Tiểu Thanh Mai Của Thủ Phụ Đại Nhân
Chương 8
2024-12-01 16:44:15
Thiếu nữ xinh đẹp mặc váy áo giao lĩnh màu vàng nhạt chậm rãi bước đến gần, khi còn cách Hoắc Giác hai bước chân, nàng ta khẽ cúi mình hành lễ.
Hoắc Giác thả lỏng bàn tay, vẻ dịu dàng thoáng qua ngay lập tức biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng, chàng lục lọi trong ký ức một lát mới nhớ ra thân phận của thiếu nữ trước mặt, nàng ta chính là con gái duy nhất của Tiết Mậu, tên Tiết Chân.
"Tiết cô nương."
"Chúc mừng Hoắc công tử đứng đầu bảng trong kỳ thi huyện." Tiết Chân mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng và uyển chuyển: "Phụ thân hôm nay rất vui."
Hoắc Giác cụp mắt, lạnh nhạt cất tiếng trả lời: "Đa tạ Tiết cô nương."
Tiết Chân vốn muốn nhân cơ hội nói chuyện thêm mấy câu với Hoắc Giác, nhưng thấy dáng vẻ không muốn nhiều lời của chàng, nàng ta biết ý cáo lui.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Hoắc Giác, ánh mắt Tiết Chân khẽ lay động.
Sự dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt chàng ban nãy, lẽ nào là nàng ta nhìn lầm ư…
Đang mải suy ngẫm thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Tiết Mậu: “Chân Nhi”.
Tiết Chân hồi thần, khẽ cúi mình cất tiếng gọi: “Phụ thân.”
“Lại cố ý chờ Hoắc Giác ở đây sao?” Tiết Mậu nhìn Tiết Chân rồi nói tiếp: “Hoắc Giác đang phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, chuyện cưới gả để đợi kỳ thi kết thúc rồi ta sẽ nói với hắn, con đừng sốt ruột.”
Từ Chân ngượng ngùng cúi gằm mặt: “Con nghe theo lời phụ thân.”
Miệng thì nói nghe lời ông, nhưng lần nào Hoắc Giác đến nàng ta cũng "tình cờ" xuất hiện tại Trúc Lư.
Tiết Mậu thở dài, quả nhiên con gái lớn rồi không giữ được nữa!
___
Núi Thanh Đồng.
Khương Lê cầm giỏ tre, đứng dưới gốc cây nhón chân hái dâu. Mùa xuân vừa tới, cây ăn quả bạt ngàn trên núi bắt đầu kết quả.
Thường thì mỗi khi lên núi hái trái cây, nàng sẽ mặc mấy bộ quần áo rẻ tiền để tiện leo trèo. Nhưng hôm nay, vì muốn gặp Hoắc Giác nên nàng đã cố tình mặc chiếc váy xếp ly màu xanh này, đây là chiếc váy đẹp nhất mà nàng có, mặc nó trên người nàng đâu nỡ trèo cây.
Không thể trèo lên cây, hiệu suất hái quả đương nhiên giảm hẳn. Một canh giờ qua đi mà nàng mới chỉ hái được nửa giỏ dâu.
Trông thấy một chùm dâu to mọng, Khương Lê lập tức nhón chân, cố gắng với tay ra hái nhưng vẫn còn cách một khoảng nhỏ.
Ngón tay dính nước dâu của nàng chới với trong không trung, khi đang định bỏ cuộc thì một bàn tay thon dài vượt qua người nàng, nhẹ nhàng ngắt lấy chùm dâu đó.
Khương Lê đứng vững lại rồi quay đầu nhìn, đôi mắt trong veo ngay tức khắc sáng bừng lên.
“Hoắc Giác, không phải chàng tới thư viện rồi sao?”
“Ta đã xin sơn trưởng nghỉ học để ra sau núi hái chút thuốc cho Tô bá rồi”
Chẳng rõ vì sao, giọng nói trầm thấp và truyền cảm của chàng thiếu niên nghe vô cùng dịu dàng, khiến trái tim Khương Lê đập rộn ràng loạn nhịp.
Nàng ngập ngừng cất tiếng: “Vậy chàng giúp ta hái dâu trước, chút nữa ta sẽ cùng chàng đi tìm thảo dược, có được không? Ta rất rành khu rừng phía sau núi, thường xuyên cùng Tô lão gia đến đó nên biết rõ chỗ nào có thể tìm thấy thảo dược.”
Hoắc Giác hơi cúi đầu xuống, mỉm cười đáp lời nàng: “Được.”
Chàng thiếu niên có vóc dáng cao lớn, cao hơn Khương Lê hẳn một cái đầu, vậy nên việc hái dâu trở nên vô cùng dễ dàng với chàng.
