Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 9
2024-12-01 16:44:15
Hoắc Giác chỉ ở lại tiêu cục nửa canh giờ.
Sau khi chàng rời đi, Tôn Bình bỏ ống thư tre được niêm phong kín miệng bằng sáp vào một hòm gỗ có khóa cơ quan.
Nhị đương gia Hà Dũng từ bên ngoài bước vào, đúng lúc trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tôn Bình thì tò mò cất tiếng hỏi: “Ồ? Lại có người gửi thư qua chỗ chúng ta sao? Lần này là gửi đến đâu vậy?”
Tôn Bình ngước lên nhìn nghĩa đệ Hà Dùng, đáp: “Phủ Định Quốc Công, Tiết gia”.
Hà Dũng khẽ thốt lên: “Gửi đến Tiết gia ư?”
Tôn Bình gật đầu rồi lấy ra một con kỳ lân nhỏ không rõ được chế tác từ loại gỗ gì, bên tai văng vẳng lời mà Hoắc Giác nói trước khi rời đi.
“Từ Đồng An đến Thịnh Kinh phải đi qua Bạch Thủy Trại. Nghe nói nơi đó đầy rẫy thổ phỉ cướp bóc, là cơn ác mộng của tất cả những ai hành nghề bảo tiêu. Nếu Tôn đại đương gia không may gặp phải thổ phỉ, ngài có thể dùng tượng gỗ này đổi lấy bình an.”
Chàng thiếu niên ấy rõ ràng còn chưa cập quán, thế nhưng lời nói lại khiến cho người nghe cảm thấy tin tưởng.
Tôn Bình cất tượng gỗ vào tay áo, thầm nghĩ: Thôi thì… tin hắn vậy.
Sau khi rời khỏi tiêu cục Long Thăng, Hoắc Giác không trở lại hiệu thuốc Tô gia mà đi tới một hiệu thuốc lớn mua rất nhiều lá hạnh và sa sâm.
Mặc dù hai loại dược liệu này không quý giá như nhân sâm hay nhung hươu, nhưng do điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt nên sản lượng của chúng không nhiều.
May mắn thay, ông chủ hiệu thuốc này là bạn của Tô bá, vậy nên đã bán cho Hoắc Giác hầu hết số lá hạnh sa sâm mà mình có.
Sau khi thanh toán xong, túi tiền Khương Lê tặng đã trống rỗng, Hoắc Giác vuốt ve khóm cỏ bên trên túi tiền rồi mỉm cười.
A Lê muốn nuôi chàng, vậy thì để nàng ấy nuôi vậy.
Chỉ cần nàng thích, cả đời chàng làm phu quân nuôi từ bé của nàng cũng không sao.
___
Trở về phố Chu Phúc, từ xa Hoắc Giác đã trông thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên cửa hông của hiệu thuốc.
Tiểu nương tử búi tóc song bình, y phục trên người không còn là bộ sáng nay nữa mà đã thay sang chiếc áo đối khâm trắng ngà và váy gấm tím nhạt. Chất vải chỉ là loại bông trắng bình thường, màu sắc cũng tương đối giản dị.
Thế nhưng, dù bộ y phục có đơn sơ đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng thiếu nữ. Nước da như ngọc, mắt như mực vẽ, môi hồng tựa son, vừa đáng yêu lại vừa rạng rỡ.
Khương Lê đang buồn chán ngồi đếm từng con kiến bò trên mặt đất, bỗng dưng trước mặt tối lại, một giọng nói quen thuộc, trong trẻo như ngọc lăn trên đĩa vang lên trên đỉnh đầu: “A Lê nhìn gì mà đăm chiêu vậy?”
Khương Lê vội vàng nhấc hộp thức ăn bên chân rồi đứng dậy, luống cuống đáp: "Không nhìn gì cả. Chàng vừa đi đâu vậy? Ta gõ cửa mãi, không thấy ai trả lời nên đành ngồi đây chờ chàng."
"Ta đi mua thuốc cho Tô bá." Hoắc Giác khẽ cụp mắt, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng móc lấy hộp thức ăn trong tay Khương Lê, "Đây là đồ ăn A Lê làm cho ta sao?"
“Ừ, ta làm bánh đậu đỏ và bánh phục linh, còn có một phần bánh khoai cho Tô lão gia nữa, vẫn còn nóng hổi đó."
Khương Lê ngập ngừng trong giây lát, đôi mắt đen láy nhìn Hoắc Giác rồi nói tiếp: "Hôm nay chàng đã làm rất tốt. Sau này nếu có tiểu nương tử nào khác tặng đồ cho chàng, chàng phải thẳng thắn từ chối nhé. Họ tặng cho chàng thứ gì thì ta cũng có thể tặng."
Chỉ là thêu chiếc túi thơm và kết nút thắt đồng tâm thôi, dù có bị đâm kim vào tay thì nàng vẫn có thể làm được, nàng chắc chắn sẽ làm được.
Nghe xong lời này, hàng mi của chàng thiếu niên khẽ cụp xuống, trong đôi mắt đen tuyền ánh lên một tia sáng dao động: "Ta biết rồi, sau này ta chỉ nhận đồ mà A Lê tặng thôi.”
Trước đây, Hoắc Giác hiếm khi nói cười, gương mặt quanh năm suốt tháng luôn lạnh băng, nhưng dù vậy chàng vẫn khiến cho vô số tiểu nương tử say mê điên đảo.
Hoắc Giác của hiện giờ trở nên dịu dàng càng khiến người khác khó lòng chống đỡ, trái tim nhỏ bé của nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thấy đôi mắt long lanh của Khương Lê nhìn về phía mình, ánh mắt Hoắc Giác càng thêm sâu thẳm, ngay cả khóe mắt dường như cũng vương một vệt đỏ ma mị.
Ngón tay thon dài của chàng thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua gò má của Khương Lê, vén một lọn tóc xõa trước mặt nàng ra sau tai, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên: "A Lê, về món quà đỗ đầu bảng, ta đã nghĩ ra rồi."
Khương Lê chợt khựng lại.
Trước đó, nàng đã hỏi Hoắc Giác muốn được thưởng gì, nhưng chàng chỉ đáp sẽ trả lời khi nào nghĩ ra.
Những tưởng chí ít cũng phải đợi vài ngày, nào ngờ giờ chàng lại đề cập đến nó nang vào lúc này.
"Là… là gì vậy?"
Giọng nói của thiếu nữ bỗng trở nên bối rối. Trưa nay trở về quán rượu, nàng đã cẩn thận kiểm kê lại số tài sản ít ỏi của mình, cả nhà cả cửa chỉ còn lại mấy chục văn tiền, e rằng chẳng thể mua được cho chàng thứ gì tốt.
Khương Lê suy ngẫm một hồi rồi nói tiếp: "Nếu chàng không vội thì chờ tiệc mừng thọ của Trần lão phu nhân kết thúc…"
"A Lê". Hoắc Giác đặt hộp thức ăn xuống, lặng lẽ nhìn nàng rồi dịu dàng cất tiếng: "Nàng nhắm mắt lại đi."
Nhắm mắt ư?
Có phần thưởng nào mà lại cần phải nhắm mắt thế này? Chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng muốn hôn nàng ư?
Trái tim của Khương Lê ngay lập tức đập thình thịch như trống bỏi, nàng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nơi đây là cuối phố, phía sau hiệu thuốc Tô gia là một bức tường, ngày thường người tới đây đều là để khám bệnh bốc thuốc, nhưng hiệu thuốc đã đóng cửa nhiều ngày, vậy nên sẽ chẳng có ai lui tới đây.
Nghĩ vậy, Khương Lê bèn siết chặt tay áo, do dự một lúc rồi ngượng ngùng nhắm mắt lại. Thế nhưng nàng đợi mãi, đợi mãi, ngoài việc bên tai như có làn gió khẽ thổi qua thì chẳng có bất kỳ động tĩnh nào khác.
“Xong rồi”. Giọng nói trầm thấp của thiếu niên từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Khương Lê hoang mang mở mắt ra: “Xong… xong rồi ư?”
Hoắc Giác đáp “ừ” một tiếng, ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “A Lê tưởng ta muốn làm gì đó à?”
Mặt mũi Khương Lê đỏ bừng lên, nàng chột dạ cúi gằm mặt xuống: “Đâu… đâu có… mà Hoắc Giác, chàng vẫn chưa nói chàng muốn phần thưởng gì đâu”.
Bàn tay Hoắc Giác nắm chặt một lọn tóc đen mượt mà, chàng hơi cúi đầu rồi mỉm cười cất tiếng: “Phần thưởng mà ta muốn, A Lê đã tặng rồi”.
_____
Dù có suy nghĩ nát óc, Khương Lê cũng không thể đoán ra phần thưởng mà Hoắc Giác muốn là một lọn tóc của nàng.
Kiếp trước, ai ai cũng nói rằng vị đốc công chưởng ấn có quyền lực đảo ngược trời đất kia, thực chất là một con quỷ đội lốt mỹ nhân.
Tương truyền, nơi hắn nghỉ ngơi lạnh lẽo như địa ngục, đêm đêm ngủ chung cùng xác chết.
Lại có người kể rằng hắn sở hữu một cây phất trần đen bóng, nâng níu nó như bảo vật. Có một cung nhân vô tình chạm vào, chỉ trong chớp mắt đã mất đi một bàn tay.
Người trong cung ngấm ngầm đồn đoán, thứ mà hắn cầm không phải là phất trần, mà là tóc của một thiếu nữ.
Tên Hoắc đốc công điên rồ đó đã lấy tóc của một thiếu nữ làm thành cây phất trần, hàng đêm phải vuốt ve nó mới có thể an giấc.
Những lời đồn về hắn nhiều không kể xiết, thật giả lẫn lộn không thể phân tách rạch ròi. Nhưng hai chuyện này lại hoàn toàn chính xác.
Hoắc Giác xõa tóc ngồi trên giường, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng mân mê lọn tóc mềm mại kia, ánh mắt trở nên rất sâu thẳm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh đèn trong phòng tắt ngấm, chàng thiếu niên nắm chặt lọn tóc trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vẫn lưu luyến vuốt ve lên những sợi tóc đó rồi dần dần nhắm mắt lại.
____
Sáng sớm hôm sau, Khương Lê bị Dương Huệ Nương gọi dậy: “Chẳng phải con nói hôm nay phải mang bánh đến cho Trần lão phu nhân sao? Mau dậy đi thôi.”
Nàng dụi mắt, ngáp một cái rồi đáp lại: “Con biết rồi, mẫu thân”.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng bước ra khỏi phòng, Dương Huệ Nương nhìn thấy phần tóc bên tai nàng thì vươn tay ra sờ rồi nghi ngờ cất tiếng hỏi: “Sao chỗ này như bị ai cắt mất một lọn tóc vậy?”
Khương Lê nghiêng đầu né tránh: “Chắc là hôm qua lúc lên núi bị thứ gì đó làm đứt thôi ạ.”
Dương Huệ Nương nghe thấy vậy thì trách cứ: “Con lại lên núi leo trèo như một con khỉ đúng không? Vài tháng nữa là cập kê rồi, đừng có nghịch ngợm như trước nữa, cẩn thận không ai thèm rước con đâu.”
Khương Lê thầm nghĩ: Không có đâu, hôm qua ở trên núi Thanh Đồng nàng hành xử vô cùng nghiêm túc, đâu có chỗ nào giống khỉ, rõ ràng giống y như một tiểu tiên nữ.
Dù trong lòng âm thầm phản bác, nhưng nàng không dám cãi lại Dương Huệ Nương mà chỉ ngoan ngoãn cúi đầu chịu mắng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Khương Lê đi tới gian bếp nhỏ làm điểm tâm.
Người già thường thích ăn những món bánh ngọt nhưng không ngấy và phải mềm mịn, Trần lão phu nhân cũng không ngoại lệ. Kể từ khi được nếm thử món bánh do Khương Lê làm, bà chẳng còn hứng thú với điểm tâm của những nơi khác nữa.
Lần này, Khương Lê làm cho Trần lão phu nhân món bánh sữa hấp, bánh vân phiến và bánh xốp nhân táo đỏ, sau đó nàng chuẩn bị thêm hơn chục chung rượu trái cây với hương vị khác nhau, định mang đến cho Trần lão phu nhân nếm thử.
Khi ra khỏi cửa, Khương Lê nhìn về phía hiệu thuốc theo thói quen.
Lúc này đã gần đến giờ Tỵ, chắc hẳn Hoắc Giác đã đến thư viện rồi. Nghĩ vậy, nàng bèn thu lại ánh mắt và cất bước tới phủ viên ngoại ở phía đông thành.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Lê tới phủ viên ngoại, vừa đến cổng phụ, nàng đã trông thấy hai nha hoàn xinh xắn đứng chờ sẵn phía trong.
Đây là hai nha hoàn thân cận của Trần lão phu nhân, rất được bà tín nhiệm.
Khương Lê ngọt ngào cất tiếng gọi “Bích Hồng tỷ, Bích Lam tỷ”. Nha hoàn mặc áo váy màu hồng đào bật cười khúc khích, đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi Khương Lê: “Mấy ngày không gặp, cái miệng nhỏ của muội càng dẻo hơn rồi đấy.”
Khương Lê mỉm cười, lấy từ trong hộp thức ăn ra hai chung rượu trái cây đưa cho họ: “Đây là rượu trái cây A Lê mới làm, các tỷ nếm thử xem sao nhé.”
Bích Hồng, cũng chính là nha hoàn mặc áo váy hồng đào nhận đồ không chút khách sáo, sau đó cười khúc khích nói: “Biết tại sao lần nào ta và Bích Lam cũng tranh nhau ra đón muội không? Chính là vì những món ngon này đấy!”
Bích Lam lườm Bích Hồng một cái rồi nói: “Chỉ có tỷ mới tham ăn vậy thôi, đừng có kéo muội vào, muội ra đây chỉ vì muốn gặp A Lê.”
Bích Hồng bĩu môi “xì” một tiếng.
Ba người vừa nói cười vừa cất bước đi về hướng Vinh An Đường của Trần lão phu nhân.
Trần lão phu nhân thường xuyên lễ Phật, vậy nên khắp phòng phảng phất mùi trầm hương.
Bước vào phòng, Khương Lê nghiêm chỉnh tiến lên hành lễ: “Bái kiến lão phu nhân.”
“Đứng lên đi.” Trần thị nhìn nàng bằng ánh mắt hiền từ, bà hỏi: “Dạo này bận rộn gì mà mấy hôm nay không đến phủ viên ngoại?”
Khương Lê đặt hộp thức ăn lên bàn, vừa mở hộp lấy bánh và rượu trái cây ra, vừa mỉm cười đáp lời: “Mấy ngày nay A Lê bận làm rượu, đây là rượu trái cây ủ từ nửa năm trước, bây giờ đã đến lúc thưởng thức, nó có vị ngọt mà không ngấy, thanh mát dễ chịu, con nghĩ lão phu nhân có lẽ sẽ thích nên mang một ít đến cho người nếm thử.”
Trần thị nhân nghe nàng nói xong thì vẫy tay, một nha hoàn lập tức bước tới nhận lấy chung rượu trái cây, tháo nút bần rồi đưa cho Trần thị.
Chung rượu nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ bằng lòng bàn tay, lượng rượu bên trong không nhiều nhưng khi nút bần được tháo ra, một mùi hương ngọt ngào của mơ ngay lập tức tỏa ra thoang thoảng.
Trần thị ngửi thấy mùi rượu thì không kìm nổi mà sai nha hoàn mang chén tới, sau khi uống thử nửa chén, hai mắt bà lập tức híp lại.
Rượu trái cây này quả đúng như lời A Lê nói, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng.
Trần thị gật gù, vẻ mặt rất thoả mãn: “Con thật có lòng, vừa hay lễ mừng thọ của ta cũng sắp đến, rượu này rất hợp để thiết đãi quan khách, lát nữa ta sẽ bảo Lý quản gia trở về cùng con một chuyến.”
Khương Lê đến đây không phải là vì chuyện này ư? Nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ rồi khom người cảm ơn: “Đa tạ lão phu nhân.”
Ra khỏi Vinh An Đường, Khương Lê không chỉ nhận được một túi tiền thưởng nặng trĩu, mà còn được tặng thêm một miếng ngọc bội như ý bằng bạch ngọc trong suốt.
Miếng ngọc trông rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải đồ rẻ tiền.
Khương Lê thầm nghĩ, đợi đến khi Hoắc Giác thi viện xong, nàng sẽ lấy miếng ngọc như ý này làm đai lưng cho chàng, chắc chắn chàng sẽ thích.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của nàng không khỏi cong lên.
Tiểu nương tử đứng bên hồ sen tàn úa, làn da tựa tuyết, dung mạo như hoa, sắc đẹp rạng ngời của nàng khiến cho đầm sen khô héo kia như bừng lên sức sống.
Chàng thiếu niên ăn vận hoa lệ đứng cách đó không xa trông thấy nụ cười thoáng hiện lên trên khóe môi A Lê thì ánh mắt chợt ngây ngẩn.
Khương Lê đang mải miết suy nghĩ, nào hay biết có người đang đến gần.
Chỉ khi Bích Hồng bên cạnh đột nhiên dừng bước, nàng mới hồi thần.
Bước chân của Khương Lê vô thức dừng lại, nàng vừa ngẩng đầu đã trông thấy ở phía bên kia hồ sen có một vị công tử mặc áo bào gấm trắng họa tiết trúc xanh.
Khương Lê chỉ cảm thấy người này khá quen mắt, còn chưa kịp mở lời đã thấy Bích Hồng khụy gối hành lễ: “Bích Hồng bái kiến đại công tử”.
Lúc này, Khương Lê mới nhớ ra, vị này chính là Trương Hành, đích trưởng tử của Trương viên ngoại. Trước đây khi mang điểm tâm tới cho lão phu nhân, nàng từng vài lần trông thấy hắn từ phía xa.
Thấy ánh mắt Trương Hành nhìn về phía mình, Khương Lê vội vàng cúi đầu hành lễ: “Bái kiến đại công tử”.
Ánh mắt Trương Hành dừng lại trên hàng mi cụp xuống của nàng trong thoáng chốc, sau đó giọng nói ấm áp cất lên: “A Lê cô nương không cần đa lễ”.
Gò má Bích Hồng ửng đỏ, nàng ấy khẽ liếc Trương Hành một cái rồi trách cứ: “Sao đại công tử không bảo ta đứng lên?”
Trương Hành bất đắc dĩ bật cười: “Ta không bảo ngươi đứng lên thì ngươi sẽ không đứng sao?”
“Đương nhiên không rồi”. Bích Hồng cất tiếng cười ngọt ngào, nàng ấy không trêu chọc Trương Hành nữa mà đứng thẳng người dậy rồi nói: “Đại công tử đến thỉnh an lão phu nhân phải không? Lão phu nhân đang ở trong phòng, ngài mau vào đi! Ta đưa A Lê tới chỗ đại quản gia rồi sẽ trở lại”.
Trương Hành không tỏ rõ thái độ mà chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt lặng lẽ nhìn Khương Lê thêm lần nữa rồi cất bước đi về phía Vinh An Đường.
Khi Trần thị thấy Trương Hành bước vào thì nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó cất tiếng trêu chọc: “Tin tức của con cũng nhanh nhạy nhỉ”.
Trương Hành biết tâm tư của mình không qua nổi mắt tổ mẫu nên nở nụ cười thản nhiên: “Cháu trai xin nhận lỗi với tổ mẫu”.
Hai người nói chuyện úp úp mở mở khiến các nha hoàn trong phòng nghe mà ngẩn ngơ.
Chẳng bao lâu sau, lão phu nhân cười vui vẻ sai người bưng khay bánh mà Khương Lê vừa mang tới đặt trước mặt đại công tử.
Trần thị trông thấy đứa cháu trai vốn không hảo ngọt của mình ăn hết chỗ bánh vân phiến mà Khương Lê làm thì không khỏi bật cười, sau đó bà chậm rãi cất tiếng: “Lần thi hương này nếu con đỗ đạt, tổ mẫu nhất định sẽ giúp tâm nguyện của con trở thành hiện thực”.
Trương Hành nghe thấy vậy thì gương mặt hiện lên nét vui mừng, vội vàng đứng dậy rồi hành lễ một cách nghiêm trang: “Cháu trai đa tạ tổ mẫu”.
Sau khi chàng rời đi, Tôn Bình bỏ ống thư tre được niêm phong kín miệng bằng sáp vào một hòm gỗ có khóa cơ quan.
Nhị đương gia Hà Dũng từ bên ngoài bước vào, đúng lúc trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tôn Bình thì tò mò cất tiếng hỏi: “Ồ? Lại có người gửi thư qua chỗ chúng ta sao? Lần này là gửi đến đâu vậy?”
Tôn Bình ngước lên nhìn nghĩa đệ Hà Dùng, đáp: “Phủ Định Quốc Công, Tiết gia”.
Hà Dũng khẽ thốt lên: “Gửi đến Tiết gia ư?”
Tôn Bình gật đầu rồi lấy ra một con kỳ lân nhỏ không rõ được chế tác từ loại gỗ gì, bên tai văng vẳng lời mà Hoắc Giác nói trước khi rời đi.
“Từ Đồng An đến Thịnh Kinh phải đi qua Bạch Thủy Trại. Nghe nói nơi đó đầy rẫy thổ phỉ cướp bóc, là cơn ác mộng của tất cả những ai hành nghề bảo tiêu. Nếu Tôn đại đương gia không may gặp phải thổ phỉ, ngài có thể dùng tượng gỗ này đổi lấy bình an.”
Chàng thiếu niên ấy rõ ràng còn chưa cập quán, thế nhưng lời nói lại khiến cho người nghe cảm thấy tin tưởng.
Tôn Bình cất tượng gỗ vào tay áo, thầm nghĩ: Thôi thì… tin hắn vậy.
Sau khi rời khỏi tiêu cục Long Thăng, Hoắc Giác không trở lại hiệu thuốc Tô gia mà đi tới một hiệu thuốc lớn mua rất nhiều lá hạnh và sa sâm.
Mặc dù hai loại dược liệu này không quý giá như nhân sâm hay nhung hươu, nhưng do điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt nên sản lượng của chúng không nhiều.
May mắn thay, ông chủ hiệu thuốc này là bạn của Tô bá, vậy nên đã bán cho Hoắc Giác hầu hết số lá hạnh sa sâm mà mình có.
Sau khi thanh toán xong, túi tiền Khương Lê tặng đã trống rỗng, Hoắc Giác vuốt ve khóm cỏ bên trên túi tiền rồi mỉm cười.
A Lê muốn nuôi chàng, vậy thì để nàng ấy nuôi vậy.
Chỉ cần nàng thích, cả đời chàng làm phu quân nuôi từ bé của nàng cũng không sao.
___
Trở về phố Chu Phúc, từ xa Hoắc Giác đã trông thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên cửa hông của hiệu thuốc.
Tiểu nương tử búi tóc song bình, y phục trên người không còn là bộ sáng nay nữa mà đã thay sang chiếc áo đối khâm trắng ngà và váy gấm tím nhạt. Chất vải chỉ là loại bông trắng bình thường, màu sắc cũng tương đối giản dị.
Thế nhưng, dù bộ y phục có đơn sơ đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng thiếu nữ. Nước da như ngọc, mắt như mực vẽ, môi hồng tựa son, vừa đáng yêu lại vừa rạng rỡ.
Khương Lê đang buồn chán ngồi đếm từng con kiến bò trên mặt đất, bỗng dưng trước mặt tối lại, một giọng nói quen thuộc, trong trẻo như ngọc lăn trên đĩa vang lên trên đỉnh đầu: “A Lê nhìn gì mà đăm chiêu vậy?”
Khương Lê vội vàng nhấc hộp thức ăn bên chân rồi đứng dậy, luống cuống đáp: "Không nhìn gì cả. Chàng vừa đi đâu vậy? Ta gõ cửa mãi, không thấy ai trả lời nên đành ngồi đây chờ chàng."
"Ta đi mua thuốc cho Tô bá." Hoắc Giác khẽ cụp mắt, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng móc lấy hộp thức ăn trong tay Khương Lê, "Đây là đồ ăn A Lê làm cho ta sao?"
“Ừ, ta làm bánh đậu đỏ và bánh phục linh, còn có một phần bánh khoai cho Tô lão gia nữa, vẫn còn nóng hổi đó."
Khương Lê ngập ngừng trong giây lát, đôi mắt đen láy nhìn Hoắc Giác rồi nói tiếp: "Hôm nay chàng đã làm rất tốt. Sau này nếu có tiểu nương tử nào khác tặng đồ cho chàng, chàng phải thẳng thắn từ chối nhé. Họ tặng cho chàng thứ gì thì ta cũng có thể tặng."
Chỉ là thêu chiếc túi thơm và kết nút thắt đồng tâm thôi, dù có bị đâm kim vào tay thì nàng vẫn có thể làm được, nàng chắc chắn sẽ làm được.
Nghe xong lời này, hàng mi của chàng thiếu niên khẽ cụp xuống, trong đôi mắt đen tuyền ánh lên một tia sáng dao động: "Ta biết rồi, sau này ta chỉ nhận đồ mà A Lê tặng thôi.”
Trước đây, Hoắc Giác hiếm khi nói cười, gương mặt quanh năm suốt tháng luôn lạnh băng, nhưng dù vậy chàng vẫn khiến cho vô số tiểu nương tử say mê điên đảo.
Hoắc Giác của hiện giờ trở nên dịu dàng càng khiến người khác khó lòng chống đỡ, trái tim nhỏ bé của nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thấy đôi mắt long lanh của Khương Lê nhìn về phía mình, ánh mắt Hoắc Giác càng thêm sâu thẳm, ngay cả khóe mắt dường như cũng vương một vệt đỏ ma mị.
Ngón tay thon dài của chàng thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua gò má của Khương Lê, vén một lọn tóc xõa trước mặt nàng ra sau tai, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên: "A Lê, về món quà đỗ đầu bảng, ta đã nghĩ ra rồi."
Khương Lê chợt khựng lại.
Trước đó, nàng đã hỏi Hoắc Giác muốn được thưởng gì, nhưng chàng chỉ đáp sẽ trả lời khi nào nghĩ ra.
Những tưởng chí ít cũng phải đợi vài ngày, nào ngờ giờ chàng lại đề cập đến nó nang vào lúc này.
"Là… là gì vậy?"
Giọng nói của thiếu nữ bỗng trở nên bối rối. Trưa nay trở về quán rượu, nàng đã cẩn thận kiểm kê lại số tài sản ít ỏi của mình, cả nhà cả cửa chỉ còn lại mấy chục văn tiền, e rằng chẳng thể mua được cho chàng thứ gì tốt.
Khương Lê suy ngẫm một hồi rồi nói tiếp: "Nếu chàng không vội thì chờ tiệc mừng thọ của Trần lão phu nhân kết thúc…"
"A Lê". Hoắc Giác đặt hộp thức ăn xuống, lặng lẽ nhìn nàng rồi dịu dàng cất tiếng: "Nàng nhắm mắt lại đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắm mắt ư?
Có phần thưởng nào mà lại cần phải nhắm mắt thế này? Chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng muốn hôn nàng ư?
Trái tim của Khương Lê ngay lập tức đập thình thịch như trống bỏi, nàng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nơi đây là cuối phố, phía sau hiệu thuốc Tô gia là một bức tường, ngày thường người tới đây đều là để khám bệnh bốc thuốc, nhưng hiệu thuốc đã đóng cửa nhiều ngày, vậy nên sẽ chẳng có ai lui tới đây.
Nghĩ vậy, Khương Lê bèn siết chặt tay áo, do dự một lúc rồi ngượng ngùng nhắm mắt lại. Thế nhưng nàng đợi mãi, đợi mãi, ngoài việc bên tai như có làn gió khẽ thổi qua thì chẳng có bất kỳ động tĩnh nào khác.
“Xong rồi”. Giọng nói trầm thấp của thiếu niên từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Khương Lê hoang mang mở mắt ra: “Xong… xong rồi ư?”
Hoắc Giác đáp “ừ” một tiếng, ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “A Lê tưởng ta muốn làm gì đó à?”
Mặt mũi Khương Lê đỏ bừng lên, nàng chột dạ cúi gằm mặt xuống: “Đâu… đâu có… mà Hoắc Giác, chàng vẫn chưa nói chàng muốn phần thưởng gì đâu”.
Bàn tay Hoắc Giác nắm chặt một lọn tóc đen mượt mà, chàng hơi cúi đầu rồi mỉm cười cất tiếng: “Phần thưởng mà ta muốn, A Lê đã tặng rồi”.
_____
Dù có suy nghĩ nát óc, Khương Lê cũng không thể đoán ra phần thưởng mà Hoắc Giác muốn là một lọn tóc của nàng.
Kiếp trước, ai ai cũng nói rằng vị đốc công chưởng ấn có quyền lực đảo ngược trời đất kia, thực chất là một con quỷ đội lốt mỹ nhân.
Tương truyền, nơi hắn nghỉ ngơi lạnh lẽo như địa ngục, đêm đêm ngủ chung cùng xác chết.
Lại có người kể rằng hắn sở hữu một cây phất trần đen bóng, nâng níu nó như bảo vật. Có một cung nhân vô tình chạm vào, chỉ trong chớp mắt đã mất đi một bàn tay.
Người trong cung ngấm ngầm đồn đoán, thứ mà hắn cầm không phải là phất trần, mà là tóc của một thiếu nữ.
Tên Hoắc đốc công điên rồ đó đã lấy tóc của một thiếu nữ làm thành cây phất trần, hàng đêm phải vuốt ve nó mới có thể an giấc.
Những lời đồn về hắn nhiều không kể xiết, thật giả lẫn lộn không thể phân tách rạch ròi. Nhưng hai chuyện này lại hoàn toàn chính xác.
Hoắc Giác xõa tóc ngồi trên giường, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng mân mê lọn tóc mềm mại kia, ánh mắt trở nên rất sâu thẳm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh đèn trong phòng tắt ngấm, chàng thiếu niên nắm chặt lọn tóc trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vẫn lưu luyến vuốt ve lên những sợi tóc đó rồi dần dần nhắm mắt lại.
____
Sáng sớm hôm sau, Khương Lê bị Dương Huệ Nương gọi dậy: “Chẳng phải con nói hôm nay phải mang bánh đến cho Trần lão phu nhân sao? Mau dậy đi thôi.”
Nàng dụi mắt, ngáp một cái rồi đáp lại: “Con biết rồi, mẫu thân”.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, nàng bước ra khỏi phòng, Dương Huệ Nương nhìn thấy phần tóc bên tai nàng thì vươn tay ra sờ rồi nghi ngờ cất tiếng hỏi: “Sao chỗ này như bị ai cắt mất một lọn tóc vậy?”
Khương Lê nghiêng đầu né tránh: “Chắc là hôm qua lúc lên núi bị thứ gì đó làm đứt thôi ạ.”
Dương Huệ Nương nghe thấy vậy thì trách cứ: “Con lại lên núi leo trèo như một con khỉ đúng không? Vài tháng nữa là cập kê rồi, đừng có nghịch ngợm như trước nữa, cẩn thận không ai thèm rước con đâu.”
Khương Lê thầm nghĩ: Không có đâu, hôm qua ở trên núi Thanh Đồng nàng hành xử vô cùng nghiêm túc, đâu có chỗ nào giống khỉ, rõ ràng giống y như một tiểu tiên nữ.
Dù trong lòng âm thầm phản bác, nhưng nàng không dám cãi lại Dương Huệ Nương mà chỉ ngoan ngoãn cúi đầu chịu mắng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Khương Lê đi tới gian bếp nhỏ làm điểm tâm.
Người già thường thích ăn những món bánh ngọt nhưng không ngấy và phải mềm mịn, Trần lão phu nhân cũng không ngoại lệ. Kể từ khi được nếm thử món bánh do Khương Lê làm, bà chẳng còn hứng thú với điểm tâm của những nơi khác nữa.
Lần này, Khương Lê làm cho Trần lão phu nhân món bánh sữa hấp, bánh vân phiến và bánh xốp nhân táo đỏ, sau đó nàng chuẩn bị thêm hơn chục chung rượu trái cây với hương vị khác nhau, định mang đến cho Trần lão phu nhân nếm thử.
Khi ra khỏi cửa, Khương Lê nhìn về phía hiệu thuốc theo thói quen.
Lúc này đã gần đến giờ Tỵ, chắc hẳn Hoắc Giác đã đến thư viện rồi. Nghĩ vậy, nàng bèn thu lại ánh mắt và cất bước tới phủ viên ngoại ở phía đông thành.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Lê tới phủ viên ngoại, vừa đến cổng phụ, nàng đã trông thấy hai nha hoàn xinh xắn đứng chờ sẵn phía trong.
Đây là hai nha hoàn thân cận của Trần lão phu nhân, rất được bà tín nhiệm.
Khương Lê ngọt ngào cất tiếng gọi “Bích Hồng tỷ, Bích Lam tỷ”. Nha hoàn mặc áo váy màu hồng đào bật cười khúc khích, đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi Khương Lê: “Mấy ngày không gặp, cái miệng nhỏ của muội càng dẻo hơn rồi đấy.”
Khương Lê mỉm cười, lấy từ trong hộp thức ăn ra hai chung rượu trái cây đưa cho họ: “Đây là rượu trái cây A Lê mới làm, các tỷ nếm thử xem sao nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bích Hồng, cũng chính là nha hoàn mặc áo váy hồng đào nhận đồ không chút khách sáo, sau đó cười khúc khích nói: “Biết tại sao lần nào ta và Bích Lam cũng tranh nhau ra đón muội không? Chính là vì những món ngon này đấy!”
Bích Lam lườm Bích Hồng một cái rồi nói: “Chỉ có tỷ mới tham ăn vậy thôi, đừng có kéo muội vào, muội ra đây chỉ vì muốn gặp A Lê.”
Bích Hồng bĩu môi “xì” một tiếng.
Ba người vừa nói cười vừa cất bước đi về hướng Vinh An Đường của Trần lão phu nhân.
Trần lão phu nhân thường xuyên lễ Phật, vậy nên khắp phòng phảng phất mùi trầm hương.
Bước vào phòng, Khương Lê nghiêm chỉnh tiến lên hành lễ: “Bái kiến lão phu nhân.”
“Đứng lên đi.” Trần thị nhìn nàng bằng ánh mắt hiền từ, bà hỏi: “Dạo này bận rộn gì mà mấy hôm nay không đến phủ viên ngoại?”
Khương Lê đặt hộp thức ăn lên bàn, vừa mở hộp lấy bánh và rượu trái cây ra, vừa mỉm cười đáp lời: “Mấy ngày nay A Lê bận làm rượu, đây là rượu trái cây ủ từ nửa năm trước, bây giờ đã đến lúc thưởng thức, nó có vị ngọt mà không ngấy, thanh mát dễ chịu, con nghĩ lão phu nhân có lẽ sẽ thích nên mang một ít đến cho người nếm thử.”
Trần thị nhân nghe nàng nói xong thì vẫy tay, một nha hoàn lập tức bước tới nhận lấy chung rượu trái cây, tháo nút bần rồi đưa cho Trần thị.
Chung rượu nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ bằng lòng bàn tay, lượng rượu bên trong không nhiều nhưng khi nút bần được tháo ra, một mùi hương ngọt ngào của mơ ngay lập tức tỏa ra thoang thoảng.
Trần thị ngửi thấy mùi rượu thì không kìm nổi mà sai nha hoàn mang chén tới, sau khi uống thử nửa chén, hai mắt bà lập tức híp lại.
Rượu trái cây này quả đúng như lời A Lê nói, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng.
Trần thị gật gù, vẻ mặt rất thoả mãn: “Con thật có lòng, vừa hay lễ mừng thọ của ta cũng sắp đến, rượu này rất hợp để thiết đãi quan khách, lát nữa ta sẽ bảo Lý quản gia trở về cùng con một chuyến.”
Khương Lê đến đây không phải là vì chuyện này ư? Nàng lập tức nở nụ cười rạng rỡ rồi khom người cảm ơn: “Đa tạ lão phu nhân.”
Ra khỏi Vinh An Đường, Khương Lê không chỉ nhận được một túi tiền thưởng nặng trĩu, mà còn được tặng thêm một miếng ngọc bội như ý bằng bạch ngọc trong suốt.
Miếng ngọc trông rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải đồ rẻ tiền.
Khương Lê thầm nghĩ, đợi đến khi Hoắc Giác thi viện xong, nàng sẽ lấy miếng ngọc như ý này làm đai lưng cho chàng, chắc chắn chàng sẽ thích.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của nàng không khỏi cong lên.
Tiểu nương tử đứng bên hồ sen tàn úa, làn da tựa tuyết, dung mạo như hoa, sắc đẹp rạng ngời của nàng khiến cho đầm sen khô héo kia như bừng lên sức sống.
Chàng thiếu niên ăn vận hoa lệ đứng cách đó không xa trông thấy nụ cười thoáng hiện lên trên khóe môi A Lê thì ánh mắt chợt ngây ngẩn.
Khương Lê đang mải miết suy nghĩ, nào hay biết có người đang đến gần.
Chỉ khi Bích Hồng bên cạnh đột nhiên dừng bước, nàng mới hồi thần.
Bước chân của Khương Lê vô thức dừng lại, nàng vừa ngẩng đầu đã trông thấy ở phía bên kia hồ sen có một vị công tử mặc áo bào gấm trắng họa tiết trúc xanh.
Khương Lê chỉ cảm thấy người này khá quen mắt, còn chưa kịp mở lời đã thấy Bích Hồng khụy gối hành lễ: “Bích Hồng bái kiến đại công tử”.
Lúc này, Khương Lê mới nhớ ra, vị này chính là Trương Hành, đích trưởng tử của Trương viên ngoại. Trước đây khi mang điểm tâm tới cho lão phu nhân, nàng từng vài lần trông thấy hắn từ phía xa.
Thấy ánh mắt Trương Hành nhìn về phía mình, Khương Lê vội vàng cúi đầu hành lễ: “Bái kiến đại công tử”.
Ánh mắt Trương Hành dừng lại trên hàng mi cụp xuống của nàng trong thoáng chốc, sau đó giọng nói ấm áp cất lên: “A Lê cô nương không cần đa lễ”.
Gò má Bích Hồng ửng đỏ, nàng ấy khẽ liếc Trương Hành một cái rồi trách cứ: “Sao đại công tử không bảo ta đứng lên?”
Trương Hành bất đắc dĩ bật cười: “Ta không bảo ngươi đứng lên thì ngươi sẽ không đứng sao?”
“Đương nhiên không rồi”. Bích Hồng cất tiếng cười ngọt ngào, nàng ấy không trêu chọc Trương Hành nữa mà đứng thẳng người dậy rồi nói: “Đại công tử đến thỉnh an lão phu nhân phải không? Lão phu nhân đang ở trong phòng, ngài mau vào đi! Ta đưa A Lê tới chỗ đại quản gia rồi sẽ trở lại”.
Trương Hành không tỏ rõ thái độ mà chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt lặng lẽ nhìn Khương Lê thêm lần nữa rồi cất bước đi về phía Vinh An Đường.
Khi Trần thị thấy Trương Hành bước vào thì nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó cất tiếng trêu chọc: “Tin tức của con cũng nhanh nhạy nhỉ”.
Trương Hành biết tâm tư của mình không qua nổi mắt tổ mẫu nên nở nụ cười thản nhiên: “Cháu trai xin nhận lỗi với tổ mẫu”.
Hai người nói chuyện úp úp mở mở khiến các nha hoàn trong phòng nghe mà ngẩn ngơ.
Chẳng bao lâu sau, lão phu nhân cười vui vẻ sai người bưng khay bánh mà Khương Lê vừa mang tới đặt trước mặt đại công tử.
Trần thị trông thấy đứa cháu trai vốn không hảo ngọt của mình ăn hết chỗ bánh vân phiến mà Khương Lê làm thì không khỏi bật cười, sau đó bà chậm rãi cất tiếng: “Lần thi hương này nếu con đỗ đạt, tổ mẫu nhất định sẽ giúp tâm nguyện của con trở thành hiện thực”.
Trương Hành nghe thấy vậy thì gương mặt hiện lên nét vui mừng, vội vàng đứng dậy rồi hành lễ một cách nghiêm trang: “Cháu trai đa tạ tổ mẫu”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro