất hiểu tính cách của vị đại tiểu thư có vẻ ngoài trông rất đỗi dịu dàng này, nàng ta lập tức giơ tay tự tát vào miệng, tát rất mạnh. “Tiểu thư, nô tì biết lỗi rồi”.

Tiết Chân chẳng buồn để tâm, nàng ta rũ mắt, cố thu lại nét giận dữ trên khuôn mặt, chẳng bao lâu sau, nàng ta đã khôi phục lại dáng vẻ thanh tao thường ngày.

Khương Lê không hề hay biết mình đã trở thành cái gai trong mắt kẻ khác, về đến nhà, nàng lấy vài miếng bạc vụn rồi chạy tới hiệu sách Đông Dương tìm Lưu Yên.

“Cái gì? Ngươi muốn luyện chữ á?” Lưu Yên nhướn cao hàng lông mày, ngạc nhiên nói: “Trước giờ không phải ngươi ghét viết chữ nhất ư? Sao tự dưng lại đòi luyện chữ thế này?”

Khương Lê thành thực đáp: “Ta muốn mình có chút phong thái thư hương”.

Lưu Yên nhìn Khương Lê, một lúc sau, nàng ấy dùng khăn tay che miệng bật cười rồi cất tiếng trêu chọc: “Ngươi làm vậy vì Hoắc công tử chứ gì”.

Khương Lê cũng không ngại Lưu Yên cười mình, nàng gật đầu thừa nhận.

Trước đây, Lưu Yên là cô nương có phong thái thư hương nhất mà Khương Lê quen biết, nhưng vị Tiết cô nương mà hôm nay nàng gặp ở thư viện kia còn có phong thái nổi bật hơn cả Lưu Yên.

Hoắc Giác sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An tới Thịnh Kinh dự thi. Chàng có dung mạo xuất chúng, học vấn lại uyên bác, chắc hẳn sau khi tới Thịnh Kinh sẽ có rất nhiều tiểu nương tử đem lòng mến mộ chàng.

Vùng đất dưới chân thiên tử vốn chẳng giống những nơi khác, các quý nữ ở đó e rằng còn xuất sắc hơn cả vị Tiết cô nương kia.

Nàng không muốn ngày sau Hoắc Giác sẽ ghét bỏ vì nàng chưa đủ tốt, đến ngay cả việc châm trà thêm mực cũng chẳng hay.

Lưu Yên trông thấy dáng vẻ đó của Khương Lê thì không khỏi thở dài: “Ta và Oanh Oanh đều đã từ bỏ Hoắc công tử rồi, chỉ còn mỗi ngươi chưa chịu buông. Thôi được rồi, ngươi muốn luyện chữ thì ta sẽ luyện cùng ngươi vậy”.

Khương Lê nghe thấy thế thì vui vẻ ôm chầm lấy Lưu Yên: “A Yên, ngươi thật là tốt bụng!”

Khương Lê luyện chữ cùng Lưu Yên suốt hai canh giờ, sau khi trở về quán rượu cũng không ngơi nghỉ, nàng vừa cầm cuốn Thiên Tự Văn vừa ủ rượu, còn tranh thủ lúc rảnh tay viết mấy chữ xiêu vẹo lên tờ giấy.

Khương Lệnh trông thấy cảnh này thì kinh ngạc không nói nên lời.

Ngày nhỏ khi phụ thân còn tại thế, mỗi lần bắt hai người luyện chữ, A Lê đều chạy trốn mất dạng. Với tỷ ấy mà nói, việc phải viết chữ không khác gì khổ sai, thà vào bếp nấu nướng còn hơn.

Không biết do nổi hứng bất chợt hay bị điều gì đó kích thích mà lúc này lại cầm bút lông lên luyện chữ.

Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, Khương Lệnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà nói ra thắc mắc trong lòng: “Hoắc Giác ca, huynh nói xem A Lê rốt cuộc bị làm sao vậy? Nhìn tỷ ấy ra sức học chữ cứ như thể muốn thi đỗ trạng nguyên vậy”.

Ánh mắt Hoắc Giác thoáng lay động.

Chàng là người có tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu, đặc biệt rất giỏi suy đoán lòng người.

Chỉ trong chốc lát, chàng đã tìm ra được nguyên cớ.

Ngày hôm đó chàng tan học sớm, cố ý tới hiệu sách đợi Khương Lê.

Khương Lê bước ra khỏi hiệu sách thì lập tức trông thấy chàng đang đứng dưới gốc cây đào, bóng lưng thẳng tắp tựa như một cây tùng xanh.

Bước chân nàng không khỏi khựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân

Số ký tự: 0