Người khác hái dâu thì chỉ đơn giản là hái dâu. Nhưng Hoắc Giác hái dâu lại như thể đang pha trà ủ rượu, phong thái thanh tao toát ra từ trong cốt tủy của chàng.
Từ lâu Khương Lê đã cảm nhận được, Hoắc Giác không giống với những người khác. Dù khoác trên mình bộ quần áo sờn rách, nhưng phong thái nổi bật của chàng vẫn không hề bị lu mờ.
Cảm giác ấy rất khó để hình dung, kiểu người như Hoắc Giác vốn không nên xuất hiện tại phố Chu Phúc.
Cũng giống như việc mây trời không nên ở trên mặt đất vậy.
Tiểu nương tử đứng bên cạnh chàng thiếu niên, trông thấy ánh mặt trời len lỏi qua tán lá xanh biếc, phác họa đường nét sắc sảo trên gương mặt của chàng, đến nỗi nàng nhìn mà chẳng thể rời mắt.
Nàng không hề nhận ra, vì ánh mắt của mình mà động tác của chàng thiếu niên đã chậm lại đôi chút. Hoắc Giác biết Khương Lê thích ngắm mặt mình, thế nên chàng bèn đứng im ở đó để nàng ngắm.
Cho đến khi có một tiếng "bịch" vang lên, chàng mới quay sang. Trông thấy nàng thiếu nữ đỏ bừng cả mặt, nói lí nhí: "Hỏng rồi, giỏ trúc... không cẩn thận làm rơi mất rồi."
Dâu trong giỏ sắp đầy, nhưng vì cú rơi này mà lăn lóc trên mặt đất, mất đi phân nửa.
Có mấy quả còn rơi trên tà váy xếp ly của Khương Lê, để lại vệt nước đỏ sậm.
“Không sao, hái lại là được.”
Nói rồi, chàng lấy một chiếc khăn vải thô từ tay áo ra, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lau sạch vệt nước trên tà váy của nàng.
Khương Lê nhìn chăm chú vào đỉnh đầu đen nhánh của Hoắc Giác, trái tim đập thình thịch như đánh trống, gương mặt mỗi lúc một đỏ hơn.
Hái xong dâu và đào được không ít thảo dược, sắc đỏ trên mặt Khương Lê vẫn chưa tan biến, suốt chặng đường trở về phố Chu Phúc, mặt nàng vẫn đỏ bừng bừng.
Khi sắp đến quán rượu Dương Ký, Hoắc Giác bỗng dừng bước chân.
“A Lê.” Chàng khẽ gọi.
Khương Lê vội vàng đứng lại, đôi mắt lúng liếng chớp một cái, bàn tay đang cầm giỏ trúc cũng vô thức siết chặt: “Hả?”
Hàng mi dài của Hoắc Giác chậm rãi buông xuống, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải buông thõng bên người nhẹ nhàng ma sát vào nhau.
“Kỳ thi huyện lần này, ta đứng đầu.”
Đứng đầu ư?
Khương Lê ngẩn ngơ cả nửa ngày mới nhận ra, đó là vị trí đầu bảng!
Nàng vui mừng khôn siết, muốn nhảy cẫng lên nhưng vì người trong lòng đang đứng bên cạnh nên nàng phải cố gắng kìm nén, gót chân ghì chặt xuống đất.
“Hoắc Giác, chàng... chàng giỏi quá đi thôi!” Giọng nàng reo vui như con chim khách trên cành, nàng thực sự mừng thay cho chàng.
Mười năm đèn sách gian khổ, chẳng phải là để đợi khoảnh khắc này hay sao?
Đứng đầu kỳ thi huyện, vậy thì chí ít chàng đã nắm danh hiệu tú tài trong tay.
Chàng thiếu niên nghe thấy vậy thì khẽ nghiêng đầu nhìn sang, đôi lông mày dài giãn ra, trong mắt ẩn chứa ý cười. Chàng dường như bị lây niềm vui của Khương Lê, khóe môi khẽ nhếch lên. Khuôn mặt lạnh lùng bỗng có thêm chút độ ấm.
Nàng thích chàng đứng đầu bảng, vậy thì trong những kỳ thi sắp tới, chàng sẽ mang về thêm mấy cái đầu bảng nữa cho nàng.
Chỉ cần nàng vui vẻ, bảo chàng làm gì cũng cam lòng.
Khương Lê đâu biết trong lòng Hoắc Giác đã quyết tâm giành thêm nhiều lần đầu bảng về cho nàng.
Chàng xuất sắc như vậy, nàng rất muốn bày tỏ sự động viên, thế là bèn mỉm cười và hỏi: "Hoắc Giác, chàng muốn được thưởng thứ gì?"
___
Khi Khương Lê trở về quán rượu, Dương Huệ Nương đang kiểm kê hàng tồn trong hầm rượu, thấy nàng mang về một giỏ dâu tằm bà liền nói: “Con lại muốn làm rượu trái cây nữa sao? Quán rượu bán chạy nhất là rượu cao lương và rượu tạp lương, rượu trái cây quá nhẹ nên rất khó tiêu thụ. Hai mươi hũ rượu trái cây mà con làm năm ngoái, đến nay vẫn chưa bán hết kia kìa.”
Quán rượu Dương Ký nằm ở cuối phố Chu Phúc, vị trí vốn không mấy thuận lợi, nhưng tiếng lành đồn xa.
Dương Huệ Nương có tay nghề nấu rượu gia truyền, rượu làm ra vừa nồng vừa thơm lại đậm đà, trong đó rượu cao lương và rượu tạp lương là nổi tiếng và bán chạy nhất.
Do vậy, thường ngày Dương Huệ Nương chỉ yêu cầu Khương Lê nấu hai loại rượu đó.
Khương Lê kéo một thùng nước giếng lên rồi cho dâu vào rửa từng quả một, vừa rửa nàng vừa nói chuyện với Dương Huệ Nương: “Mẫu thân, khách hàng thường ngày vẫn đến quán nhà chúng ta mua rượu đều là đàn ông, mẫu thân có bao giờ nghĩ đến việc bán rượu cho phụ nữ chưa?”
Lời nói của Khương Lê khiến Dương Huệ Nương ngẩn ra, đến mức quên cả số hũ rượu mình vừa kiểm đếm.
“Bán cho phụ nữ?” Bà quay người nhìn về phía Khương Lê.
“Vâng ạ.” Khương Lê cười híp mí đáp lại: “Rượu thanh mai, rượu đào và cả các loại rượu trái cây khác mà con ủ trước đây, mẫu thân uống rất nhiều mà! Con nghĩ, chắc hẳn có không ít phụ nữ thích uống rượu trái cây như người.”
Dương Huệ Nương suy ngẫm tỉ mỉ, lông mày hơi nhướn lên rồi ngay lập tức nhíu lại: “Nhưng thường ngày đến quán rượu ăn uống toàn là đàn ông, con kiếm đâu ra nhiều phụ nữ thích uống rượu trái cây như thế?”
Khương Lê đã nghĩ tới điều mẫu thân lo ngại, tất cả vấn đề này đều đã được nàng cân nhắc kỹ lưỡng.
“Mẫu thân, con biết phụ nữ không tiện bước chân ra cửa, vậy nên chúng ta làm ngược lại, đem rượu đến tận cửa cho họ xem sao. Nhất là mấy vị đương gia chủ mẫu và tiểu thư khuê các của những gia đình quyền quý, nếu họ thích rượu trái cây của Dương Ký, vậy thì không những có thể kiếm tiền, mà còn có thể làm cho danh tiếng của Dương Ký lan xa hơn.”
Kể từ năm ngoái, Khương Lê đã nghĩ đến việc thử bán rượu trái cây, nếu có thể làm hài lòng những gia đình giàu có ở thành Đồng An, vậy thì lo gì không có đầu ra?
Phải biết rằng, các vị chủ mẫu và tiểu thư danh giá ấy mỗi năm đều tổ chức vô số buổi yến tiệc!
Lời lẽ của Khương Lê hết sức thuyết phục, Dương Huệ Nương làm chủ của quán rượu hơn mười năm, trong lòng bà cũng mơ hồ cảm thấy lời của con gái nói có thể là một hướng đi mới.
Khương Lê để dâu đã rửa sạch sang một bên rồi tiến tới ôm lấy tay bà, làm nũng nói: “Mẫu thân, người cứ cho con thử một lần đi. Hai tháng nữa là tới tiệc mừng thọ sáu mươi của Trần lão phu nhân, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một. Nếu rượu hoa quả bán chạy thì lợi nhuận chúng ta chia đôi, sao ạ?”
Trần lão phu nhân là mẫu thân của Trương viên ngoại ở phía đông thành, tại thành Đồng An bà có tiếng là người đức độ, mỗi dịp mừng thọ đều tổ chức yến tiệc linh đình, những nhân vật máu mặt trong thành đều sẽ đến tham dự.
Còn cơ hội nào tốt hơn thế nữa?
Dương Huệ Nương lườm Khương Lê một cái: “Chẳng lẽ ta lại tham tiền của con? Sau này tiền lời từ rượu trái cây con cứ cất đi, coi như là tích góp hồi môn.”
Khương Lê vui mừng khôn xiết.
Nàng không có dự định tích góp hồi môn. Số tiền này nàng sẽ dùng để nuôi chàng phu quân kia của nàng.
Đợi sau này có tiền, đừng nói là nhà vàng, cho dù có là nhà bằng bạch ngọc thì nàng cũng sẽ xây cho Hoắc Giác!
____
Tại Hiệu thuốc Tô gia.
Tô Thế Thanh nhận lấy thuốc từ tay Hoắc Giác rồi thở dài một hơi: “Ngày mai đừng xin nghỉ học vì ta nữa. Thuốc để bà Tào sắc cũng thế cả thôi, con yên tâm mà chuẩn bị cho kỳ thi đi.”
Hoắc Giác không đáp lời, chỉ bảo Tô Thế Thanh tranh thủ uống khi còn nóng.
Tô Thế Thanh bưng bát thuốc lên nhấp một ngụm, nhấm nháp hương vị trong miệng, ông nghi hoặc cất tiếng: “Hôm nay thay đổi đơn thuốc phải không? Ta nếm được trong đây có kha khá lá hạnh và sa sâm.”
Hoắc Giác gật đầu đáp: “Mấy hôm trước con tình cờ tìm được một cuốn sách y thuật cổ từ chỗ sơn trưởng, trong đó có một bài thuốc rất phù hợp với bệnh của Tô bá, con nghĩ chi bằng thử xem sao.”
Tô Thế Thanh không nghi ngờ chàng, dù không mấy kỳ vọng với bài thuốc cổ này nhưng ông vẫn vui vẻ uống hết.
Hoắc Giác trông thấy vẻ mặt không mấy tin tưởng của Tô Thế Thanh, nhưng chàng cũng không nói gì thêm.
Thuốc có hiệu quả hay không, vài ngày nữa Tô bá sẽ biết.
Bệnh của Tô Thế Thanh sở dĩ kéo dài mãi không khỏi là do ông đã trúng phải một loại độc mãn tính, tên hổ lang thảo.
Kiếp trước, Tô Thế Thanh đích thực có gặp được Phương thần y, nhưng lúc đó độc tính đã lan vào tim phổi, thuốc thang vô hiệu, Phương thần y cũng chỉ giúp ông sống thêm được nửa tháng.
Còn lần này, thời gian vẫn kịp, dù có thế nào Hoắc Giác cũng sẽ cứu sống Tô Thế Thanh.
Sau khi Tô Thế Thanh ngủ, Hoắc Giác rảo bước trở lại căn phòng nhỏ của mình, chàng lấy từ dưới gối ra hai phong thư đã viết, sau đó rời khỏi hiệu thuốc Tô gia.
___
Tại cổng thành Đồng An có vài tiêu cục khá có tiếng, khi áp tải hàng hóa bọn họ thường sẽ kiêm thêm nghề đưa thư. Trong số các tiêu cục này, lớn nhất phải kể đến tiêu cục Long Thăng.
Đại đương gia của tiêu cục Long Thăng họ Tôn tên Bình.
Buổi chiều hôm ấy, Tôn Bình vừa tiễn vị khách quen ra về thì một chàng thiếu niên mặc áo xanh bước vào tiêu cục.
Quần áo trên người thiếu niên vừa nhìn là biết đã mặc nhiều năm, phần cổ tay áo đã bạc hết màu.
Thế nhưng, điều khiến Tông Bình cảm thấy kỳ lạ là chàng thiếu niên này toát lên phong thái vô cùng cao quý, hoàn toàn không giống con nhà nghèo.
Phải biết rằng, Tôn Bình vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, có kiểu thiếu gia quyền quý nào mà ông chưa được diện kiến?
Ông từng có cơ hội gặp gỡ hai trong ba vị công tử nức tiếng nhất Thịnh Kinh, một người là Lăng Nhược Phạn, đại công tử nhà Thủ phụ đại nhân, người còn lại là Triệu Quân, lục công tử của phủ Phụ Quốc tướng quân.
Hai vị công tử kể trên quả đúng là bậc anh tài xuất chúng, thế nhưng so với chàng thiếu niên trước mắt đây, dường như vẫn có chút kém cạnh.
Thật là kỳ lạ.
Cũng không rõ, nếu đem thế tử Tiết Vô Vấn của phủ Định Quốc Công, người đứng đầu trong ba vị công tử nức tiếng Thịnh Kinh và chàng thiếu niên này đặt lên bàn cân so sánh thì ai sẽ hơn ai.
Trong lòng Tôn Bình dấy lên nhiều suy nghĩ phức tạp, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.
“Công tử trông có vẻ lạ mặt, tại hạ là Tôn Bình, không biết tôn tính đại danh của công tử ra sao?”
Hoắc Giác nhìn vào gương mặt trẻ trung hơn đến mười mấy tuổi của Tôn Bình, mỉm cười cất tiếng: “Tại hạ là Hoắc Giác.”
Hoắc Giác thả lỏng bàn tay, vẻ dịu dàng thoáng qua ngay lập tức biến mất, trên khuôn mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng, chàng lục lọi trong ký ức một lát mới nhớ ra thân phận của thiếu nữ trước mặt, nàng ta chính là con gái duy nhất của Tiết Mậu, tên Tiết Chân.
"Tiết cô nương."
"Chúc mừng Hoắc công tử đứng đầu bảng trong kỳ thi huyện." Tiết Chân mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng và uyển chuyển: "Phụ thân hôm nay rất vui."
Hoắc Giác cụp mắt, lạnh nhạt cất tiếng trả lời: "Đa tạ Tiết cô nương."
Tiết Chân vốn muốn nhân cơ hội nói chuyện thêm mấy câu với Hoắc Giác, nhưng thấy dáng vẻ không muốn nhiều lời của chàng, nàng ta biết ý cáo lui.
Nhìn theo bóng lưng xa dần của Hoắc Giác, ánh mắt Tiết Chân khẽ lay động.
Sự dịu dàng thoáng qua trên khuôn mặt chàng ban nãy, lẽ nào là nàng ta nhìn lầm ư…
Đang mải suy ngẫm thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Tiết Mậu: “Chân Nhi”.
Tiết Chân hồi thần, khẽ cúi mình cất tiếng gọi: “Phụ thân.”
“Lại cố ý chờ Hoắc Giác ở đây sao?” Tiết Mậu nhìn Tiết Chân rồi nói tiếp: “Hoắc Giác đang phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, chuyện cưới gả để đợi kỳ thi kết thúc rồi ta sẽ nói với hắn, con đừng sốt ruột.”
Từ Chân ngượng ngùng cúi gằm mặt: “Con nghe theo lời phụ thân.”
Miệng thì nói nghe lời ông, nhưng lần nào Hoắc Giác đến nàng ta cũng "tình cờ" xuất hiện tại Trúc Lư.
Tiết Mậu thở dài, quả nhiên con gái lớn rồi không giữ được nữa!
___
Núi Thanh Đồng.
Khương Lê cầm giỏ tre, đứng dưới gốc cây nhón chân hái dâu. Mùa xuân vừa tới, cây ăn quả bạt ngàn trên núi bắt đầu kết quả.
Thường thì mỗi khi lên núi hái trái cây, nàng sẽ mặc mấy bộ quần áo rẻ tiền để tiện leo trèo. Nhưng hôm nay, vì muốn gặp Hoắc Giác nên nàng đã cố tình mặc chiếc váy xếp ly màu xanh này, đây là chiếc váy đẹp nhất mà nàng có, mặc nó trên người nàng đâu nỡ trèo cây.
Không thể trèo lên cây, hiệu suất hái quả đương nhiên giảm hẳn. Một canh giờ qua đi mà nàng mới chỉ hái được nửa giỏ dâu.
Trông thấy một chùm dâu to mọng, Khương Lê lập tức nhón chân, cố gắng với tay ra hái nhưng vẫn còn cách một khoảng nhỏ.
Ngón tay dính nước dâu của nàng chới với trong không trung, khi đang định bỏ cuộc thì một bàn tay thon dài vượt qua người nàng, nhẹ nhàng ngắt lấy chùm dâu đó.
Khương Lê đứng vững lại rồi quay đầu nhìn, đôi mắt trong veo ngay tức khắc sáng bừng lên.
“Hoắc Giác, không phải chàng tới thư viện rồi sao?”
“Ta đã xin sơn trưởng nghỉ học để ra sau núi hái chút thuốc cho Tô bá rồi”
Chẳng rõ vì sao, giọng nói trầm thấp và truyền cảm của chàng thiếu niên nghe vô cùng dịu dàng, khiến trái tim Khương Lê đập rộn ràng loạn nhịp.
Nàng ngập ngừng cất tiếng: “Vậy chàng giúp ta hái dâu trước, chút nữa ta sẽ cùng chàng đi tìm thảo dược, có được không? Ta rất rành khu rừng phía sau núi, thường xuyên cùng Tô lão gia đến đó nên biết rõ chỗ nào có thể tìm thấy thảo dược.”
Hoắc Giác hơi cúi đầu xuống, mỉm cười đáp lời nàng: “Được.”
Chàng thiếu niên có vóc dáng cao lớn, cao hơn Khương Lê hẳn một cái đầu, vậy nên việc hái dâu trở nên vô cùng dễ dàng với chàng.
Người khác hái dâu thì chỉ đơn giản là hái dâu. Nhưng Hoắc Giác hái dâu lại như thể đang pha trà ủ rượu, phong thái thanh tao toát ra từ trong cốt tủy của chàng.
Từ lâu Khương Lê đã cảm nhận được, Hoắc Giác không giống với những người khác. Dù khoác trên mình bộ quần áo sờn rách, nhưng phong thái nổi bật của chàng vẫn không hề bị lu mờ.
Cảm giác ấy rất khó để hình dung, kiểu người như Hoắc Giác vốn không nên xuất hiện tại phố Chu Phúc.
Cũng giống như việc mây trời không nên ở trên mặt đất vậy.
Tiểu nương tử đứng bên cạnh chàng thiếu niên, trông thấy ánh mặt trời len lỏi qua tán lá xanh biếc, phác họa đường nét sắc sảo trên gương mặt của chàng, đến nỗi nàng nhìn mà chẳng thể rời mắt.
Nàng không hề nhận ra, vì ánh mắt của mình mà động tác của chàng thiếu niên đã chậm lại đôi chút. Hoắc Giác biết Khương Lê thích ngắm mặt mình, thế nên chàng bèn đứng im ở đó để nàng ngắm.
Cho đến khi có một tiếng "bịch" vang lên, chàng mới quay sang. Trông thấy nàng thiếu nữ đỏ bừng cả mặt, nói lí nhí: "Hỏng rồi, giỏ trúc... không cẩn thận làm rơi mất rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dâu trong giỏ sắp đầy, nhưng vì cú rơi này mà lăn lóc trên mặt đất, mất đi phân nửa.
Có mấy quả còn rơi trên tà váy xếp ly của Khương Lê, để lại vệt nước đỏ sậm.
“Không sao, hái lại là được.”
Nói rồi, chàng lấy một chiếc khăn vải thô từ tay áo ra, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lau sạch vệt nước trên tà váy của nàng.
Khương Lê nhìn chăm chú vào đỉnh đầu đen nhánh của Hoắc Giác, trái tim đập thình thịch như đánh trống, gương mặt mỗi lúc một đỏ hơn.
Hái xong dâu và đào được không ít thảo dược, sắc đỏ trên mặt Khương Lê vẫn chưa tan biến, suốt chặng đường trở về phố Chu Phúc, mặt nàng vẫn đỏ bừng bừng.
Khi sắp đến quán rượu Dương Ký, Hoắc Giác bỗng dừng bước chân.
“A Lê.” Chàng khẽ gọi.
Khương Lê vội vàng đứng lại, đôi mắt lúng liếng chớp một cái, bàn tay đang cầm giỏ trúc cũng vô thức siết chặt: “Hả?”
Hàng mi dài của Hoắc Giác chậm rãi buông xuống, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải buông thõng bên người nhẹ nhàng ma sát vào nhau.
“Kỳ thi huyện lần này, ta đứng đầu.”
Đứng đầu ư?
Khương Lê ngẩn ngơ cả nửa ngày mới nhận ra, đó là vị trí đầu bảng!
Nàng vui mừng khôn siết, muốn nhảy cẫng lên nhưng vì người trong lòng đang đứng bên cạnh nên nàng phải cố gắng kìm nén, gót chân ghì chặt xuống đất.
“Hoắc Giác, chàng... chàng giỏi quá đi thôi!” Giọng nàng reo vui như con chim khách trên cành, nàng thực sự mừng thay cho chàng.
Mười năm đèn sách gian khổ, chẳng phải là để đợi khoảnh khắc này hay sao?
Đứng đầu kỳ thi huyện, vậy thì chí ít chàng đã nắm danh hiệu tú tài trong tay.
Chàng thiếu niên nghe thấy vậy thì khẽ nghiêng đầu nhìn sang, đôi lông mày dài giãn ra, trong mắt ẩn chứa ý cười. Chàng dường như bị lây niềm vui của Khương Lê, khóe môi khẽ nhếch lên. Khuôn mặt lạnh lùng bỗng có thêm chút độ ấm.
Nàng thích chàng đứng đầu bảng, vậy thì trong những kỳ thi sắp tới, chàng sẽ mang về thêm mấy cái đầu bảng nữa cho nàng.
Chỉ cần nàng vui vẻ, bảo chàng làm gì cũng cam lòng.
Khương Lê đâu biết trong lòng Hoắc Giác đã quyết tâm giành thêm nhiều lần đầu bảng về cho nàng.
Chàng xuất sắc như vậy, nàng rất muốn bày tỏ sự động viên, thế là bèn mỉm cười và hỏi: "Hoắc Giác, chàng muốn được thưởng thứ gì?"
___
Khi Khương Lê trở về quán rượu, Dương Huệ Nương đang kiểm kê hàng tồn trong hầm rượu, thấy nàng mang về một giỏ dâu tằm bà liền nói: “Con lại muốn làm rượu trái cây nữa sao? Quán rượu bán chạy nhất là rượu cao lương và rượu tạp lương, rượu trái cây quá nhẹ nên rất khó tiêu thụ. Hai mươi hũ rượu trái cây mà con làm năm ngoái, đến nay vẫn chưa bán hết kia kìa.”
Quán rượu Dương Ký nằm ở cuối phố Chu Phúc, vị trí vốn không mấy thuận lợi, nhưng tiếng lành đồn xa.
Dương Huệ Nương có tay nghề nấu rượu gia truyền, rượu làm ra vừa nồng vừa thơm lại đậm đà, trong đó rượu cao lương và rượu tạp lương là nổi tiếng và bán chạy nhất.
Do vậy, thường ngày Dương Huệ Nương chỉ yêu cầu Khương Lê nấu hai loại rượu đó.
Khương Lê kéo một thùng nước giếng lên rồi cho dâu vào rửa từng quả một, vừa rửa nàng vừa nói chuyện với Dương Huệ Nương: “Mẫu thân, khách hàng thường ngày vẫn đến quán nhà chúng ta mua rượu đều là đàn ông, mẫu thân có bao giờ nghĩ đến việc bán rượu cho phụ nữ chưa?”
Lời nói của Khương Lê khiến Dương Huệ Nương ngẩn ra, đến mức quên cả số hũ rượu mình vừa kiểm đếm.
“Bán cho phụ nữ?” Bà quay người nhìn về phía Khương Lê.
“Vâng ạ.” Khương Lê cười híp mí đáp lại: “Rượu thanh mai, rượu đào và cả các loại rượu trái cây khác mà con ủ trước đây, mẫu thân uống rất nhiều mà! Con nghĩ, chắc hẳn có không ít phụ nữ thích uống rượu trái cây như người.”
Dương Huệ Nương suy ngẫm tỉ mỉ, lông mày hơi nhướn lên rồi ngay lập tức nhíu lại: “Nhưng thường ngày đến quán rượu ăn uống toàn là đàn ông, con kiếm đâu ra nhiều phụ nữ thích uống rượu trái cây như thế?”
Khương Lê đã nghĩ tới điều mẫu thân lo ngại, tất cả vấn đề này đều đã được nàng cân nhắc kỹ lưỡng.
“Mẫu thân, con biết phụ nữ không tiện bước chân ra cửa, vậy nên chúng ta làm ngược lại, đem rượu đến tận cửa cho họ xem sao. Nhất là mấy vị đương gia chủ mẫu và tiểu thư khuê các của những gia đình quyền quý, nếu họ thích rượu trái cây của Dương Ký, vậy thì không những có thể kiếm tiền, mà còn có thể làm cho danh tiếng của Dương Ký lan xa hơn.”
Kể từ năm ngoái, Khương Lê đã nghĩ đến việc thử bán rượu trái cây, nếu có thể làm hài lòng những gia đình giàu có ở thành Đồng An, vậy thì lo gì không có đầu ra?
Phải biết rằng, các vị chủ mẫu và tiểu thư danh giá ấy mỗi năm đều tổ chức vô số buổi yến tiệc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời lẽ của Khương Lê hết sức thuyết phục, Dương Huệ Nương làm chủ của quán rượu hơn mười năm, trong lòng bà cũng mơ hồ cảm thấy lời của con gái nói có thể là một hướng đi mới.
Khương Lê để dâu đã rửa sạch sang một bên rồi tiến tới ôm lấy tay bà, làm nũng nói: “Mẫu thân, người cứ cho con thử một lần đi. Hai tháng nữa là tới tiệc mừng thọ sáu mươi của Trần lão phu nhân, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một. Nếu rượu hoa quả bán chạy thì lợi nhuận chúng ta chia đôi, sao ạ?”
Trần lão phu nhân là mẫu thân của Trương viên ngoại ở phía đông thành, tại thành Đồng An bà có tiếng là người đức độ, mỗi dịp mừng thọ đều tổ chức yến tiệc linh đình, những nhân vật máu mặt trong thành đều sẽ đến tham dự.
Còn cơ hội nào tốt hơn thế nữa?
Dương Huệ Nương lườm Khương Lê một cái: “Chẳng lẽ ta lại tham tiền của con? Sau này tiền lời từ rượu trái cây con cứ cất đi, coi như là tích góp hồi môn.”
Khương Lê vui mừng khôn xiết.
Nàng không có dự định tích góp hồi môn. Số tiền này nàng sẽ dùng để nuôi chàng phu quân kia của nàng.
Đợi sau này có tiền, đừng nói là nhà vàng, cho dù có là nhà bằng bạch ngọc thì nàng cũng sẽ xây cho Hoắc Giác!
____
Tại Hiệu thuốc Tô gia.
Tô Thế Thanh nhận lấy thuốc từ tay Hoắc Giác rồi thở dài một hơi: “Ngày mai đừng xin nghỉ học vì ta nữa. Thuốc để bà Tào sắc cũng thế cả thôi, con yên tâm mà chuẩn bị cho kỳ thi đi.”
Hoắc Giác không đáp lời, chỉ bảo Tô Thế Thanh tranh thủ uống khi còn nóng.
Tô Thế Thanh bưng bát thuốc lên nhấp một ngụm, nhấm nháp hương vị trong miệng, ông nghi hoặc cất tiếng: “Hôm nay thay đổi đơn thuốc phải không? Ta nếm được trong đây có kha khá lá hạnh và sa sâm.”
Hoắc Giác gật đầu đáp: “Mấy hôm trước con tình cờ tìm được một cuốn sách y thuật cổ từ chỗ sơn trưởng, trong đó có một bài thuốc rất phù hợp với bệnh của Tô bá, con nghĩ chi bằng thử xem sao.”
Tô Thế Thanh không nghi ngờ chàng, dù không mấy kỳ vọng với bài thuốc cổ này nhưng ông vẫn vui vẻ uống hết.
Hoắc Giác trông thấy vẻ mặt không mấy tin tưởng của Tô Thế Thanh, nhưng chàng cũng không nói gì thêm.
Thuốc có hiệu quả hay không, vài ngày nữa Tô bá sẽ biết.
Bệnh của Tô Thế Thanh sở dĩ kéo dài mãi không khỏi là do ông đã trúng phải một loại độc mãn tính, tên hổ lang thảo.
Kiếp trước, Tô Thế Thanh đích thực có gặp được Phương thần y, nhưng lúc đó độc tính đã lan vào tim phổi, thuốc thang vô hiệu, Phương thần y cũng chỉ giúp ông sống thêm được nửa tháng.
Còn lần này, thời gian vẫn kịp, dù có thế nào Hoắc Giác cũng sẽ cứu sống Tô Thế Thanh.
Sau khi Tô Thế Thanh ngủ, Hoắc Giác rảo bước trở lại căn phòng nhỏ của mình, chàng lấy từ dưới gối ra hai phong thư đã viết, sau đó rời khỏi hiệu thuốc Tô gia.
___
Tại cổng thành Đồng An có vài tiêu cục khá có tiếng, khi áp tải hàng hóa bọn họ thường sẽ kiêm thêm nghề đưa thư. Trong số các tiêu cục này, lớn nhất phải kể đến tiêu cục Long Thăng.
Đại đương gia của tiêu cục Long Thăng họ Tôn tên Bình.
Buổi chiều hôm ấy, Tôn Bình vừa tiễn vị khách quen ra về thì một chàng thiếu niên mặc áo xanh bước vào tiêu cục.
Quần áo trên người thiếu niên vừa nhìn là biết đã mặc nhiều năm, phần cổ tay áo đã bạc hết màu.
Thế nhưng, điều khiến Tông Bình cảm thấy kỳ lạ là chàng thiếu niên này toát lên phong thái vô cùng cao quý, hoàn toàn không giống con nhà nghèo.
Phải biết rằng, Tôn Bình vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, có kiểu thiếu gia quyền quý nào mà ông chưa được diện kiến?
Ông từng có cơ hội gặp gỡ hai trong ba vị công tử nức tiếng nhất Thịnh Kinh, một người là Lăng Nhược Phạn, đại công tử nhà Thủ phụ đại nhân, người còn lại là Triệu Quân, lục công tử của phủ Phụ Quốc tướng quân.
Hai vị công tử kể trên quả đúng là bậc anh tài xuất chúng, thế nhưng so với chàng thiếu niên trước mắt đây, dường như vẫn có chút kém cạnh.
Thật là kỳ lạ.
Cũng không rõ, nếu đem thế tử Tiết Vô Vấn của phủ Định Quốc Công, người đứng đầu trong ba vị công tử nức tiếng Thịnh Kinh và chàng thiếu niên này đặt lên bàn cân so sánh thì ai sẽ hơn ai.
Trong lòng Tôn Bình dấy lên nhiều suy nghĩ phức tạp, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.
“Công tử trông có vẻ lạ mặt, tại hạ là Tôn Bình, không biết tôn tính đại danh của công tử ra sao?”
Hoắc Giác nhìn vào gương mặt trẻ trung hơn đến mười mấy tuổi của Tôn Bình, mỉm cười cất tiếng: “Tại hạ là Hoắc Giác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro